Sau ngày hôm đó Chu Trường Linh ra lệnh cho rất nhiều người đi tìm kiếm sơn cốc mà Phạm Thiên nói tới.
Sơn cốc đó chính là cái sơn cốc mà Trương Vô Kỵ đã vô tình lọt vào trong khi chạy trốn khỏi tay Chu Trường Linh và đạt được Cửu Dương Chân Kinh.
Phạm Thiên vốn không có ý định tự mình đi tìm kiếm sơn cốc này. Mặc dù nó hẳn nằm cách Chu Võ liên hoàng trang không xa nhưng nên nhớ nơi này là dãy Côn Lôn. Núi đá xung quanh đây cực kỳ hiểm trở và treo leo, nếu như Phạm Thiên tự mình tìm kiếm cả tháng cũng chưa chắc đã tìm được một cái hang nhỏ xíu ở bên sườn núi.
Kể cả có biết được tại trước cửa hang động đó có một bờ đá bằng phẳng nhô ra nên Chu Trường Linh và Trương Vô Kỵ mới có thể sống sót được nhưng Phạm Thiên dám chắc nó nằm ở một nơi hết sức kín đáo.
Chứ nếu không trong vòng 4 năm Trương Vô Kỵ ở trong sơn cốc chẳng lẽ đám Chu Cửu Chân và Võ Liệt lại không thể tìm được Chu Trường Linh hay sao ?
Bây giờ biết được đặc điểm của hang động này và huy động hầu hết gia nhân nô bộc đi tìm kiếm quanh các vách núi thì cũng phải mất tới nửa tháng Chu Trường Linh mới nhận được tin tức tốt báo về.
Đêm hôm đó Phạm Thiên đang nằm ở trong phòng thì bỗng nhiên phát hiện ra động tĩnh đêm nay có chút kỳ quái. Sử dụng Phá Vọng Chi Nhãn nhìn vào bóng đêm thì hắn liền thấy được Chu Trường Linh và vài người khác đang rời khỏi Chu Võ liên hoàn trang.
Phạm Thiên thấy thế thì ngay lập tức bám theo đám người Chu Trường Linh và tìm tới được một vách núi dựng đứng đang có một đám gia nhân rất đông đứng canh chừng.
- Lão gia… chúng tôi đã thử cho người xuống bên dưới đó rồi nhưng cửa vào rất hẹp chúng tôi không thể chui qua được.
Chu Trường Linh nghe vậy thì liền đích thân dùng dây đi xuống bên dưới bờ đá nằm khuất trong khe núi và thấy được một cửa hang rất nhỏ chỉ đủ cho một đứa trẻ chui qua mà thôi.
Không cam lòng trèo lên trên Chu Trường Linh ra lệnh cho đám gia nhân canh gác nơi này cho thật kỹ và đi tìm mấy đứa tiểu hài tử tới để tiến vào thăm dò bên trong.
Khi Chu Trường Linh và Võ Liệt dẫn theo đám người kia quay trở về thì Phạm Thiên mới lặng lẽ đi tới gần.
Lấy ra bình thuốc mê mà Ân Tố Tố đưa cho mình Phạm Thiên lặng lẽ hạ thuốc cho đám gia nhân đứng canh gác. Những kẻ này chỉ là người thường nên không thể chống đỡ lại được mê dược mà ngủ th·iếp đi.
Phạm Thiên liền nhanh tay sử dụng dây thừng được buộc sẵn ở đó và trèo xuống phía bên dưới. Bên dưới là một bình đài rất rộng rãi hắn tìm kiếm xung quanh một lát thì thấy được một cái hang động nhỏ cao chừng nửa người.
Phạm Thiên bắt đầu bò vào bên trong và thấy cái hang này ngày càng trở nên chật hẹp, cũng may là hiện tại thân thể của hắn teo lại như một đứa trẻ nên vẫn cố trườn vào bên trong được.
Bò được vài chục mét thì liền thấy được một tia sáng ở phía trước. Phạm Thiên cố gắng lách mình qua và cuối cùng cùng tiến vào bên trong một cái sơn cốc rộng lớn khắp nơi đều là cỏ mọc xanh tươi khác biệt hoang toàn so với bên ngoài tuyết rơi lạnh lẽo không một ngọn cỏ.
