Phạm Thiên g·iết c·hết Giả Đam xong cũng không cần hủy thi diệt tích vì t·hi t·hể của đối phương đang nằm sâu dưới hàng trăm mét đất đá, hắn không tin có kẻ nào đủ khả năng tìm ra được xác của Giả Đam.
Phạm Thiên chui ra khỏi mặt đất thì liền nhìn về phía thanh Quái Danh Kiếm đang nằm trong vỏ.
Quái Danh Kiếm không giống những thanh kiếm thông thường, phần lưỡi kiếm rất lớn không thua gì đao nhưng lại quá nhẹ để có thể coi là trọng kiếm.
Phạm Thiên rút thanh kiếm ra khỏi vỏ thì thấy được đây là một thanh kiếm kỳ lạ tạo hình chữ U với một rãnh lớn ở giữa. Phần lưỡi ở hai bên hơi nhô ra ở phần đỉnh trông hơi giống lưỡi một chiếc kích.
Phạm Thiên chỉ thoáng nhìn qua thì còn chưa thể nắm được nó có khả năng gì đặc biệt.
- Quái Danh Kiếm, ngươi rốt cuộc là có năng lực gì ?
Phạm Thiên không phải đang tự hỏi mà là đang nói chuyện với Quái Danh Kiếm. Phạm Thiên biết khí linh của Bát Đại Kỳ Bảo còn vô cùng sơ khai vì thế chúng rất sợ hãi võ hồn của hắn.
Quả nhiên Phạm Thiên vừa mới nói xong Quái Danh Kiếm liền run lên và một đoạn thông tin liền được truyền tới cho Phạm Thiên.
- Hấp thu và chuyển hóa lực công kích thành âm ba công ?
Phạm Thiên nhìn hình dạng của Quái Danh Kiếm quả thực là rất giống với một chiếc âm thoa (google nhé).
Với hình dáng này thì khi t·ấn c·ông hoặc đỡ đòn sẽ tạo ra một rung động âm thanh và Quái Danh Kiếm có khả năng điều khiển rung động này tạo ra âm ba công t·ấn c·ông đối phương.
Hơn nữa âm ba công do Quái Danh Kiếm tạo ra không chỉ đơn giản là công kích thần hồn mà nó còn mang theo lực sát thương cực lớn, nó là một loại binh khí mang theo song trọng công kích và khoảng cách t·ấn c·ông cũng không bị hạn chế nhưng đương nhiên là càng gần uy lực sẽ càng mạnh.
Phạm Thiên cảm thấy Quái Danh Kiếm quả thực là vô cùng quỷ dị, ngay cả khi phòng ngự nó cũng có khả năng bắn ngược công kích giành lại thế t·ấn c·ông.
Đối đầu với Quái Danh Kiếm thì t·ấn c·ông cũng không được mà chặn lại cũng không xong nên chỉ có thể cố gắng né tránh mà thôi.
- Ngươi có chịu thuần phục với ta hay không ? Nếu dám phản kháng thì ta sẽ diệt linh trí của ngươi.
Quái Danh Kiếm tĩnh lặng trong chốc lát, trước đây tại Thần Địa nó là kỳ bảo duy nhất nên luôn được luân chuyển qua tay những người sử dụng khác nhau nhưng nó chưa từng chấp nhận ai là chủ nhân của mình cả.
Nay rơi vào tay Phạm Thiên thì Quái Danh Kiếm có thể cảm nhận được sức mạnh vô cùng khủng kh·iếp ẩn giấu trong linh hồn của kẻ này nên nó không dám có chút tính khí nào.
- “Chủ nhân !”
Quái Danh Kiếm lập tức lựa chọn thuần phục, nó chỉ là khí linh nên nó chỉ trung thành với chủ nhân của mình. Có điều tại Thần Địa nó cũng chưa nhận ai làm chủ nên cũng không cần do dự.
