Nhờ có Hồ Minh mà Phạm Thiên cùng đám Chu Hồng không mất bao lâu để kết thân. Sau khi thu thập t·hi t·hể Bạch Linh Hùng con non vào vòng tay trữ vật thì hắn liền theo bọn họ rời khỏi Hoàng Liên Sơn Mạch tới một cái mạo hiểm trấn ở cách đó không xa.
Tại Bắc Vực Mạo Hiểm Giả Công Hội phát triển rất mạnh nên họ đã bố trí nhiều cứ điểm ở biên giới Hoàng Liên Sơn Mạch tiện cho mạo hiểm giả dừng chân nghỉ ngơi và trao đổi buôn bán tài nguyên thu được từ Hoàng Liên Sơn Mạch.
Những cứ điểm này mặc dù nằm gần Hoàng Liên Sơn Mạch nơi yêu thú hoành hành nhưng do lượng người qua lại rất đông cùng hầu hết đều là những mạo hiểm giả nên những thương nhân vẫn kéo tới đây rất nhiều.
Mạo hiểm giả liều mạng tiến vào Hoàng Liên Sơn Mạch thu thập tài nguyên nên tính mạng luôn nằm trong nguy hiểm. Để giải phóng áp lực trong lòng thì mạo hiểm giả hầu hết đều là loại người thích hưởng thụ làm được bao nhiêu thì tiêu xài bấy nhiêu.
Những thương nhân đặc biệt thích loại người vung tiền như nước này nên những cứ điểm mạo hiểm giả dần được các thương hội phát triển thành các mạo hiểm trấn.
Phạm Thiên tiến vào thì thấy đây là một thị trấn không lớn nhưng người qua lại rất đông, mà hầu hết mọi người đều là võ giả nên dù trời tuyết rơi rất lạnh ngoài đường cũng không thiếu người ăn mặc đơn bạc qua lại.
Phạm Thiên nhìn cách ăn mặc của những người bên trong trấn và kiểu kiến trúc xung quanh thì hắn cảm thấy như mình lọt vào một thị trấn châu âu thời trung cổ vậy.
Khác với Đông Vực mang đậm phong cách phương đông thì Bắc Vực lại phát triển theo phương hướng giống như phương tây tại tiền kiếp của Phạm Thiên.
-Bây giờ ta cùng Ninh Phong sẽ đi rao bán t·hi t·hể của Bạch Linh Hùng, mấy người các ngươi hãy dẫn tiểu Thiên đi tham quan tìm hiểu phong tục Bắc Vực của chúng ta đi.
Hồ Minh gật đầu nói:
-Đúng vậy, tiểu Thiên để Minh ca dẫn ngươi đi tham quan, tại Bắc Vực này có rất nhiều thứ khác biệt so với Đông Vực của chúng ta.
Phạm Thiên liền bị Hồ Minh kéo đi còn Chu Hồng thì cùng Ninh Phong đi tới mạo hiểm giả phân hội để xử lý t·hi t·hể Bạch Linh Hùng như đã nói. Triệu Quý thì đã bị Phượng Thanh Nhi kéo đi đâu đó, nhìn dáng vẻ gầy gò của Triệu Quý mà Phạm Thiên liền nổi lên mấy chữ "túng dục quá độ".
Phạm Thiên cảm thấy nếu như mình không sở hữu thể lực vô cùng dồi dào thì kết quả có lẽ còn thảm hơn Triệu Quý rất nhiều. Dù sao Triệu Quý chỉ có một người thê tử còn hắn có tới mấy chục người thê th·iếp cần sủng hạnh kìa.
Nhưng hình ảnh của Triệu Quý thật sự là quá rung động lòng người rồi, Phạm Thiên trong lòng còn bông nổi lên ý định luyện chế một bộ trang bị riêng nhắm vào chỉ số thể lực và sinh lực để gia tăng "sức chiến đấu" trên giường cho mình nữa kìa.
……
Phạm Thiên cùng Hồ Minh đi dạo quanh mạo hiểm trấn một lát thì một thân quần áo của hắn liền đổi thành trang phục của Bắc Vực.
