0
Ba ngày sau, Phạm Thiên đặt chân tới một tòa thâm cốc. Sơn cốc này nằm sâu trong một đoạn sơn mạch hoang sơ, hoàn toàn rời xa khỏi tầm mắt của thế nhân.
Bây giờ đã là giữa tháng mười hai, thời tiết đã trở nên vô cùng lạnh. Nhưng mặc cho bên ngoài sơn mạch bị bao phủ bởi tuyết trắng thì ở trong sơn cốc vẫn một mảnh xanh ngát, sinh cơ bừng bừng.
Tòa sơn mạch này vô tình là một tòa thiên nhiên đại trận, đem linh khí hội tụ lại đây nên sơn cốc này mới có thể tràn đầy linh khí như vậy.
Thực ra loại thiên nhiên bảo địa này tại Tinh Quang Đế Quốc hoàn toàn không thiếu, thậm chí còn có những nơi linh khí dồi dào gấp ở đây hàng chục thậm chí hàng trăm lần cũng có.