- Nếu như là cao thủ khác thì cho dù không phát hiện ra tung tích của ta thì trong lòng vẫn sẽ mang theo cảm giác nguy hiểm và trong lúc khẩn yếu quan đầu có thể né tránh theo bản năng. Ngươi quá dựa dẫm vào thị giác do Huyền Vũ Phá Thiên Cung cung cấp ngược lại tự làm thoái hóa cảm giác của bản thân nên mới không thể phản ứng kịp.
Mai Du Tần ngây ngốc hỏi:
- Là vì ta quá dựa dẫm vào Huyền Vũ sao ? Nếu như có thể đem giác quan thối luyện lại thì mới có thể phát hiện được ngươi à ?
Phạm Thiên đáp:
- Đúng…
Đúng mới lạ đấy… nếu để ngươi phản ứng kịp thì thần thông của hắn chẳng phải là quá gân gà rồi sao.
Chỉ vào đúng thời khắc Phạm Thiên ra tay thì khí tức của hắn mới bị lộ, lúc đó có muốn né tránh cũng không kịp chứ nói gì đến phản ứng lại.
Phạm Thiên nói:
- Tuy rằng không thiếu người chủ động hạn chế giác quan của mình như bịt mắt lại để luyện thính giác hiệu quả khá tốt nhưng tốt nhất là phải học cách phát triển toàn bộ giác quan hiện có. Tự mình hạn chế một giác quan còn hoạt động tốt chẳng phải đã tự hạ thấp khả năng quan sát của mình rồi sao.
Phạm Thiên nói xong thì liền đưa tay kéo lấy tấm bịt mắt của Mai Du Tần xuống. Hắn nói nhiều như vậy chính là để nhìn khuôn mặt của đối phương đây này.
Nếu như chỉ là bịt nửa phần dưới của khuôn mặt thì Phạm Thiên vẫn có thể dựa theo vết nổi trên đó mà suy đoán ra dung mạo nhưng Mai Du Tần lại bịt nửa mặt trên là nơi tập trung hầu hết những đường nét khuôn mặt khiến hắn có chút tò mò dung mạo của nàng.
- A !
Mai Du Tần bị Phạm Thiên lấy mất tấm che mắt thì có chút giật mình. Không phải là bởi nàng không muốn người khác nhìn thấy dung mạo của mình mà là do đã lâu không nhìn thấy ánh mắt trời nên đôi mắt có chút chưa thích ứng được.
- Cấu tạo cơ thể nhân loại là vô cùng hoàn thiện, không nên cố gắng phát triển theo phương hướng lệch lạc. Nhãn lực cũng vô cùng quan trọng trong luyện công, hơn nữa với dung mạo tuyệt mỹ này ngươi còn có thể khiến đối phương rung động mà khó phát huy được thực lực nữa.
Phạm Thiên mở miệng đùa giỡn Mai Du Tần một chút. Nhưng quả thực nàng chính là một tuyệt thế mỹ nhân không thua kém Đàm Hoa Liên là bao. Nhất là so với vẻ thanh xuân có phần sắc sảo của Đàm Hoa Liên thì Mai Du Tần lại mang theo vẻ đẹp của một mỹ nhân tĩnh lặng khiến người khác nhìn vào có cảm giác vô cùng bình yên.
- “Du Tần đừng nghe hắn, hắn ta chỉ là sử dụng thủ đoạn để qua mắt ta được một lần thôi, ta tuyệt đối sẽ không mắc sai lầm lần hai đâu”
Phạm Thiên cúi xuống nhìn Huyền Vũ Phá Thiên Cung trong tay Mai Du Tần. Ở khoảng cách này hồn lực của hắn đủ mạnh để có thể nghe được những gì mà Huyền Vũ Phá Thiên Cung nói với Mai Du Tần. Nó cũng không nghĩ rằng hắn có thể nghe được nên không chút ẩn giấu nói ra những lời này.
