Phong Nhiên lộn một vòng ổn định thân hình thì trong lòng tức giận vì mình b·ị đ·ánh lén. Hắn vừa định nói gì thì Phạm Thiên đã khiến cho những lời này một lần nữa nghẹn trở về.
- Cuồng Long Giáng Thiên !
Phong Nhiên chứng kiến long hình đao khí trước mặt thì toàn thân liền trở nên căng thẳng. Hắn không dám chậm trễ rút kiếm ra và vận lên hổ thể cường khí muốn chặn lại.
- Rầm !!!
Phong Nhiên bị đánh trúng thì lập tức trượt dài trên mặt đất để lại một dấu vết dài.
Phạm Thiên đương nhiên sẽ không chịu dừng tay ở đây nhưng lúc này Kiếm Hoàng đã xuất hiện ở đằng sau và đặt tay lên vai hắn.
- Được rồi, không cần phải nóng nảy như thế.
Phạm Thiên nhìn Kiếm Hoàng một chút rồi liền hạ đao xuống, hắn cũng chỉ là chán ghét thái độ của Phong Nhiên nên mới ra tay mà thôi. Nếu Kiếm Hoàng đã ra mặt thì hắn cũng không muốn làm quá lên.
Kiếm Hoàng thấy Phạm Thiên hạ đao xuống thì liền nhìn về phía Phong Nhiên còn đang kinh nghi bất định. Kiếm Hoàng hoàn toàn có thể ngăn Phạm Thiên lại ngay sau khi hắn xuất thủ nhưng lại cố tình chờ để quan sát thân thủ của Phạm Thiên.
Chỉ sau hai chiêu thức nhưng Kiếm Hoàng có thể nhận ra Phạm Thiên mạnh hơn Phong Nhiên nhiều. Ngay cả Phong Nhiên cũng đã nhận ra điều này nếu không với tính cách lỗ mãng của hắn đã ngay lập tức phản công.
- Tên tiểu tử này là tiểu chi chủ của Thần Địa đấy, nếu ngươi mà khiến hắn bị thương thì con đường tiến vào Thần Địa sẽ càng thêm khó khăn.
Kiếm Hoàng mặc dù nói thế nhưng Phạm Thiên cảm thấy việc tên Phong Nhiên này có định cản trở hắn hay không cũng không quan trọng.
Mục đích hắn tới đây chính là để biến đám cao thủ của Thần Địa thành kinh nghiệm nên chắc chắn là sẽ đứng ở thế đối địch.
Khi đó càng nhiều kẻ ra chặn đường Phạm Thiên lại càng vui vẻ vì chẳng khác nào có một núi kinh nghiệm tới rót vào túi mình.
Nếu Phong Nhiên muốn ngăn cản hắn thì Phạm Thiên cũng không ngại đem chút kinh nghiệm ít ỏi của tên này thu lấy.
- Tiểu chi chủ của Thần Địa ? Vậy tại sao hắn lại tới đây, không phải gia gia và Thần Địa có quan hệ đối địch hay sao ? Chắc là hắn muốn lôi kéo Kiếm Hoàng, đệ nhất cao thủ của chính phái để giúp mình giành lấy ngôi vị chi chủ. Vừa nhìn khuôn mặt đã biết tên này mang phản cốt rồi.
Phong Nhiên bị Phạm Thiên mắng ngay trước mặt thì giận dữ:
- Ngươi…
Phạm Thiên thấy Phong Nhiên giống như định động thủ thì liền nói:
- Không phải sao ? Vậy ngươi thử nói cho ta biết tại sao tiểu chi chủ của Thần Địa lại xuất hiện ở trước mặt Kiếm Hoàng.
Phong Nhiên tức giận quát:
- Ta là tiểu chi chủ của Thần Địa nên có trách nhiệm loại trừ bất cứ kẻ nào ngáng đường chúng ta. Kiếm Hoàng chính là một kẻ vô cùng nguy hiểm đối với Thần Địa nên ta tới để giết hắn !
Phạm Thiên cười gằn:
- Giết Kiếm Hoàng ? Bằng vào chút thực lực đó của ngươi sao. Ta cảm thấy ngươi chỉ giống một con kiến hôi mà Kiếm Hoàng lười nhác không muốn giơ chân dẫm chết mà thôi.