Lúc trước trang phục của Phạm Thiên mặc dù cũng tính là gọn gàng nhưng vẫn mang phong cách rộng thùng thình và rườm rà của Đông Vực nên sau khi đổi sang trang phục của Bắc Vực tiếp cận kiểu dáng tây phương tại tiền kiếp. Thì hắn lại có một loại cảm giác vô cùng hoài niệm.
So với trang phục Đông Vực thì trang phục Bắc Vực càng giống quần áo thời hiện đại nên Phạm Thiên rất là yêu thích.
Hắn đã đi xung quanh để quan sát nhiều thứ nhưng đối với một kẻ từng được hun đúc trong thời đại bùng nổ thông tin thì không có quá nhiều thứ có thể khiến hắn ngạc nhiên.
Khi trời dần về chiều Phạm Thiên cùng Hồ Minh đi tới một tửu lâu để hội hợp với mấy người Chu Hồng.
Trong tửu lâu lúc này rất đông người, vì dù không sợ lạnh nhưng ở trong một tòa nhà ấm áp vẫn dễ chịu hơn trời tuyết rơi bên ngoài nhiều. Cũng may mà tửu lâu này được chính mạo hiểm giả công hội xây dựng để phục vụ cho các mạo hiểm giả tại nơi này nên được xây dựng rất rộng rãi.
Chỉ là Phạm Thiên nhìn khung cảnh xung quanh thì cảm thấy dường như nơi này thiếu đi một thứ gì đó vậy.
-Tiểu Thiên, ngươi đang nghĩ gì vậy ?
Phượng Thanh Nhi lấy cho mỗi người một cốc đồ uống rồi lại quay về tự tay gắp đồ ăn tẩm bổ cho Triệu Quý lúc này đã vô cùng hư thoát.
Phạm Thiên nhìn thấy chiếc cốc gỗ trên tay thì mới giật mình nhận ra.
Bia !!
Phạm Thiên liền nghĩ ra được tại một tràng cảnh mang theo hơi hướng tây phương trung cổ thế này quả thực là thiếu đi hình ảnh mấy tên đại hán tay cầm cốc bia lớn tiếng trò chuyện.
Phạm Thiên lập tức nghĩ tới một mặt hàng có thể buôn bán tại nơi này, đó chính là Bia. Không bao lâu nữa Phạm Thiên có thể luyện chế ra Ngưng Thần Đan thì dưới tay hắn sẽ không còn thiếu thốn nhân thủ nữa nên sẽ không cần phải gò bó trong Dương Anh công quốc mà có thể mở rộng thêm nữa.
Nếu có thể bước đầu thâm nhập hàng hóa vào Bắc Vực thì với thị trường rộng lớn này hắn có thể thu lợi không ngừng.
Phạm Thiên nghĩ tới đây thì hắn liền muốn thử xem người của Bắc Vực có thích thú với thứ đồ uống mới này không.
Bia thuộc về công thức Nấu Ăn cấp 3 Phạm Thiên đã có sẵn nên với trình độ Nấu Ăn cấp 5 hiện tại của hắn thì chỉ trong nháy mắt một chiếc thùng bia bằng gỗ liền xuất hiện trong hành trang của hắn.
Thấy Phạm Thiên lấy ra một chiếc thùng gỗ lớn đặt trên mặt bàn thì mấy người Chu Hồng liền tò mò nhìn hắn.
Phạm Thiên liền nói:
-Ta vào lúc rảnh rỗi có sử dụng một chút linh thảo để ngâm ra một loại đồ uống đặc biệt, ta gọi nó là bia. Hôm nay lấy ra là muốn đại gia thử đánh giá xem chất lượng của nó ra sao.
Cầm lấy từng chiếc cốc gỗ Phạm Thiên liền rót đầy chúng bằng bia rồi đưa cho mấy người Chu Hồng.
Bọn họ nhận lấy những cốc bia đầy bọt trắng ở trên thì vô cùng tò mò uống thử.
-Ực !!
Mấy người Chu Hồng mới thử uống một ngụm thì lập tức trợn trừng mắt.
-Thứ này gọi là bia sao ? Ta chỉ mới uống một chút mà cảm thấy sảng khoái vô cùng. Thứ tốt !