“Ký chủ đạt được Quái Danh Kiếm, một trong Bát Đại Kỳ Bảo của võ lâm, tiến độ nhiệm vụ hiện tại: 4/8”
Hỏa Long Đao, Truy Hồn Ngũ Tinh Giáo, Huyền Vũ Phá Thiên Cung, Quái Danh Kiếm. Như vậy là hắn đã thu phục được bốn trong số Bát Đại Kỳ Bảo. Ngoài ra còn có Ma Linh Kiếm cùng Quỷ Diện Giáp trong tay Đàm Hoa Liên cùng Hàn Ngọc Thần Trượng tại Đông Lĩnh nữa là đã có bảy trong số Bát Đại Kỳ Bảo lộ diện rồi.
Còn về phần kỳ bảo cuối cùng thì hắn cũng không biết nó là gì.
- Quái Danh Kiếm, ngọai trừ ngươi cùng Hỏa Long Đao, Ma Linh Kiếm, Truy Hồn Ngũ Tinh Giáo, Bá Vương Quỷ Diện Giáp, Huyền Vũ Phá Thiên Cung và Hàn Ngọc Thần Trượng ra thì kỳ bảo cuối cùng trong Bát Đại Kỳ Bảo là thứ gì ?
Quái Danh Kiếm liền đáp:
- “Còn có một kỳ bảo nữa là Nhật Nguyệt Song Luân, nguyên bản nó có tên là Nhật Nguyệt Thủy Long Luân.”
Nhật Nguyệt Song Luân sao ? Thì ra kỳ bảo cuối cùng là một cặp v·ũ k·hí.
Phạm Thiên tiếp tục hỏi:
- Vậy ngươi có biết nó đang ở đâu không ?
Quái Danh Kiếm đáp:
- “Ta không rõ, từ trước tới nay ta vẫn được lưu truyền tại Thần Địa nhưng không rõ những tung tích của các kỳ bảo. Mặc dù cùng xuất thế tại đó nhưng hiện giờ chỉ còn lại có mình ta mà thôi”
Phạm Thiên không nhận được đáp án như mong muốn thì có chút thất vọng. Nhưng hắn cảm thấy mình cũng không cần phải vội vàng vì hiện tại hắn tới Thần Địa không đơn giản chỉ là vì tìm kiếm Bát Đại Kỳ Bảo nữa.
Chỉ còn duy nhất Nhật Nguyệt Song Luân hiện giờ chưa rõ vị trí nhưng nên cứ từ từ rồi cũng sẽ tìm thấy mà thôi.
Phạm Thiên đem Quái Danh Kiếm tạm cất vào hành trang sau đó liền chuẩn bị lên đường quay trở về nơi hạ trại của Liêu Thường Phiêu Cục.
Ngay lúc này Phạm Thiên lại nghe được động tĩnh từ phía xa truyền lại nên liền đi tới xem thử.
Không đi thì thôi vừa đi tới nơi Phạm Thiên liền bị cảnh tượng trước mắt khiến cho có chút ngây người.
Chỉ thấy lúc này đằng sau những tán cây là một cái hồ nước nóng rất lớn, bên hồ nước nóng có một nữ tử toàn thân không mảnh vải bước lên bờ thì để lộ ra một bộ ngọc thể trắng nõn của mình.
Phạm Thiên chứng kiến một đôi đại bạch thỏ to tròn không kém gì Đàm Hoa Liên hơi đong đưa trong không khí và trên một làn da hơi ửng hồng do nhiệt độ của hồ nước nóng là một điểm đen vô cùng bắt mắt…
Nữ nhân này mới bước lên bờ còn chưa kịp dùng khăn che đi cơ thể thì ngay sau cái cây đối diện ngay giữa tầm mắt của nàng liền xuất hiện một nam nhân mặc trang phục bảo tiêu xuất hiện ở đó.
- A !!!
Phạm Thiên bị tiếng hét này khiến cho giật mình tỉnh lại và bất ngờ lao tới dùng tay bịt miệng của nữ nhân này.
- Hạ Yến tổng tiêu đầu, ngươi hãy nghe ta giải thích đã đây chỉ là hiểu lầm thôi…
Hạ Yến là tổng tiêu đầu của Liêu Thường Phiêu Cục, do khách hàng trả rất nhiều tiền nên lần này đích thân đi cùng để hộ tống hàng hóa.