Những lời này của Phạm Thiên khiến Phong Nhiên vô cùng giận dữ nhưng không thể phản bác. Quả thực là hắn đã thất bại vô số lần dưới tay Kiếm Hoàng nên có thể nhận ra sự khác biệt như ngày và đêm giữa mình và Kiếm Hoàng. Phong Nhiên gằn giọng nói
- Kẻ như ngươi mà cũng xứng đánh giá ta sao !
Phạm Thiên lạnh lùng đáp:
- Nếu như không nhờ có kẻ mà ngươi muốn giết thì bây giờ ngươi đã biến thành một bộ thi thể rồi. Tốt nhất là trong lúc tâm tình của ta còn tốt mà mau cút đi.
Phong Nhiên từ nhỏ cho tới lớn đây là lần đầu tiên hắn nhận phải sỉ nhục lớn như thế. Hắn chính là bằng vào chính sức mình mới đạt tới vị trí tiểu chi chủ này, tuy còn trẻ những đã là một trong 20 cao thủ hàng đầu của Thần Địa rồi.
Võ sĩ của Thần Địa sở hữu lòng tự tôn vô cùng cao, bị Phạm Thiên hạ nhục như vậy thì dù biết mình yếu hơn nhưng Phong Nhiên cũng muốn liều mạng.
- Vậy để xem ngươi có đủ sức giết ta hay không !!
Phong Nhiên tay nắm chặt lấy kiếm vận khí mà lao đến.
- Siêu Ma Kiếm Khí !!
Phạm Thiên nhìn kiếm khí bay tới thì ngay cả việc cản lại cũng lười ra tay.
- Hừ ! Điêu trùng tiểu kỹ.
Chỉ thấy quanh thân Phạm Thiên xuất hiện một luồng hộ thân cường khí cản lại những đường kiếm khí của Phong Nhiên.
Phạm Thiên nói:
- Chiêu này của ngươi giống như một loại hợp kích kiếm khí hơn, như vậy một mình ngươi thi triển thì có được bao nhiêu uy lực cơ chứ ? Nếu đã biết trước một chiêu này sẽ không có hiệu quả mà vẫn cố đánh ra thì tiểu chi chủ của Thần Địa cũng chỉ đến vậy mà thôi.
Phạm Thiên nói xong một tay nắm lấy Hỏa Long Truy Hồn Đao bắt đầu vận kình. Chỉ thấy quanh thân Phạm Thiên xuất hiện từng trận huyết sắc cuồng phong, hắn vừa nâng đao thì huyết phong lập tức hội tụ tại trên lưỡi đao khiến cho thân đao huyết quang đại thịnh.
- Huyết Phong Luân Vũ !!!
Phạm Thiên cầm đao chém ngang khiến cho huyết phong hóa thành đao khí hung mãnh lao về phía trước.
Phong Nhiên bị huyết sắc đao khí khí tràng khiến cho hoảng hốt, Phạm Thiên thậm chí còn chưa dùng toàn lực mà đã khiến cho Phong Nhiên có cảm giác tâm thần tan vỡ thì có thể thấy được uy lực khủng khiếp của Địa Cấp võ kỹ.
- Rầm !!!
Phong Nhiên cố gắng hết sức cản lại một đao này của Phạm Thiên nhưng một loại khí kình kỳ quái bắt đầu xâm chiếm lấy thân thể hắn.
Hiện giờ Phạm Thiên đã đem chín thành nội kình chuyển hóa thành hồn khí rồi thì cho dù không cố ý vận dụng hồn hóa thì bên trên nội kình của hắn cũng mang theo hồn lực dày đặc.
Nhất là khi thi triển Địa Cấp võ kỹ cần tiêu hao lượng lớn hồn khí nên Phong Nhiên dính phải một đao này thì cho dù lực công kích bên ngoài bị cản lại phần lớn nhưng hắn vẫn bị hồn lực nhập thể.
