Không kẻ thù cũng không tự tìm đường c·hết nên suốt một tháng này Phạm Thiên chỉ yên phận làm một cái an tĩnh mỹ nam tử. Hắn không tham dự tộc hội nên chẳng ai biết hắn là ai, biệt thự của hắn chỉ có vài người biết tới và ngoài Linh Nhi ra thì cũng không có ai tới thăm cả.
Phạm Thiên ngoại trừ mỗi ngày tu luyện ra thì còn tập trung nghiên cứu trận pháp. Tháng vừa rồi hắn đã hai lần tới Chinh Điện để tiến hành nghe giảng. Cho dù hắn đã có người chỉ đạo nhưng hắn cho rằng mình nên học hỏi từ nhiều người khác nhau thì sẽ tiến bộ nhanh hơn. Phạm Quân Dao cũng đồng ý với cách nghĩ này của Phạm Thiên nên không phản đối việc hắn tới nghe người khác giảng bài.
Phạm Thiên bây giờ đã có thể dựa vào những quy tắc lần trước mình học lén được của Phạm Quân Dao mà xông qua trận pháp của thất trưởng lão nhưng hắn lại không làm vậy.
Phạm Thiên cho rằng nếu mình làm như vậy là đang ăn gian mà thôi. Phạm Thường Hi ra điều kiện như vậy ngoại trừ là để kiểm tra thiên phú của hắn mà còn để xác định xem hắn có đủ khả năng tiếp thu sự dạy bảo của mình hay không.
Nếu như bây giờ Phạm Thiên xông qua trận pháp của Phạm Thường Hi mà không có đủ kiến thức để lĩnh hội nhưng điều mà nàng dạy thì cũng là vô ích.
Phạm Thiên không muốn đốt cháy giai đoạn như vậy.
Hơn nữa Phạm Quân Dao có sự kiến giải cũng rất sâu sắc về trận pháp, nàng có kiến thức và thiên phú không thua gì sư phụ mình nên học hỏi từ Phạm Quân Dao cũng không kiến cho sự tiến bộ của hắn chậm lại. Dù gì nàng cũng là Trận Pháp Sư đứng thứ hai trong Phạm gia.
- Tiểu Thiên, ngươi xem con rối này có đáng yêu không ?
Linh Nhi đưa một con rối gỗ ra trước mặt Phạm Thiên và hỏi.
- Ừ.
Hôm nay Linh Nhi tới tìm Phạm Thiên nói là sẽ dẫn hắn đi tham quan hoàng thành như đã hứa nên Phạm Thiên tạm thời nghỉ tu luyện một ngày để bồi nàng đi chơi.
Linh Nhi dẫn Phạm Thiên đi dạo quanh khu chợ suốt cả buổi sáng nhưng hắn lại không hề cảm thấy mệt mỏi chút nào. Những kẻ nào cảm thấy mệt mỏi khi đi dạo cùng với một nữ nhân thì điều đó có nghĩa là kẻ đó không thích đi cùng nữ nhân đó.
Bất cứ kẻ nào đi cùng người mình thích thì cho dù cơ thể rã rời nhưng cũng sẽ không cảm thấy phiền hà.
Linh Nhi dẫn Phạm Thiên đi dạo quanh một lát sau đó thì mới đưa hắn tới một trà lâu khá lớn và được tên người làm dẫn lên lầu ba.
- Đồ ngọt ở đây không ngon bằng tiểu Thiên ngươi làm nhưng không gian lại yên tĩnh và có trà rất ngon.
Linh Nhi vui vẻ lấy ra một cái bọc có chứa bánh kẹo do Phạm Thiên làm và bắt đầu thưởng thức.
Phạm Thiên nhìn Linh Nhi vui vẻ thì trong lòng cũng cảm thấy thoải mái và bắt đầu thưởng trà và ngắm cảnh.
Phạm Thiên và Linh Nhi ngồi được một lát thì bỗng có một thiếu nữ áo xanh anh khí bừng bừng tiến lên trên lầu ba.
