Không chỉ Hồng Thần mà toàn bộ đám người của Hồng gia cũng lần lượt bị hồn lực của Phạm Thiên đè xuống.
Trong đám này không có một kẻ nào linh hồn đạt tới Linh Cảnh thì với lượng hồn lực còn vượt qua cả Thiên Cảnh đại viên mãn linh hồn chỉ cần hắn hơi động thần thức một chút là có thể dễ dàng bóp c·hết đám người này.
Nhưng Phạm Thiên lại không làm như vậy. Đương nhiên không phải là bởi vì hắn sợ Hồng gia cùng Phong Lôi Các - Bắc, thậm chí là Phong Lôi Các Đông, Tây, Nam, Bắc tứ các cùng xuất động thì cũng chẳng đủ để hắn nhét kẽ răng.
Bây giờ chỉ cần không phải Đấu Thánh cường giả xuất đầu lộ diện thì Phạm Thiên muốn tiêu diệt kẻ nào thì cũng quá mức đơn giản.
Chỉ là hắn không muốn lãng phí thời gian với một cái Phong Lôi Các này. Bây giờ ngoại trừ Phần Viêm Cốc, Đan Tháp và mấy thế lực sở hữu dị hỏa thì những nơi khác chẳng có gì hấp dẫn được hắn.
Phạm Thiên chỉ cần dùng thân phận cao cấp Luyện Dược Sư của mình đe dọa Hồng gia một chút rồi đuổi chúng ra khỏi Thiên Bắc Thành là được. Nếu không náo đến khi Phong Lôi Các xuất động thì hắn lại phải mất công đi cứu viện Hàn gia.
Mà nếu muốn chấm dứt phiền phức thì Phạm Thiên lại phải đi diệt môn Phong Lôi Các. Đến lúc đó mấy thế lực khác nhất định sẽ đề phòng và thậm chí sẽ tìm mọi cách gây trở ngại cho hắn vì giao tình với Phong Lôi Các hoặc chỉ đơn giản là không muốn nhìn hắn phát triển rồi trở thành uy hiếp với họ. Dù sao lúc đó hắn cũng đã có tiền lệ ra tay với Phong Lôi Các thì tại sao không thể ra tay với thế lực khác ?
Sau khi suy tính một lát thì Phạm Thiên liền lựa chọn nếu như có thể tránh được phiền phức thì không việc gì lại phải đâm đầu vào.
Phạm Thiên nhìn liếc qua đám Người của Hồng gia bị hồn lực của hắn ép tới sắp không thở nổi thì mới quay sang nhìn Hàn Trì và nói:
-Hàn gia chủ, vừa rồi chuyện hôn sự của Phạm Thiên ta cùng Nguyệt nhi và Tuyết nhi như vậy hẳn là đã hai bên đồng thuận. Vậy xin Hàn gia chủ nhận lấy sính lễ của ta.
Hàn Trì nghĩ vừa rồi mình nào có bàn bạc gì đến việc hôn sự mà Phạm Thiên nói nhưng hắn nhìn thấy ánh mắt của Phạm Thiên thì liền phối hợp gật đầu nhận lấy sính lễ là một cái ngọc hạp từ tay Phạm Thiên.
-Đây là bát phẩm cửu sắc đan lôi Hoàn Hồn Đan do ta tự mình luyện chế, xin Hàn gia chủ không chê.
Hàn Trì hai tay vừa nhận lấy ngọc hạp nghe thấy vậy thì hai tay suýt chút nữa thì đã làm rơi nó xuống đất.
!!!
Trước ánh mắt kinh hãi của đám trưởng lão Hàn gia Hàn Trì vội vàng đem ngọc hạp ôm vào trong lòng chỉ sợ mình tuột tay làm rơi.
-Cửu… cửu sắc đan lôi… bát phẩm đan dược ?
Phạm Thiên cố tình nói ra lời này chính là để cho đám người Hồng gia nghe. Quả nhiên biết được đan dược này là do Phạm Thiên tự tay luyện chế thì bọn họ liền sợ vỡ mật.
