Mấy người Hồ Lực thoải mái để cho Phạm Thiên chọn trước là bởi vì bọn họ cho rằng hắn còn quá trẻ chưa có nhiều kinh nghiệm. Chỉ riêng việc tu luyện tới cảnh giới nhị tinh Võ Sư ở tuổi 16 đã yêu cầu tu luyện ngày đêm không ngừng nghỉ rồi nên hẳn là sẽ không có thời gian để học cách nhận biết linh thảo.
Quả thật Phạm Thiên chưa hề học cách phân biệt linh thảo nhưng nhờ vào việc tăng cấp Chế Dược lên cấp 2 thì kiến thức của hắn đã ngang ngửa một Hoàng Cấp trung phẩm Luyện Đan Sư rồi.
Hơn nữa Phạm Thiên sở hữu Phá Vọng Chi Nhãn thì cũng chẳng cần mất công học cách phân biệt linh thảo để làm gì cả. Dưới ánh mắt của hắn tất cả tên gọi, đẳng cấp và công dụng của những linh thảo này đều hiện rõ.
Đương nhiên Phạm Thiên sẽ không vơ cả những linh thảo cấp cao về cho mình. Nhờ vào mấy người Hồ Lực mà hắn mới tới được động thiên này nên mình ăn thịt thì cũng phải cho người khác húp canh chứ.
Phạm Thiên chỉ chọn những loại linh thảo cấp 4 mà mình cảm thấy c·ần s·au đó liền chuyển qua hái khoảng hơn 40 cọng linh thảo cấp 3 và cuối cùng mới thu một mớ linh thảo cấp 2 vào trong túi.
Xong việc Phạm Thiên mới về khu những ngọn linh thảo cấp 1.
Long Huyết Thảo
Cấp 7 *****
Ẩn chứa một giọt long huyết.
Phạm Thiên hít sâu một hơi và từ tư đi về phía đó và đưa tay ra ngắt lấy một đống linh thảo cấp 1. Ngay khi bọn Hồ Lực không để ý đến Phạm Thiên liền nhanh tay tóm lấy ngọn Long Huyết Thảo và ném vào trong hành trang và tiếp tục thu lấy linh thảo cấp 1.
- Tiểu đệ lấy ngần này là đủ rồi.
Phạm Thiên ôm bọc vải chứa linh thảo và cười vui vẻ và đi về phía con suối nhỏ ngồi xuống. Đám Hồ Lực không nghi ngờ gì mà tiến lên bắt đầu chia nhau ra hái linh thảo.
Lúc này Phạm Thiên mới mở hành trang ra kiểm tra lại và cảm thấy mừng rỡ.
Linh thảo cấp 7 !!!
Không thể ngờ rằng hắn lại có thể tìm được linh thảo cấp 7 trong động thiên này.
Phải biết linh thảo cấp 7 chính là loại linh thảo được dùng để luyện chế Địa Cấp đan dược. Bất kể là loại đan dược Địa Cấp nào cũng có giá trị liên thành và được các Siêu Phàm cường giả tranh giành lẫn nhau.
Không chỉ đơn giản là một loại linh thảo cấp 7 mà đây còn là Long Huyết Thảo !!!
Long huyết không cần nói thì ai cũng biết giá trị của nó. Chỉ riêng cọng Long Huyết Thảo này thôi cũng có giá trị hơn đa phần những loại Địa Cấp hạ phẩm đan dược thông thường rồi.
Cũng vì giá trị của nó quá cao và là loại linh thảo cực kỳ hiếm thấy nên đám Hồ Lực mới không nhận ra nó. Bản thân Long Huyết Thảo bề ngoài cũng cực kỳ phổ thông nên nó mới được ai đó cố ý trồng ở giữa đám linh thảo cấp thấp nhất để đánh lạc hướng người khác.
- “Hệ thống, Long Huyết Thảo có giá bao nhiêu”
“Long Huyết Thảo có giá 2 ức 3000 vạn kim nguyên bảo”
- Khụ !!!
Phạm Thiên lập tức bị sặc.
Bao nhiêu cơ !!!
Hai ức ba nghìn vạn kim nguyên bảo !!!
Hai trăm ba mươi triệu viên linh thạch hạ phẩm !!!
Đổi ra linh thạch cực phẩm cũng là 230 viên. Phạm Thiên cả đời còn chưa thấy nổi một viên linh thạch cực phẩm, toàn bộ quốc khố của Linh Phong vương quốc có lẽ cũng chẳng có giá trị bằng một viên linh thạch cực phẩm chứ đừng nói gì đến 230 viên.