Phạm Thiên cười cười, nếu chỉ là bia bình thường thì đúng là một thứ đồ uống không tệ nhưng đây là đồ ăn cấp 3 nên nó còn mang theo không ít hiệu quả tốt đẹp.
“Ký chủ sử dụng Bia nhận được buff duy trì 1 tiếng”
Hưng phấn + 27
Chịu đựng + 16
Thể lực + 20
"Chú ý, sử dụng càng nhiều Bia có thể gia tăng hiệu quả lên tối đa 50%"
Bia có thể gia tăng hưng phấn cùng sức chịu đựng nên mấy người Chu Hồng mới chỉ vừa nếm thử một chút đã cảm thấy phấn khích như vậy.
Chỉ sau một cốc bia bọn họ đã yêu thích thứ đồ uống đặc biệt này rồi.
Mạo hiểm giả bọn họ luôn tìm kiếm sự phấn khích để giải tỏa áp lực cho bản thân nên thứ bia này quả thực giống như là chất gây nghiện đối với mạo hiểm giả.
Một thùng bia nhanh chóng bị mấy người Chu Hồng uống cạn, sau khi uống xong thì Triệu Quý do bị trạng thái buff hưng phấn ảnh hưởng mà kéo lấy Phượng Thanh Nhi lúc này đã say sưa toàn thân đỏ ửng về phòng.
Mấy người Chu Hồng, Ninh Phong thì rời khỏi tửu lâu không biết là đi đâu chỉ còn có Phạm Thiên cùng Hồ Minh do uống không nhiều bia nên vẫn khá tỉnh táo ngồi lại.
Phạm Thiên nhìn Hồ Minh và nói:
-Minh ca, ngươi định bao lâu nữa thì quay về Đông Vực ?
Hồ Minh cầm trong tay cốc bia chỉ còn một nửa đáp:
-Ta mấy tháng nay đã hỏi thăm mấy vị thương nhân ở mạo hiểm trấn này thì biết được khoảng một tháng nữa thôi thì sẽ có một chuyến vận hàng qua Nội Hải tới Đông Vực. Ta dự định sẽ đăng ký làm bảo tiêu để theo thuyền trở về Đông Vực.
Phạm Thiên bỗng nhiên hỏi:
-Ngươi thực sự muốn trở về Đông Vực sao ?
Phạm Thiên nhìn ra Hồ Minh so với trở về lại càng yêu thích cuộc sống mới của mình ở Bắc Vực hơn.
Hồ Minh đáp:
-Ta cần trở về tìm đại ca, là hắn nuôi ta lớn nên ta không thể bỏ mặc hắn được.
Phạm Thiên nói:
-Nếu trở về thì một người tán tu như ngươi rất khó để phát triển, ngược lại tại Bắc Vực các tổ chức tán tu như Mạo Hiểm Giả công hội phât triển nên tài nguyên không bị các đại gia tộc chiếm đoạt nên càng thích hợp với ngươi hơn.
Phạm Thiên thấy Hồ Minh im lặng thì nói tiếp:
-Nếu như không thể rời bỏ tình thân thì sao không đưa đại ca của ngươi tới Bắc Vực ?
Hồ Minh lắc đầu thở dài:
-Ta hiểu rất rõ tính cách của đại ca, hắn không bao giờ muốn chịu phụ thuộc vào kẻ khác. Nhưng thiên phú của hắn lại không đủ, dù có tài nguyên đầy đủ thì cũng chỉ đột phá được tới Đại Võ Sư là hết cỡ rồi. Tại Đông Vực thì không nói nhưng tới Bắc Vực thì không tới Võ Linh chỉ là vật lót đường mà thôi.
Khác với Đông Vực tứ đại hoàng triều bị đế quốc kìm hãm phát triển nên Đại Võ Sư cũng coi như là có chút thực lực bảo vệ mình thì Bắc Vực lại là nơi tàn khốc hơn thế rất nhiều. Nếu không thể tiếp tục phát triển thì ngươi rất nhanh sẽ bị kẻ khác đào thải mà thôi.
-------☆☆☆☆-------
0