- “Mau đưa cung lên đi, ở khoảng cách này hắn không tránh nổi đâu”
Phạm Thiên cảm thấy khí linh của Huyền Vũ Phá thiên Cung quả thực là có chút phiền phức. So ra thì hắn thích loại khí linh yên lặng như Ma Linh Kiếm và Quỷ Diện Giáp hơn nhiều.
- Hừ, ta đang nói chuyện với chủ nhân ngươi mà ngươi lại dám xen vào, có tin ta sẽ tiêu diệt linh trí của ngươi không hả ?
Phạm Thiên nói lời uy h·iếp Huyền Vũ Phá Thiên Cung và không quên thả ra hồn lực mênh mông của thần cấp võ hồn khiến cho nó vô cùng hoảng hốt.
- “Ngươi… ngươi là ai mà lại sở hữu linh hồn mạnh như thế… chẳng lẽ ngươi là Tử Hà Ma Thần chuyển thế !?
Tử Hà Ma Thần ? Người đã sáng tạo ra Tử Hà Thần Công sao ? Tại sao Huyền Vũ Phá Thiên Cung lại nhắc tới người này, chẳng lẽ người này có liên hệ gì với thần địa ?
Phạm Thiên đang suy nghĩ thì vẫn chưa thu lại hồn lực áp bách khiến cho Huyền Vũ Phá Thiên Cung run lên từng trận.
Mai Du Tần bỗng ôm lấy cây cung và nói:
- Xin đừng bắt nạt Huyền Vũ !
Phạm Thiên bị hành động này của Mai Du Tần khiến cho dừng mạch suy nghĩ mà nhìn nàng. Hắn biết quan hệ của Mai Du Tần và Huyền Vũ Phá Thiên Cung rất tốt nhưng không ngờ lại tốt đến như vậy.
Có lẽ nhiều năm tin tưởng giao phó cho Huyền Vũ Phá Thiên Cung làm con mắt cho mình đã tạo nên mối quan hệ gắn kết giữa cả hai.
Như vậy thì hoặc là hắn phải đem Huyền Vũ Phá Thiên Cung tách hẳn ra khỏi Mai Du Tần hoặc là phải biến nó thành trợ lực cho mình.
Phạm Thiên liền trước hết thử biện pháp tối ưu nhất là biện pháp thứ hai.
Phạm Thiên liền sử dụng hồn lực để truyền âm cho Huyền Vũ Phá Thiên Cung:
- “Chủ nhân của ngươi bây giờ còn quá yếu, ta muốn giúp nàng trở nên mạnh hơn. Nếu như ngươi muốn tốt cho Mai Du Tần thì tốt hơn hết là giữ im lặng, nếu không thì ta sẽ diệt linh trí của ngươi !”
Huyền Vũ Phá Thiên Cung thoáng cái liền ngừng run rẩy tỏ vẻ mình đã hiểu, lúc này Phạm Thiên mới tập trung vào Mai Du Tần.
- Được, trước hết chúng ta hãy nói tới việc làm sao để tận dụng tối đa giác quan của mình.
……
Phạm Thiên vốn có dự định sẽ lập tức lên đường rời khỏi Trường Bạch Sơn nhưng hiện giờ bỗng nhiên gặp phải Huyền Vũ Phá Thiên Cung nên kế hoạch của hắn liền phải thay đổi.
Tạm thời Phạm Thiên lựa chọn ở lại Trường Bạch Sơn và kết thân với Mai Du Tần, ban ngày hắn sẽ đi tới hậu sơn lấy danh nghĩa dạy võ để tiếp cận nàng, đến chiều hắn lại quay trở về với tam nữ.
Chỉ là khi lựa chọn ở lại thì Phạm Thiên cũng sẽ phải vượt qua được một số cửa ải, ví dụ như vị Ân tổng sư này.
Ân Tích Ngưu
Đẳng cấp: 51
Ân Tích Ngưu là một người theo đuổi của Kiếm Hoàng, hắn võ công cực kỳ cao và cũng hết sức trung thành nên nắm quyền cai quản Luận Kiếm Đường. Uy vọng của Ân tổng sư rất lớn nên thậm chí 11 ngôi lành xung quanh Trường Bạch Sơn cũng đều nghe theo lệnh hắn.
