Tuy là tinh nhuệ của Bích Phong Môn nhưng những kẻ này chỉ coi như là cao thủ hơi lợi hại một chút mà thôi. Dù sao hộ vệ cũng chỉ là hộ vệ, nếu như quá lợi hại thì đã không đi làm hộ vệ rồi.
Nhìn đám hộ vệ của mình b·ị đ·ánh bại dễ dàng thì Thiên Vân Nhạc có chút lo lắng.
- Kẻ này rốt cuộc là sử dụng tà pháp gì ? Ta chưa từng nghe có một kẻ lợi hại như vậy trên võ lâm.
Thiên Vân Nhạc bắt đầu nảy sinh thoái ý, dù sao hắn cho rằng một người tuấn tú hào hoa thân phận lại hiển hách như mình thì muốn loại nữ nhân nào mà chẳng được. Hắn đâu cần phải vì một nữ nhân mà đi gây chuyện với một tên cao thủ vô danh chứ.
Phạm Thiên mới không thèm quan tâm Thiên Vân Nhạc nghĩ gì đâu này, nếu như dám ra tay với hắn thì phải chuẩn bị kỹ tâm lý b·ị đ·ánh đi.
Hỏa Long Đao lập tức rời vỏ và một luồng hỏa diễm kình khí xuất hiện bao phủ quanh nó
Ma Long Trảm !!!
- Thiếu môn chủ cẩn thận !
Bốn tên hộ vệ vừa mới b·ị đ·ánh văng vội vàng ổn định lại thân hình lao tới rút đao cản trước mặt Thiên Vân Nhạc.
- Rầm !!
Đao tường giống như giấy vụn lập tức bị Phạm Thiên đánh tan, thế công của hắn không giảm mà tiếp tục chém tới. Thiên Vân Nhạc lúc này cũng đã vội vàng đưa cây chiết phiến cản lại mũi đao của hắn.
- Cản được sao ? Không tệ…
Phạm Thiên thấy Thiên Vân Nhạc cản được đao của mình thì cũng không quá kinh ngạc.
Thiên Vân Nhạc vốn đang định rút lui nay lại bị t·ấn c·ông thì lập tức giận dữ quát:
- Đừng tưởng rằng đánh bại được thuộc hạ của ta thì đã là vô địch.
Thiên Vân Nhạc thầm vận Bích Tà Thần Công của Bích Phong Môn và dùng chiết phiến công tới.
- Phá !
Phạm Thiên lập tức né qua một bên và mái nhà phía sau hắn lập tức bị đập nát.
Công lực của Phạm Thiên mạnh mẽ vốn không cần phải né tránh nhưng hiện giờ hắn đang mang theo Si Huy bên mình nếu như trực tiếp đón đỡ sẽ khiến nàng b·ị t·hương.
Có vẻ như Thiên Vân Nhạc hoàn toàn không để tâm tới chuyện Si Huy sẽ bị mình đả thương.
Phạm Thiên vừa né tránh thì đã nhanh chóng vung đao chém về phía Thiên Vân Nhạc. Đối phương hai tay vận kình đưa cây chiết phiến ra muốn chặn lại đao của hắn.
Phạm Thiên âm thầm khinh thường, một cây quạt rách mà cũng muốn cản đao của hắn sao.
- Rắc !!!
Chỉ thấy Hỏa Long Đao chém gãy cây chiết phiến của Thiên Vân Nhạc và sau đó thì vẽ một đường trên ngực đối phương.
- Phụt !
Cương đao bảo kiếm còn chưa chắc đã có thể đối đầu được với Hỏa Long Đao chứ nói gì tới một cây chiết phiến tầm thường trong tay Thiên Vân Nhạc.
Nếu như Thiên Vân Nhạc có thể sử dụng xảo kình để chuyển di lực đạo của Phạm Thiên thì có lẽ còn có thể cản được chiêu vừa rồi nhưng hắn lại lựa chọn đối cứng nên lập tức đã phải trả giá.
- A !