Sơn cốc này được bao quanh bởi những ngọn núi cao chót vót nên từ bên ngoài không ai có thể biết được rằng nơi này là có cảnh thế ngoại đào viên như thế này.
Mặc dù bây giờ là buổi đêm nhưng trên trời vẫn có ánh trăng sáng chiếu xuống khiến cho mọi thứ xung quanh vẫn không phải tối mịt không thấy rõ đường.
Phạm Thiên lấy ra một cây đuốc nhỏ châm lửa và bắt đầu tìm kiếm xung quanh sơn cốc. Không mất bao lâu hắn liền tìm thấy một bầy khỉ hoang ở bên trong sơn cốc này.
- Khẹc !!!
Một đám khỉ thấy Phạm Thiên tiếp cận thì liền nhe răng kêu la tỏ ra hung dữ muốn đuổi hắn đi.
Khỉ là loài linh trưởng có sức mạnh cực lớn, những con khỉ đột có thể dễ dàng đ·ánh c·hết một người trưởng thành chỉ với một cú vả.
Nhưng thân là võ giả tài cao gan lớn, Phạm Thiên từ từ tiếp cận bầy khỉ này.
Phạm Thiên nhìn thấy ở bên trong đàn khỉ có một con khỉ lông trắng đang nửa nằm nửa ngồi ở bên một tảng đá.
- Khẹc !!!
Một con khỉ đột thấy Phạm Thiên không chịu dừng lại thì liền đứng dậy bằng hai chân vỗ ngực sau đó lao về phía hắn.
Phạm Thiên nhẹ nhàng né tránh con khỉ này và tung chưởng đập bay nó ra xa. Những con khỉ khác lập tức trở nên hung tợn và lao tới t·ấn c·ông.
Phạm Thiên lập tức lấy ra Linh Nhi Côn và đ·ánh đ·ập lũ khỉ này. Dù cho không dùng tới nội kình đàn khỉ này cũng không phải là đối thủ của hắn.
Sau một lát đàn khỉ trở nên sợ hãi khi bị Phạm Thiên đánh và cố gắng lui ra xa gầm gừ. Hắn không để ý tới đám khỉ này mà đi lại gần con khỉ trắng đang tựa lưng vào tảng đá kia.
Vừa tới gần thì Phạm Thiên đã ngửi được mùi thịt thối rữa và nhìn thấy một khối thịt sưng to ở dưới bụng của con khỉ này. Con khỉ trắng thấy hắn tới gần thì cũng không tỏ ra kích động hay nói đúng hơn là nó không đủ sức để kích động.
Phạm Thiên khẽ sờ lên khối sưng trên bụng con khỉ và thấy được một vết rạch được khâu lại hết sức sơ sài.
Phạm Thiên liền lấy ra một con dao sắc ở trong hành trang và tiến hành rạch vết khâu này ra. Con khỉ trắng thấy vậy thì liền nằm im lặng.
Rạch ra tảng thịt h·ôi t·hối thì Phạm Thiên thấy được một thứ hình vuông được bọc trong vải dầu giấu ở bên trong bụng con khỉ trắng này. Hắn mừng rỡ lấy cái bọc ra ngoài.
- Cuối cùng thì Cửu Dương Chân Kinh cũng tới tay mình rồi.
Phạm Thiên tạm thời để cái bọc chứa Cửu Dương Chân Kinh xuống và bắt đầu xử lý v·ết t·hương cho con khỉ. Hắn không thông y lý cho lắm nên chỉ biết học Trương Vô Kỵ khoét bỏ những phần thịt thối rữa sau đó khâu v·ết t·hương lại.
Sau khi khâu xong Phạm Thiên lấy chút Kim Sang Dược bôi lên v·ết t·hương của con khỉ. Có Kim Sang Dược thì dù hắn không hiểu cách xử lý v·ết t·hương thì con khỉ cũng sẽ không sao cả.
Đám khỉ ở bên ngoài thấy Phạm Thiên tới chữa cho con khỉ trắng thì không còn kích động nữa mà bắt đầu mang theo hoa quả tới đặt trước mặt hắn.