Nàng nhìn thấy Linh Nhi đang ngồi ở gần cửa sổ thì liền mừng rỡ đi lại gần.
- Linh Nhi ! Thì ra nha đầu đáng c·hết nhà ngươi hẹn hò có tiểu nam nhân rồi nên mới không tới đây mà không gọi ta.
Phạm Thiên và Linh Nhi nghe thấy thiếu nữ áo xanh này thì liền quay ra.
Thượng Quan Vũ Đình
Đẳng cấp: 31
- Vị soái ca này có phải là tiểu Thiên lúc nào cũng treo trên miệng của Linh Nhi nhà chúng ta không nhỉ ?
Thượng Quan Vũ Đình cười híp mắt đánh giá Phạm Thiên.
- Đình Đình đáng ghét, ngươi muốn ta xé rách miệng ngươi hả !
Linh Nhi dùng tay kéo má của Thượng Quan Vũ Đình khiến cho nàng vội vàng cầu xin tha thứ.
Thượng Quan Vũ Đình là tiểu thư của Thượng Quan gia, cùng với Phạm gia là một trong tứ đại gia tộc của Lạc Thiên hoàng triều.
Linh Nhi và Thượng Quan Vũ Đình là khuê mật quen biết nhau từ nhỏ và gần như chuyện gì cũng chia sẻ với nhau.
Nhìn Vũ Đình không lớn hơn Linh Nhi là bao nhưng cũng đã đạt tới ngũ tinh Đại Võ Sư thì Phạm Thiên dám chắc thân phận của nàng tại Thượng Quan gia cũng không hề thấp và hẳn cũng từng được quán đỉnh giống Linh Nhi.
Dù sao thì ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Những người có thân phận cao quý như Linh Nhi và Vũ Đình đương nhiên sẽ trở thành bạn của nhau rồi. Dù sao việc có chung hoàn cảnh xuất thân cũng dễ tạo ra sự đồng cảm giữa hai cá nhân hơn là một kẻ xuất thân nghèo khó với một đứa con nhà giàu.
- Đây chính là đồ ăn ngon mà ngươi nói đó sao ?
Vũ Đình đưa tay cầm lấy một miếng bánh đậu đỏ và đưa vào miệng ăn thử. Vừa cắn vào miệng nàng liền mở lớn hai mắt kinh ngạc rồi nhét cả miếng bánh đậu đỏ vào miệng nhai.
Sau đó Vũ Đình không chút khách khí rót cho mình một chén trà và uống. Vị đắng của trà càng khiến cho vị ngọt của bánh đậu đỏ tăng thêm.
Vũ Đình không nhịn được phải thốt lên:
- Ngon quá !!
Vũ Đình đưa tay ra cầm lấy một miếng bánh khác và nhét vào miệng.
Linh Nhi nói:
- Này ! Đó là bánh của ta mà.
Vũ Đình vừa nhai bánh vừa nói trông không ra dáng tiểu thư của đại gia tộc gì hết:
- Linh Nhi ngươi có thứ tốt mà không chịu chia sẻ với ta. Uổng công ta thương ngươi như vậy.
Vũ Đình nói xong tay lại lấy thêm một miếng bánh nữa và hai tiểu cô nương bắt đầu tranh ăn với nhau.
Một túi bánh ngọt của Linh Nhi thực chất chỉ có chục miếng bánh nên chỉ trong chốc lát cả hai đã ăn hết sạch rồi.
Cả hai ăn hết bánh thì liền nhìn về phía Phạm Thiên với ánh mắt tội nghiệp.
- Bây giờ thì ta đã hết đồ ngọt rồi, để lát nữa về nhà ta sẽ làm thêm cho.
Phạm Thiên không chỉ phải chăn nuôi Linh Nhi mà còn phải dâng đồ cống nạp cho mỹ nữ sư tỷ Phạm Quân Dao nữa nên tạm thời hắn không có dư đồ ngọt trên người.
Hai tiểu cô nương vui vẻ hoan hô sau đó thúc giục Phạm Thiên trở về.