Thiên Vân Nhạc vội vàng lui lại nhưng đao của Phạm Thiên đã lại chém tới.
!!!
Bỗng nhiên hắn quay người chém về phía sau, mấy tên thuộc hạ của Thiên Vân Nhạc lập tức b·ị đ·ánh văng ra.
- Thiếu môn chủ, chúng ta mau đi thôi !!
Nhân cơ hội này hai tên thuộc hạ khác đã xuất hiện bên cạnh Thiên Vân Nhạc và mang theo hắn bỏ chạy. Hiển nhiên những kẻ này nhận ra được sự nguy hiểm của Phạm Thiên nên vội vàng mang Thiên Vân Nhạc thoát thân.
Phạm Thiên thấy bọn chúng bỏ chạy thì cũng không đuổi theo mà thu đao lại.
- Những kẻ vừa rồi là ai vậy ?
Đàm Hoa Liên cùng một số người nghe được động tĩnh ở trên này thì đã chú ý tới.
- Một đám chuột nhắt thôi, không cần để ý tới.
Đàm Hoa Liên thấy Phạm Thiên không muốn nhắc tới thì cũng hỏi tới nữa mà chỉ vào Si Huy nói:
- Cô nương này là ai vậy ?
Phạm Thiên liền nhanh trí đáp:
- Đây là Si Huy tới từ Liêu Sơn Phủ, nàng là muội muội của Si Liên tới để báo tin cho ta nửa đường thì bị đám người kia truy đuổi.
Si Huy giờ đã là thuộc hạ của Phạm Thiên nên muốn dựng chuyện lừa gạt Đàm Hoa Liên cũng không khó khăn. Hắn mang theo Si Huy vào bên trong khách điếm và chờ nàng tỉnh lại.
……
Thu phục một đại mỹ nhân vào tay thì Phạm Thiên cũng muốn tự mình hưởng dụng một chút nhưng kẹt nỗi Đàm Hoa Liên còn ở đây nên đành phải tạm thời nhịn xuống.
Si Huy đã được Phạm Thiên sai quay trở về Liêu Sơn Phủ để trợ giúp Si Liên bình định thế lực. Hắn cũng đã giao cho Si Huy 6 viên Cực Phẩm Đại Hoàn Đan để giúp nàng tăng lên cảnh giới. Si Huy và Si Liên hiện giờ đều có cảnh giới ngang với Hắc Ưu lúc trước nên muốn khống chế một tiểu môn phái như Liêu Sơn Phủ cũng không có gì khó khăn.
Liêu Sơn Phủ mặc dù không phải là thế lực lớn nhưng lại có khả năng giúp hắn tìm hiểu tình báo về Bát Đại Kỳ Bảo.
Sáng ngày hôm sau Phạm Thiên quyết định lên đường nên dậy từ sáng sớm và rời đi. Điểm Phu Phái mà hắn muốn tìm chính là nằm ở vùng giáp với lãnh địa của chính phái.
Ngoại trừ những lãnh địa chính thì nơi như thế này thường được phân chia cai quản bởi các môn phái thuộc về cả hai phái chính và tà. Những môn phái này thường là những môn phái tiên phong và đóng vai trò quan trọng trong việc trấn giữ lãnh địa của chính và tà.
Những nơi như vậy thường cũng là nơi hỗn loạn nhất do không có người đứng đầu, các môn phái chỉ lo cho bản thân nên cường đạo hay thảo khấu thường hay xuất hiện rất nhiều.
- Đã xong chưa vậy ?
Phạm Thiên nhìn Đàm Hoa Liên đánh bại một đám thảo khấu vô danh thì lên tiếng hỏi. Đàm Hoa Liên liền thu kiếm lại và đáp:
- Nơi này thật là quá loạn, không ngờ lại có kẻ ngang nhiên c·ướp c·ủa người khác.
Trên đường Đàm Hoa Liên không ít lần nhìn thấy cảnh người b·ị c·ướp bóc nên đã nhiều lần ra tay cứu giúp.