Dù rằng khó có thể loại trừ khả năng Phạm Thiên đang nói dối, đan dược này có thể chỉ là hắn thu được từ đâu đó nhưng nên nhớ đây là cửu sắc đan lôi đan dược, loại đan dược này đã vô cùng tiếp cận cửu phẩm đan dược rồi.
Chỉ bằng vào một viên đan dược này Phạm Thiên có thể mời tới cường giả đem Hồng gia bọn họ diệt đi một trăm lần cũng được. Loại cường giả bị loại đan dược này hấp dẫn cho dù là Phong Lôi Các cũng không dám dễ dàng chọc vào.
Hơn nữa… nếu Phạm Thiên nói thật thì sao ?
Thất phẩm Luyện Dược Sư Hồng gia bọn họ cũng phải vô cùng kiêng kị chứ đừng nói tới người có thể luyện chế ra loại đan dược mà ngay cả bát phẩm đỉnh phong Luyện Dược Sư cũng khó mà luyện ra được.
Nhìn Hồng Thần cùng đám người Hồng gia vẻ mặt cắt không còn một giọt máu thì người của Hàn gia cực kỳ khoan khoái. Bao năm qua bọn họ bị Hồng gia chèn ép đã vô cùng phẫn hận giờ coi như đã xả được một chút nộ khí ra rồi.
Hàn Trì nghiêm mặt nói:
-Hôm nay Hàn gia có hỷ sự không muốn gây chuyển đổ máu, Hồng gia các ngươi muốn tự mình ra khỏi đây hay muốn chúng ta mời ra ?
Hàn Trì vẻ mặt đầy vẻ trang bức nhưng cái dáng vẻ hơi khom lưng hai tay ôm chặt ngọc hạp trong ngực thì lại vô cùng hèn mọn nhưng lại không có ai dám cười.
Nếu là bọn họ thì bọn họ cũng sẽ làm vậy thôi, loại đan dược này quá mức quý giá, có lẽ chỉ cầm trên tay cũng khiến họ run tay mà làm rớt.
Phạm Thiên lúc này liền thu lại thần thức, Hồng Thần vẻ mặt xám xịt cúi gằm mặt lặng lẽ ra hiệu cho đám người Hồng gia rút lui. Trước khi đi bỗng Phạm Thiên lên tiếng:
-Từ ngày mai, ta không còn muốn thấy Hồng gia ở Thiên Bắc Thành này nữa, nếu không hậu quả tự chịu.
Phạm Thiên vừa dứt lời toàn thân khí tức khổng lồ tràn ra khiến phong vân biến sắc. Bầu trời Thiên Bắc Thành vốn trong xanh vô cùng lúc này lại gió thổi mây vần trở nên tối sầm lại. Võ Tôn linh hồn chi uy vừa ra liền khiến cho thiên địa biến sắc.
Hồng Thần không dám quay đầu lại vội vàng bỏ chạy, bọn họ bây giờ nào còn nghi ngờ Phạm Thiên có phải bát phẩm Luyện Dược Sư hay không. Linh hồn chi lực kinh khủng như vậy tuyệt đối đã vượt qua Linh Cảnh, chỉ bằng vào linh hồn chi lực Phạm Thiên liền có thể tiêu diệt toàn bộ Hồng gia rồi. Bọn họ tốt nhất là nên quay về nhanh chóng thu dọn đồ đạc cuốn gói khỏi Thiên Bắc Thành thì hơn.
Đem đám người Hồng gia đuổi đi thành công thì người của Hàn gia liền phát ra từng trận âm thanh vui sướng, bọn họ sau đó liền nhìn về phía Phạm Thiên cũng chính là nhân vật chính của ngày hôm nay đã giúp họ đánh đuổi cừu địch.
Hàn Trì tới gần nói:
-Phạm Thiên đại sư, đan dược của ngươi.
Hàn Trì hai tay đưa lên ngọc hạp trả lại cho Phạm Thiên. Mặc kệ Phạm Thiên có ý tặng bọn họ đan dược này hay không thì họ cũng không thể nhận được. Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội. Bằng vào thế lực Hàn gia mà giữ loại đan dược này thì chỉ rước lấy họa sát thân mà thôi.
Phạm Thiên lúc này liền nói:
-Hàn gia chủ đây là chê sính lễ không đủ sao ?
