(Suy đi tính lại thì ta nghĩ là vẫn nên giữ theo nguyên tác thì hơn. Từ chương này trở đi Biện Lương đổi lại thành Bắc Kinh nhé mọi người thông cảm)
Dương Thiết Tâm lấy tên giả là Mục Dịch dẫn theo nghĩa nữ Mục Niệm Từ đi tới Trung đô Bắc Kinh thì liền dựng cờ tỷ võ chiêu thân.
Dương Thiết Tâm là truyền nhân Dương gia tướng thì võ nghệ không tầm thường, Mục Niệm Từ được Dương Thiết Tâm dạy dỗ võ nghệ từ nhỏ thì những kẻ tu luyện ngoại công tầm thường khó mà bằng được.
Mặc dù Dương Thiết Tâm đã dựng cờ tỷ võ chiêu thân từ sáng sớm nhưng lại chưa có ai đánh bại được Mục Niệm Từ cả.
Mọi người thấy Mục Niệm Từ dung mạo xinh đẹp thì cũng muốn cưới nàng làm vợ nhưng khổ nỗi võ công của Mục Niệm Từ lại cao hơn họ nhiều nên không ai dám bước lên thử.
Đến khi trời chuyển mây xám như thể sắp có tuyết rơi thì có hai kẻ một là tên nam nhân trung niên béo mập và kẻ còn lại thì là hòa thượng muốn lên tỷ võ thì Dương Thiết Tâm bày kế cho cả hai đấu đá lẫn nhau.
Tới khi kẻ rút đao người vung roi thì Dương Thiết Tâm mới ra tay ngăn cản và định thu cờ ngừng tỷ võ thì lúc này một tên thiếu niên ăn mặc cẩm bào hoa lệ cưỡi ngựa chạy tới. Đây chính là Dương Khang, hiện tên là Hoàn Nhan Khang nghe được tin chạy tới.
Dương Khang xuống ngựa tiến vào đám đông và nói:
- Cô nương này đang tổ chức tỷ võ chiêu thân phải không ?
Mục Niệm Từ thấy Dương Khang nói chuyện với mình thì quay đi không đáp. Dù là giang hồ nữ nhi thì Mục Niệm Từ vẫn giữ vững lễ tiết do Dương Thiết Tâm dạy nên không dám tùy tiện nói chuyện với nam nhân lạ mặt.
Dương Thiết Tâm lúc này mới bước tới và nói:
- Tại hạ Mục Dịch, không biết vị công tử này có gì chỉ giáo ?
Dương Khang nói:
- Ta tới để tham dự tỷ võ chiêu thân, quy củ ở đây như thế nào ?
Dương Thiết Tâm hoàn toàn không nhận ra con trai của mình đáp:
- Quy củ rất đơn giản, chỉ cần công tử không dùng binh khí chiến thắng tiểu nữ một chiêu nửa thức thì Mục Dịch ta sẽ lập tức gả nàng cho ngươi.
Dương Thiết Tâm không đợi Dương Khang lên tiếng mà nói tiếp:
- Có điều trước khi tỷ võ với tiểu nữ thì có lẽ công thử phải tranh với vị công tử này trước đã.
Dương Khang nghe Dương Thiết Tâm nói thì kinh ngạc nhìn sang bên trái của mình không biết từ lúc nào đã có một thiếu niên trạc tuổi mình đang lặng lẽ đứng ở đó.
Phạm Thiên mỉm cười không thèm nhìn Dương Khang. Thân pháp của hắn ở đây cũng chỉ có Dương Thiết Tâm là nhận ra được vì hắn di chuyển ngay trước mắt ông ta còn Dương Khang cùng lắm chỉ là Ngưng Khí sơ kỳ sao có thể nhận ra tung tích của hắn được.
Dương Thiết Tâm thấy Dương Khang ăn mặc hoa quý như vậy mà đây lại là kinh đô đại Kim, nếu để Mục Niệm Từ đấu thì dù thắng hay thua cũng không phải chuyện tốt.
Còn vị công tử trước mắt mình thân pháp quỷ dị vừa nhìn đã biết là võ công cực cao, muốn đánh thắng Dương Khang cũng không khó. Đến lúc đó vừa tránh được xung đột với Dương Khang mà lại còn tìm được cho Mục Niệm Từ một thiếu niên tuấn tú võ công cao cường làm chồng thì hắn cũng yên tâm gác lại mọi việc đi tìm tung tích vợ chồng huynh đệ của mình Quách Khiếu Thiên.
Dương Khang thấy Phạm Thiên bất ngờ xuất hiện thì liền cảnh giác nói:
- Ngươi muốn cùng ta tranh vị cô nương này sao ?
Phạm Thiên đáp:
- Hoàng hoa khuê nữ nhà người khác mà sao vị công tử này lại nói như thể nàng là hàng hóa để mà tranh dành như vậy chứ ? Bây giờ ta cùng ngươi tranh chỉ là tư cách được đứng ở chỗ này mà thôi.