Mặc dù lượng hồn lực này không nhiều nhưng đối với kẻ không có võ hồn như Phong Nhiên thì nó giống như phụ cốt chi thư (như con giòi bám vào xương cốt) không cách nào loại bỏ.
Hiện giờ hồn lực xâm nhập vào cơ thể còn ít nên chưa gây ảnh hưởng gì vì Vô Vi cường giả dù không thể chủ động điều động hồn lực nhưng tinh thần vẫn rất mạnh mẽ. Có điều không qua bao lâu hồn lực của Phạm Thiên sẽ bắt đầu mài mòn tinh thần, tàn phá thân thể của Phong Nhiên.
Nếu không có cách chửng cứu thì Phong Nhiên chắc chắn sẽ chết trẻ, trừ khi hắn sử dụng nội công cố gắng níu kéo sinh mạng cho bản thân. Nhưng như vậy võ công của Phong Nhiên sẽ vĩnh viên không tiến thêm và mỗi lần động võ thì hồn lực sẽ bị buông lỏng và tiếp tục tàn phá cơ thể của hắn.
Như vậy tương đương với tiền đồ của Phong Nhiên đã bị Phạm Thiên phá hủy hoàn toàn, một kẻ không thể động võ cũng không thể luyện võ nữa thì làm sao có thể tiếp tục ngồi trên ngôi vị tiểu chi chủ của nơi coi trọng vũ lực như Thần Địa.
Phong Nhiên còn chưa nhận ra được điều này nên vẫn cố vận khí tấn công.
- Cửu Thiên Hỗn Lũy !!!
Kiếm thế như lôi đình phát ra từ tay Phong Nhiên đâm thẳng tới trước ngực Phạm Thiên.
Phạm Thiên lập tức sử dụng phần lưỡi của Hỏa Long Truy Hồn Đao để cản lại. Lúc này trên khuôn mặt hắn hiện lên vẻ khinh thường:
- Ngu ngốc, ngươi vậy mà lại dám tấn công ta bằng thanh kiếm vừa mới phải hứng chịu một đao của ta sao ?
Phong Nhiên có chút mơ hồ nói:
- Ngươi nói cái gì…
Còn chưa nói xong thì thanh kiếm trong tay Phong Nhiên bất ngờ vỡ tan thành trăm mảnh.
- Rắc !!!
Kiếm nát khiến toàn bộ khí kình hội tụ quanh nó cũng tán loạn theo tạo ra một cơn tiểu phong bạo hất văng Phong Nhiên ra.
Phạm Thiên cầm Hỏa Long Truy Hồn Đao trong tay cười nhạt. Thanh kiếm trong tay Phong Nhiên dù do Thần Địa luyện chế nhưng cùng lắm chỉ so được với Huyền Cấp binh khí, thậm chí so với Phiên Thiên Đao của Huyết Lôi còn kém xa nên sao có thể còn lành lặn sau một chiêu Huyết Phong Luân Vũ của Phạm Thiên chứ.
Phong Nhiên chứng kiến thanh kiếm đã vỡ vụn chỉ còn chuôi kiếm trên tay mình thì kinh hãi. Hắn nhìn Phạm Thiên một chút sau đó khuôn mặt đầy vẻ không cam lòng mà quay đầu bỏ chạy.
Phong Nhiên dù lỗ mãng nhưng không phải kẻ ngu ngốc, kiếm của hắn đã gãy mà còn cố tình đối đầu với Phạm Thiên thì chính là tự tìm cái chết mà thôi. Hắn quyết định tạm thời lui bước rồi sẽ quay trở lại báo thù, dù sao núi xanh còn đó lo gì thiếu củi đốt.
Phạm Thiên thấy Phong Nhiên bỏ chạy thì khóe miệng cong lên mà không đuổi theo. Đương nhiên không phải hắn nổi lòng từ bi muốn tha cho tên này mà là vì Phong Nhiên đã bị hồn lực của Phạm Thiên xâm nhập vào cơ thể thì liệu có thể sống được bao lâu.
Nếu không có cách nào để khu trục hồn lực của Phạm Thiên ra thì thứ chờ đợi trước mắt tên Phong Nhiên này chỉ có cái chết mà thôi.
-------☆☆☆☆-------
0