Có thể nói ngoại trừ Kiếm Hoàng ra thì Ân Tích Ngưu là người nắm giữ quyền hành cao nhất, ngay cả Đàm Hoa Liên là cháu gái của Kiếm Hoàng cũng không bằng.
Ân Tích Ngưu là một người cực kỳ cẩn thận, Đàm Hoa Liên dẫn theo Phạm Thiên trở về Trường Bạch Sơn thì ngày thứ hai hắn liền nhận được tin và tới để dò hỏi.
- Không biết công tử là người như thế nào với Đàm tiểu thư ?
Đối diện ánh mắt như điện của Ân Tích Ngưu thì Phạm Thiên liền đem lời nói dối đã chuẩn bị sẵn từ trước ra đáp:
- Ta trước đây từng được Kiếm Hoàng đại nhân truyền thụ kiếm thuật, dù hắn đã nói sẽ không thu nhận đệ tử nhưng trong lòng ta Kiếm Hoàng đại nhân vẫn là sư phụ của ta. Cách đây vài tháng Kiếm Hoàng đại nhân bỗng nhiên rời đi không nói một lời nên ta mới lên đường tìm hắn, trên đường thì gặp được Hoa Liên.
Kiếm Hoàng trước nay vẫn luôn chu du thiên hạ nên ngẫu nhiên truyền thụ kiếm pháp cho một hai người cũng không có gì lạ. Lời nói dối này của Phạm Thiên không hẳn là đáng tin nhưng cũng không có gì khả nghi cả.
- Công tử được Kiếm Hoàng truyền thụ kiếm pháp thì chúng ta cũng có thể coi là đồng môn nên không cần khách khí. Còn hai vị này là…
Phạm Thiên thấy Ân Tích Ngưu chỉ về hai người Tú Lệ và Y Hoa thì đáp:
- Tú Lệ là thị nữ của ta, ta từ nhỏ đã được nàng chăm sóc, dù gia tộc đã không còn nhưng Tú Lệ vẫn theo hầu hạ ta. Còn người này là Y Hoa, nữ nhi độc nhất của gia chủ Yến Phi gia tại Yến Châu.
Thân phận của nhị nữ hoàn toàn không có chút đáng ngờ nào, nhất là Y Hoa còn là đại tiểu thư của Yến Phi gia là một cự đầu của chính phái thì Ân Tích Ngưu lập tức tin tưởng những lời hắn nói tới tám chín phần.
- Đều là người một nhà thì không cần khách khí, hãy để ta an bài chỗ nghỉ ngơi cho mấy vị.
Ân Tích Ngưu lập tức muốn tách Phạm Thiên ra khỏi Đàm Hoa Liên, tin tưởng hắn không phải kẻ có m·ưu đ·ồ xấu là một chuyện nhưng Hoa Liên là người hắn đã nhìn lớn lên từ nhỏ thì coi nàng không khác gì nữ nhi nên sao có thể để một tên nam nhân lạ mặt ở gần nàng được.
Phạm Thiên được Ân Tích Ngưu đưa đến một gian phòng cách phòng của Hoa Liên không quá xa nhưng cũng không phải quá gần, Y Hoa cùng Tú Lệ thì được an bài ở sát vách với Phạm Thiên.
Trước khi rời đi Ân Tích Ngưu nói:
- Phạm công tử đã từng theo Kiếm Hoàng đại nhân học nghệ nên nếu không ngại thì có thể tới Luận Kiếm Đường để cùng luận bàn kiếm pháp.
Ân Tích Ngưu vẫn còn giữ lấy 1 phần hoài nghi đối với Phạm Thiên, hiển nhiên là hắn muốn Phạm Thiên tới Luận Kiếm Đường để kiểm tra thực hư xem có thật là Phạm Thiên từng được Kiếm Hoàng dạy kiếm pháp hay không.
Phạm Thiên không chút ngần ngại đồng ý thì Ân Tích Ngưu mới tỏ vẻ hài lòng rời đi.
-------☆☆☆☆-------
0