Phạm Thiên hoàn toàn không cảm thấy việc nàng làm có gì là đáng trách cả. Sức mạnh nằm trong tay ngươi thì ngươi có quyền đem nó đi trợ giúp kẻ yếu, không có cái gì gọi là quản quá rộng hết.
Chỉ có một điều duy nhất khiến Phạm Thiên không hài lòng đó chính là Đàm Hoa Liên ra tay quá nhẹ. Nàng thường chỉ đả thương kẻ địch mà không ra tay kết liễu đối phương.
Đối với những kẻ này thì chỉ đả thương thôi thì không đủ, nếu đã ra ngoài làm thảo khấu thì không thể nào chỉ vì dính phải một vết kiếm chém trên vai hay trên lưng mà từ bỏ ăn c·ướp.
Cách tốt nhất để ngăn chặn đám này tiếp tục làm hại người khác đơn giản nhất là lấy mạng chúng. Đem một đống cặn bã loại bỏ để những người khác bị hại. Hoặc ít nhất cũng phải đem nhưng kẻ này đánh đến mức chúng sợ thì mới thôi.
Đàm Hoa Liên ra tay quá nhẹ, hoàn toàn không đủ sức răn đe mà ngược lại còn tạo cơ hội cho đám này kéo người tới để trả thù khiến cho bọn họ gặp phải phiền phức không ngừng.
Phạm Thiên thấy Đàm Hoa Liên xử lý xong đám thuộc hạ thì cũng bắt đầu nhìn tới tên đại ca cầm đầu. Dù sao hắn cũng không muốn có kẻ suốt ngày bám theo bày mưu ám toán mình nên phải tự mình ra tay.
Phạm Thiên tóm lấy cổ áo tên đại ca của lũ thảo khấu và nói:
- Chậc, không ngờ lại có ngày có kẻ dám c·ướp cả tiền của ta. Xem ra lâu nay ta không xuất hiện trên võ lâm nên đã có kẻ coi thường ta rồi. Ngươi thử nói ta nghe xem những kẻ như vậy có đáng c·hết hay không ?
Tên đại ca sợ hãi gật đầu nhưng bỗng nhiên nhớ ra kẻ mà Phạm Thiên đang nói tới là mình nên vội vàng lắc đầu.
- Xin thiếu hiệp tha mạng, chúng ta cũng chỉ là vì miếng ăn thôi…
Phạm Thiên thở dài nói:
- Ta cũng không thích b·ạo l·ực nhưng đáng tiếc rằng nếu không dùng tới nó thì có nhiều kẻ sẽ không coi ta ra gì. Để xem nào, trước tiên ra sẽ đánh ngươi 100 cái… à không, 200 cái vào mặt để cho cha mẹ ngươi không thể nhận ra ngươi được nữa. Sau đó sẽ đem lưỡi của ngươi cắt bỏ, mà không được nếu làm thế thì ngươi không thể đem chuyện này kể lại nhằm răn đe kẻ khác được. Như vậy đi, hay là để ta cắt một bên tai và móc một con mắt của ngươi ra vậy, ngươi muốn ta cắt tai trái, móc mắt trái hay cắt tai phải, móc mắt phải hay là…
Phạm Thiên vừa nói vừa cười hắc hắc khiến cho tên đại ca này sợ đến mức ngất đi, dưới đũng quần thì xuất hiện một vệt nước vàng rất khai.
- Ừm, ta mới chỉ dọa một chút thôi mà đã ngất rồi, ăn c·ướp ngày nay tư chất thật là kém quá.
Phạm Thiên vừa rồi có sử dụng Di Hồn Đại Pháp tiến hành lung lay tâm trí của tên này nên mới khiến đối phương sợ tới mức tiểu tiện mất tự chủ như vậy.
Phạm Thiên thả tên thảo khấu này ra rồi mới đứng dậy rời đi, hắn nghĩ mấy tên này về sau nói không chừng còn phải mang theo tâm ma và hàng đêm gặp phải hắn trong ác mộng ấy chứ đừng nói gì tới việc tìm tới trả thù.
-------☆☆☆☆-------
0