- Ưmm…
Hạ Yến cố gắng giãy dụa mặc kệ Phạm Thiên có nói thế nào. Hắn khẽ liếc nhìn xuống bên dưới thì mới nhận ra rằng mình đang khống chế nàng trong trạng thái lõa thể nên Hạ Yến mới không chịu yên lặng.
- Hạ Yến tổng tiêu đầu, bây giờ ta sẽ tránh đi một chút để ngươi mặc y phục sau đó sẽ quay lại giải thích cho ngươi.
Nói xong Phạm Thiên liền bỏ chạy về phía khu rừng trước khi Hạ Yến kịp phản ứng.
Hạ Yến thấy Phạm Thiên bất ngờ bỏ đi thì có chút ngạc nhiên nhưng sau đó nàng liền đỏ mặt vội vàng nhặt lấy quần áo trên đất mặc vào.
Phạm Thiên ngồi chờ bên trong khu rừng một lát thì liền nhìn thấy Hạ Yến vẻ mặt âm trầm đầy sát khí thì biết mình không thể để nàng mở lời trước nếu không tội danh biến thái nhìn trộm sẽ tự khắc rơi xuống đầu hắn.
Phạm Thiên cảm thấy Hạ Yến quả là một mỹ nhân tuyệt sắc nhưng hắn cũng không đói khát đến mức phải đi nhìn trộm. Thay vì rình mò như vậy thì Phạm Thiên càng thích dùng đao thật thương thật ra trận chinh chiến.
Phạm Thiên liền chủ động tiến lên nói:
- Hạ Yến tổng tiêu đầu, ngươi nãy giờ ở quanh đây có thấy tung tích của Giả Đam không ?
Hạ Yến vốn đang định xử tội Phạm Thiên nghe thấy hắn bỗng nhiên nhắc tới Giả Đam thì chỉ đành nhịn xuống hỏi:
- Sao ? Ngươi và Giả Đam hai tên cùng nhau lén lút tới đây nhìn trộm ta phải không !
Phạm Thiên tỏ vẻ vô tội đáp:
- Không phải, bình thường Giả Đam thường hay tìm ta nói chuyện nhưng tối nay bỗng nhiên thấy hắn đi ra ngoài rồi không quay lại nữa nên ta mới thấy lạ mà đi tìm. Ta đã tìm khắp khu vực vài dặm quanh đây mà vẫn không thấy Giả Đam đâu cả, khi tới đây thì vô tình gặp được tổng tiêu đầu ngươi nên mới hỏi vậy.
Phạm Thiên ý nói ta chỉ đang làm theo chức trách của mình mà kiểm tra một việc bất thường nên vô tình nhìn thấy thân thể của ngươi nên không thể trách ta được.
Hạ Yến đương nhiên sẽ không vì thế mà bỏ qua chuyện Phạm Thiên nhìn thấy ngọc thể của mình nhưng hiện tại việc Giả Đam m·ất t·ích càng quan trọng hơn nên chỉ đành gác lại sau.
- Tại sao Giả Đam lại bất ngờ biến mất ?
Phạm Thiên đáp:
- Ta làm sao biết ? Nếu biết ta đã không phải đi tìm hắn rồi.
Hạ Yến nâng cằm suy nghĩ một lát rồi nói:
- Chúng ta hãy quay trở về nơi hạ trại trước đã, thay vì tìm kiếm một mình thì gọi thêm người tới cùng tìm sẽ hiệu quả hơn nhiều.
Nói xong Hạ Yến liền dẫn đầu trở về. Phạm Thiên đi theo phía sau thì bất giác nhìn xuống bên dưới và thấy được cặp kiều đồn mà trang phục bảo tiêu cũng khó có thể che lấp thầm nghĩ nếu như không có quần áo che hẳn cũng là một loại thắng cảnh vô cùng hấp dẫn.
Hạ Yên đi phía trước bỗng nhiên có cảm giác như mông của mình hơi phát nhiệt khiến nàng nghi ngờ quay lại nhìn nhưng Phạm Thiên đã nhận ra động tác của nàng mà ngẩng đầu lên nhìn thẳng về phía trước với ánh mắt vô cùng bình tĩnh.
Chỉ khi quay đi thì cảm giác này lại xuất hiện khiến Hạ Yến vô cùng khó xử.
-------☆☆☆☆-------
0