Giàu !!! Hắn giàu to rồi !!!
Phạm Thiên muốn cười phá lên nhưng cuối cùng cũng nhịn được.
“Hệ thống không kiến nghị ký chủ bán ra Long Huyết Thảo”
Bỗng nhiên hệ thống lên tiếng khiến cho Phạm Thiên ngạc nhiên, hắn hỏi:
- “Tại sao ?”
“Long Huyết Thảo có thể dùng để giúp chiến sủng tiến hóa, ký chủ có thể tiến hành bồi dưỡng chiến sủng ngay khi còn chưa xuất thế để đạt được hiệu quả tốt nhất”
Phạm Thiên nghe vậy thì liền mở ra hệ thống chiến sủng và nghiền ngẫm.
- “Hệ thống, nếu ta dùng Long Huyết Thảo để bồi dưỡng chiến sủng thì khi nở ra nó có biến thành long tộc không ?”
Hệ thống đáp:
“Không. Long Huyết Thảo chỉ ẩn chứa một giọt long huyết duy nhất nên không đủ để lấn át huyết mạch của chiến sủng. Nó chỉ trợ giúp gia tăng tư chất chiến sủng mà thôi”
Phạm Thiên nghe vậy thì do dự. Có nên bồi dưỡng hay là không ?
Nếu như dùng Long Huyết Thảo mà Phạm Thiên nhận được một con rồng làm chiến sủng thì hắn sẵn sàng dùng nó để bồi dưỡng. Nhưng hệ thống nói nó sẽ không biến thành rồng mà chỉ gia tăng tư chất thôi.
Lúc đầu Phạm Thiên cho rằng tư chất của chiến sủng chỉ đạt tới hoàn mỹ là cao cấp nhất rồi nên cho dù hắn bồi dưỡng thêm tư chất nó cũng không tăng quá nhiều.
Nhưng bây giờ hệ thống gợi ý như vậy thì có nên đánh cược không.
- Mẹ nó, liều một phen xem sao !!
Phạm Thiên hạ quyết tâm. Cho dù bán Long Huyết Thảo để đổi lấy 230 triệu kim nguyên bảo thì Phạm Thiên hoàn toàn có thể đổi lấy tài nguyên tu luyện tới Võ Vương thậm chí là đạt tới Võ Hoàng cũng có khả năng nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.
Phạm Thiên tự tin không sớm thì muộn mình cũng sẽ đạt tới cảnh giới đó còn nếu như mình bỏ lỡ cơ hội này thì hắn không thể lấy lại được nữa.
Bây giờ còn khoảng 3 ngày nữa là trứng yêu thú sẽ nở, đến khi đó Phạm Thiên sẽ biết được quyết định của mình là đúng hay sai.
- Hai trăm ba mươi triệu linh thạch thì sao chứ ? Tài nguyên cần để đạt tới Siêu Phàm cảnh hay thậm chí là Nhập Thánh cảnh còn nhiều hơn thế gấp nhiều lần. Nếu không bỏ nổi số tiền này thì sao có thể vấn đỉnh được !
Phạm Thiên mở ra hệ thống chiến sủng và đem Long Huyết Thảo ném vào ô bồi dưỡng. Cắn răng ấn nút một cái cọng linh thảo màu đỏ liền hóa thành những điểm sáng dung nhập vào trứng yêu thú.
Trong nháy mắt quả trứng yêu thú liền phát ra ánh sáng màu tím rực rỡ. Ánh sáng ngày càng chói mắt sau đó bỗng nhiên biến mất.
Quả trứng dần chuyển sang màu đỏ, một luồng huyết quang được bắn ra từ vỏ trứng suýt chút nữa làm mù mắt hắn. Cũng may là ánh sáng đỏ này thì bộc phát ra trong giây lát sau đó liền dịu đi và lượn lờ xung quanh quả trứng yêu thú đỏ như máu.
Thấy được hiện tượng này thì Phạm Thiên thở phào một cái. Dù cho chưa biết phẩm chất của con chiến sủng này ra sao nhưng hắn có thể nhận định rằng tư chất của nó hiện nay cao hơn lúc trước không biết bao nhiêu lần.
- Mong là lần đầu tư này của mình không lỗ vốn.