Phạm Thiên vui vẻ ngồi ăn hoa quả và mở cái bọc ra xem và liền thấy được 4 quyển kinh thư được xếp ngay ngắn ở bên trong.
- “Hệ thống, dung hợp Cửu Dương Chân Kinh”
“Dung hợp thành công, Vô Tự Thiên Thư đã tiến hóa lên Huyền Cấp thượng phẩm”
Trong đầu Phạm Thiên liền xuất hiện toàn bộ nội dung của Cửu Dương Chân Kinh và Vô Tự Thiên Thư cũng xuất hiện thêm đặc tính của Cửu Dương Thần Công.
Hoàn thành mục tiêu xong thì Phạm Thiên liền vui vẻ quay trở về theo con đường cũ lúc này đám gia nhân vẫn còn chưa tỉnh lại, dính phải mệ dược của Ân Tố Tố thì đám này phải mê man tới sáng.
……
Sáng ngày hôm sau Phạm Thiên thản nhiên bước ra khỏi phòng mình như không có chuyện gì xảy ra. Đi vào trong vườn Phạm Thiên liền thấy được Chu Trường Linh đang vội vàng đi ra.
- Vô Kỵ tiểu chất, hiện giờ ta có chút việc cần ra ngoài một thời gian, trong thời gian này ngươi hãy cứ tự nhiên ở lại trong Chu gia trang.
Chu Trường Linh nóng vội tìm đến cái sơn cốc kia nên lập tức lấy cớ muốn rời khỏi đây. Lúc này Chu Cửu Chân mới cùng Võ Thanh Anh xuất hiện trước mặt Phạm Thiên và kéo tay hắn đi.
- Vô Kỵ đệ đệ, hôm nay cha đã đi ra ngoài làm việc rồi chúng ta hãy cùng đi chơi đi.
Chu Cửu Chân kéo Phạm Thiên đi về hướng ngược với sơn cốc kia, chắc hẳn là do Chu Trường Linh dặn dò.
Phạm Thiên thản nhiên đi theo hai nàng tới một ngọn đồi ở cách đó khá xa. Dù sao Cửu Dương Chân Kinh đã bị hắn lấy đi rồi nên không cần lo tới chuyện Chu Trường Linh tìm được đường vào sơn cốc.
Trái lại Phạm Thiên còn lén giả tạo một vài “di vật” chôn bên trong sơn cốc chờ cho Chu Trường Linh khám phá ra nữa kìa.
Mang Phạm Thiên tới ngọn đồi cao này tránh xa sơn cốc đó ra thì Chu Cửu Chân và Võ Thanh Anh đã hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi nên liền quay qua chơi đùa hết sức vui vẻ.
Phạm Thiên lúc này cực kỳ rảnh rỗi liền tiến lên đuổi bắt hai vị tiểu mỹ nhân đang đùa nghịch ở trước mắt.
- A… - Chu Cửu Chân bị Phạm Thiên bế lên thì giật mình sau đó đỏ mặt.
Võ Thanh Anh thấy vậy thì hờn dỗi sau đó cũng bị hắn kéo vào lòng. Hai nàng đã 14-15 tuổi rồi, tại thời đại này cũng đã sớm phải thành gia lập thất có điều do là con cháu gia tộc võ lâm nên không bị thúc ép. Nhưng hai nàng không phải là không hiểu rõ chuyện trai gái.
Phạm Thiên kéo Chu Cửu Chân và Võ Thanh Anh ngã vào trong một bụi cây cao tới nửa người và sau đó bên trong liền phát ra từng tiếng động khiến người khác phải đỏ mặt.
Chiều hôm đó Phạm Thiên dắt tay Chu Cửu Chân và Võ Thanh Anh trở về Chu Võ liên hoàn trang. Hắn vẫn chưa hoàn thành bước cuối cùng bởi vì hai nàng còn chưa sẵn sàng. Nhưng ngoài chuyện đó ra thì hai người gần như đã gần như thuận theo Phạm Thiên rồi.
Thực ra thì đối với Chu Cửu Chân và Võ Thanh Anh thì Phạm Thiên chỉ mang lòng ham muốn chiếm hữu là chính chứ còn xa mới có thể gọi là tình cảm được. Vì vậy nên chuyện này hắn cũng không gấp.
-------☆☆☆☆-------
0