Nhưng khi vừa mới bước chân xuống cầu thang tầng một thì bọn họ bỗng nhiên bị một đám đông cản đường.
Bọn họ đều đang mặc trang phục của Phạm gia và Hàn gia đứng vây quanh mấy người thiếu niên.
Tại trong tộc mỗi người đều có một cách ăn mặc riêng nhưng khi đi ra ngoài thì họ thường sẽ mặc vào bộ trang phục của gia tộc mình để thể hiện thân phận cũng như tính đoàn kết với nhau.
Đương nhiên những người có thân phận cao như Linh Nhi và Vũ Đình sẽ mặc bất cứ thứ gì mình muốn.
Những kẻ mặc “đồng phục” thực chất đều là những kẻ có thân phận thấp và thường sẽ mặc đồ giống nhau và đi theo một người có thân phận cao hơn.
Giống như bây giờ Phạm Thiên nhìn thấy có hai người đứng ở bên trong đang đối mặt với nhau.
Trong hai người này thì Phạm Thiên không nhận ra người thanh niên này là ai nhưng còn người đứng đối diện tên này thì hắn lại biết.
Hàn Mai Tuyết !
Phạm Thiên sau khi tới Lạc Thiên Thành thì mới biết được Hàn Mai Tuyết lại chính là đại tiểu thư của Hàn gia.
Hàn Mai Tuyết năm nay chỉ mới 22 tuổi nhưng tu vi đã đạt tới Võ Linh cảnh, đứng hàng thứ 7 trên Tiềm Long Bảng.
Tiềm Long Bảng là bảng xếp hạng thiếu niên tài tuấn tại Lạc Thiên hoàng triều và top 10 người đứng đầu Tiềm Long Bảng không chút nào ngoài ý muốn đều là Võ Linh cường giả.
Tại Linh Phong vương quốc muốn tìm được một người đột phá tới Đại Võ Sư trước tuổi 30 còn khó khăn vậy mà tại Lạc Thiên hoàng triều không thiếu những người chưa tới 30 đã là Võ Linh cường giả rồi.
Đương nhiên Phạm Thiên biết việc quán đỉnh sẽ giúp những vị thiếu gia tiểu thư của đại gia tộc này giảm bớt được rất nhiều thời gian nhưng cũng không phải cứ tiếp nhận quán đỉnh là sẽ có thể đột phá được tới Võ Linh.
Những Đại Võ Sư tiến hành quán đỉnh thường chỉ là tứ tinh tới lục tinh Đại Võ Sư, hiếm có lắm mới có thất tinh Đại Võ Sư đồng ý quán đỉnh.
Bởi vì bước vào thất tinh Đại Võ Sư tức là đã bước vào Thông Mạch Cảnh hậu kỳ. Nếu không phải thân thể có khiếm khuyết hay b·ị t·hương quá nặng thì vẫn có thể liều mạng tìm cách đột phá Võ Linh được.
Từ Đại Võ Sư trở đi, đột phá một tiểu cảnh cần rất nhiều thời gian. Nếu không phải vậy Phạm Thiên cũng không cần mất tới năm năm mới đột phá tới tứ Tinh Đại Võ Sư.
Không phải ai cũng có hệ thống để ăn gian như Phạm Thiên nên việc đột phá Võ Linh trước tuổi 30 vẫn là chuyện rất khó khăn.
Hàn Mai Tuyết là đại tiểu thư Hàn gia có đủ loại tài nguyên đổ vào nên mới có thể đạt được thành tựu như ngày hôm nay.
Tư chất rất quan trọng nhưng không cơ tài nguyên thì cũng khó lòng mà phát triển được.
Kẻ đối đầu với Hàn Mai Tuyết hôm nay lại là kẻ có thiên phú và thân phận hoàn toàn không thua gì nàng.
Phạm Bạch Ngôn
Đẳng cấp: 42
Từ trong miệng Linh Nhi thì Phạm Thiên biết được kẻ này chính là đại thiếu gia của Phạm gia, đứng hàng thứ 4 trên Tiềm Long Bảng.
-------☆☆☆☆-------
0