Phạm Thiên tạm thời đóng lại giao diện bồi dưỡng chiến sủng và cùng lúc đó đám Hồ Lực cũng đã thu thập xong đống linh thảo trên mặt đất và mặt mày hớn hở tiến về phía hắn. Đặc biệt là hai huynh đệ Hồ Lực và Hồ Minh tỏ ra cực kỳ thân thiện với hắn, dù sao họ cũng nhận được phần nhiều hơn nên vui vẻ cũng là đương nhiên.
- Chúng ta thử tiếp tục tiến vào bên trong xem.
Cái hang này rõ ràng chỉ là một cái hang rỗng và thứ giá trị nhất là vườn linh thảo bên này rồi, phía bên kia cũng chỉ có một bộ bàn ghế đá mà thôi.
Tiến vào một cái huyệt đạo ở phía trong bọn họ nhanh chóng đối mặt với hai ngã rẽ. Lúc này cả bọn nhìn về phía Hồ Lực chờ đợi xem hắn quyết định thế nào.
- Chúng ta đi qua bên trái trước đi.
Hồ Lực quyết định tất cả cùng đi qua huyệt đạo bên trái trước nên liền dẫn đường.
Đi được không bao lâu thì bọn họ liền tiến vào bên trong một hang động trống rỗng nhỏ bằng một nửa hang động kia. Điều đặc biệt là trong hang động này có nhiều cái lỗ ở bên trên và được chặn lại bằng những phiến đá phẳng.
Phạm Thiên cẩn thận dùng Phá Vọng Chi Nhãn quan sát rồi mới di chuyển những phiến đá này. Hắn vừa mở phiến đá này ra thì bên trong liền phả ra một loại mùi vị cực kỳ khó tả như mùi gỗ mục lâu ngày vậy.
- Khụ !!! Khụ !!!
Cả đám bắt đầu ho sù sụ, Phạm Thiên bịt mũi ngón vào bên trong thì chỉ thấy một đống tro bụi ở bên trong nên liền đóng lại.
Kiểm tra hết toàn bộ những cái lỗ này mà chẳng có gì thì cả bọn mới buồn rầu quay trở về đường cũ.
Quay về tới ngã rẽ thì bọn họ liền tiến vào huyệt động phía bên phải. Khi đi được một đoạn thì bỗng nhiên Hồ Lực ngừng lại.
- Chít !!!
Bỗng nhiên con Phong Thử lúc trước Hồ Minh đuổi theo bỗng nhào tới. Hồ Lực vung cây Trảm Mã Đao của mình lên và chém nó ra làm hai mảnh, con yêu thú này chỉ là yêu thú cấp 1 hậu kỳ nên không thể nào phản kháng trước Hồ Lực thân là thất tinh Võ Sư.
Bước qua xác của con Phong Thử thì cả đám Phạm Thiên liền thấy được một hang động cũng không nhỏ hơn hang động bên ngoài là bao nhưng nó lại chứa nhiều thứ hơn hẳn.
- Giá sách, giường đá… nơi này từng có người ở… không ngờ rằng bây giờ còn có người chui vào trong hang động tiềm tu như vậy.
Người luyện võ tu luyện chính là võ học chứ không phải tu tiên vấn đạo. Hiếm có võ giả nào lại chui vào một hang động tiềm tu thế này trừ khi là để tránh né kẻ thù.
- Có thể nơi này là chỗ lánh nạn của vị võ giả nào đó.
Phạm Thiên thử đi xung quanh kiểm tra mấy thứ dụng cụ đặt xung quanh nhưng vừa động vào thì chúng đã mục nát hết cả rồi.
Hồ Lực nói:
- Chắc là nơi này đã tồn tại lâu lắm rồi nên chỉ có đám linh thảo kia hấp thu thiên địa linh khí mới còn tồn tại tới bây giờ.
Bên ngoài có nhiều linh thảo cấp cao như vậy thì chắc hẳn chủ nhân sơn động này phải là Võ Linh cường giả hoặc thậm chí là cao hơn.
Và nếu như là Võ Linh cường giả thì bản thân đều có dụng cụ chứa vật hiếm khi để đồ vật quý giá của mình ở bên ngoài. Ngoại trừ những ngọn linh thảo trong khu vườn kia ra thì có lẽ tất cả vật phẩm quý giá đều được vị cường giả kia mang theo người rồi.
- Xem ra nơi này chẳng có thứ gì rồi.
Hồ Lực vừa mới nói xong thì bỗng Hồ Minh hô lên:
- Đại ca, ở nơi này có cơ quan !
-------☆☆☆☆-------
0