Hàn Trì ấp úng:
-Không phải vậy… chỉ là…
Phạm Thiên cười nói:
-Hàn gia chủ không cần phải lo lắng, ngươi cứ việc nhận lấy đan dược, sẽ không có kẻ nào dám tới đoạt của ngươi đâu.
Mặc dù Phạm Thiên nói vậy nhưng Hàn Trì sao có thể yên tâm được. Hắn thở dài đáp:
-Hàn gia quá mức nhỏ bé, vật như vậy chúng ta giữ không nổi.
Người của Hàn gia mặc dù vô cùng thèm muốn thứ này nhưng bọn họ cũng hiểu đây không phải vật bọn họ nên động vào.
Phạm Thiên nhìn quanh một vòng rồi nói:
-Vật này là ta dùng làm sính lễ để hỏi cưới Nguyệt nhi và Tuyết nhi, ta cũng muốn xem kẻ nào to gan dám động chủ ý với nó.
Hàn Trì hơi ngơ ngẩn nhìn Phạm Thiên nói:
-Ý của ngươi là…
Phạm Thiên cười nhạt:
-Hàn bá phụ, ngươi không nên trách ta có ý đồ bất chính. Chỉ là Nguyệt nhi cùng Tuyết nhi hai người này ta vừa gặp đã bị mê hoặc nên liền cậy tài mạo muội tới bàn hôn sự. Mong ngươi không từ chối.
Hàn Trì lập tức cười lớn nói ba tiếng tốt:
-Sao có thể chứ ! Được Phạm Thiên đại sư để mắt tới là phúc phận của các nàng, ta sao lại từ chối được !
Trước mắt lợi ích thì mấy thứ khác liền trở nên vô giá trị. Lúc trước Hàn Trì từ chối kẻ tiền đồ bất khả hạn lượng như Hồng Thần không phải vì tính cách của hắn có vấn đề mà là vì hắn có ý đồ xâm chiếm Hàn gia.
Phạm Thiên thì khác, hắn căn bản là chướng mắt với một cái Hàn gia nhỏ bé nơi Thiên Bắc Thành xa xôi này. Thứ hấp dẫn Phạm Thiên đúng như hắn nói chính là Hàn Nguyệt cùng Hàn Tuyết hai cái nữ nhi của Hàn Trì mà thôi.
Như vậy Hàn Trì chỉ cần chấp thuận hôn sự này thì hắn không chỉ có thể thu được viên cửu sắc đan lôi đan dược này làm sính lễ mà Hàn gia cũng sẽ dính lên được bát phẩm Luyện Dược Sư Phạm Thiên. Lúc đó thử xem ai dám động vào Hàn gia ? Phong Lôi Các cũng chưa chắc đã dám làm vậy.
Việc này đối với Hàn gia trăm lợi mà không hại nên Hàn Trì liền quả quyết đồng ý. Còn về phần Hàn Nguyệt và Hàn Tuyết nghĩ sao ấy à ? Ngươi không thấy hai cái nữ nhân đều đang dùng ánh mắt sáng rực nhìn Phạm Thiên hay sao ?
Hàn Nguyệt thì Phạm Thiên đã sớm thu phục được trước đó rồi còn Hàn Tuyết trong lòng cũng có anh hùng tình kết nên bị hình ảnh Phạm Thiên một mình chèn ép Hồng gia khiến cho tâm động.
Bây giờ nếu thêm vào lệnh cha thì Hàn Tuyết chắc chắn cũng sẽ không cãi lại mà thuận theo hắn gả cho Phạm Thiên.
……
Ngày hôm sau Thiên Bắc Thành liền biến thiên, toàn bộ người của Hồng gia trong đêm thu thập toàn bộ những gì có thể mang theo mà rút khỏi Thiên Bắc Thành khiến toàn bộ các gia tộc lớn nhỏ trong thành vô cùng kỳ quái.
Chỉ tới khi tin tức về hôn sự giữa Phạm Thiên cùng hai cái Hàn gia thiên kim Hàn Nguyệt và Hàn Tuyết truyền ra thì mọi người mới hiểu được chuyện gì xảy ra.
-------☆☆☆☆-------
0