Phạm Thiên vừa nói thì hai mắt cha con Dương Thiết Tâm và Mục Niệm Từ như tỏa sáng. Qua lời nói này của Phạm Thiên hai người thấy được hắn là con người tử tế, nếu Mục Niệm Từ được gả cho hắn thì Dương Thiết Tâm cũng yên lòng.
- Cuối cùng thì vẫn là muốn tranh với ta đúng không ? Nếu vậy thì cứ việc ra tay đừng nhiều lời.
Dương Khang có chút nóng giận quát. Hành động này khiến cho hình ảnh của hắn trong lòng hai cha con Dương Thiết Tâm lại hạ xuống một bậc.
- Nếu đã tranh tư cách được đứng ở đây, vậy thì chúng ta cùng thi xem kẻ nào có thể đứng vững được. Bây giờ ta đứng im tại chỗ cho ngươi đánh, nếu như ngươi khiến ta lùi lại dù chỉ một chút thôi ta sẽ lập tức nhận thua, còn ngược lại thì ngươi phải rời khỏi đây.
Dương Thiết Tâm thầm nhíu mày, một người dù chỉ biết chút võ công và cách vận kình thì cũng có thể dễ dàng đẩy lui một cao thủ. Hắn cảm thấy vị công tử trước mặt này cái gì cũng tốt chỉ có điều hơi kiêu ngạo quá mức mà thôi.
Dương Khang nghe Phạm Thiên nói thế thì mừng thầm, hành tung quỷ dị của Phạm Thiên khiến cho hắn phải cảnh giác nhưng giờ với điều kiện như vậy Dương Khang dám chắc mình chiến thắng.
- Hừ ! Bây giờ ngươi có hối hận cũng đã muốn rồi !!
Dương Khang quát lên một tiếng và tung chưởng thẳng vào giữa ngực Phạm Thiên.
- Công tử cẩn thận !!
Mục Niệm Từ lo lắng thốt lên, rõ ràng câu nói lúc trước của Phạm Thiên đã khiến nàng cảm động nên mới lên tiếng nhắc nhở.
Phạm Thiên vẫn chỉ mỉm cười, chưởng của Dương Khang vừa đánh trúng ngực hắn thì ngay lập tức nội kình trong cơ thể Phạm Thiên liền sôi trào lên và bắn ngược chưởng lực của Dương Khang.
- A !!!
Phạm Thiên không hề kìm hãm nội kình của mình khiến cho Dương Khang bị nội kình hùng hậu hắn hất ngược ra xa.
Dương Khang cảm thấy cổ tay mình run lên bần bật và giống như đã mất đi cảm giác rồi.
- Ngươi…
Dương Khang nóng giận mất khôn lại tiếp tục lao về phía Phạm Thiên, tay thì sử xuất Cửu Âm Bạch Cốt Trảo do Mai Siêu Phong truyền thụ.
- Ngươi đã ra tay rồi thì bây giờ phải tới lượt ta chứ.
Phạm Thiên lập tức đưa tay bắt lấy trảo của Dương Khang, nếu so với thứ trảo công không có Cửu Âm Chân Kinh trợ giúp thì Cửu Âm Thần Trảo của hắn mạnh hơn không biết bao nhiêu lần.
- Rầm !!!
Phạm Thiên tung một chưởng trúng ngực Dương Khang và đánh bay hắn ra xa. Dương Khang bị kình lực xông thẳng lồng ngực thì cảm thấy tâm tạng đau thắt mà ngất đi.
Phạm Thiên thản nhiên thu tay lại, trúng phải Tồi Tâm Chưởng của hắn mà Dương Khang có thể lành lặn được hắn thà tự hủy đan điền đi khỏi luyện võ nữa còn hơn.
Mười mấy tên đầy tớ của Dương Khang đứng bên ngoài thấy vậy thì hoảng sợ chạy đến đỡ Dương Khang dậy.
Dương Khang là con nuôi của Hoàn Nhan Hồng Liệt được hắn yêu thương như con đẻ. Nếu như hắn xảy ra chuyện gì thì bọn họ chắc chắn sẽ mất đầu. Cả đám vội vàng mang Dương Khang hồi phủ để tiến hành chạy chữa.
Dương Thiết Tâm thấy võ công của Phạm Thiên còn cao cường hơn cả những gì hắn tưởng tượng thì vui mừng nói:
- Chúc mừng công tử chiến thắng. Bây giờ công tử có thể chiến đấu với tiểu nữ, nếu ngươi lại thắng thì có thể cưới nàng làm vợ.
Nhưng Phạm Thiên lại khẽ lắc đầu đáp:
- Mục lão ngươi hiểu lầm rồi, ta không phải tới đây để tham gia tỷ võ chiêu thân.
Dương Thiết Tâm nghe Phạm Thiên nói thế thì trong lòng bỗng nhiên xuất hiện một ngọn lửa giận, ngay cả Mục Niệm Từ cũng biến sắc.
Nhưng không đợi Dương Thiết Tâm phát hỏa Phạm Thiên liền nói tiếp:
- Ta đi ngang qua thấy được Mục cô nương cốt cách tinh kỳ là một thiên tài luyện võ nên nổi lòng muốn tới thu nàng làm đệ tử.
Phạm Thiên nói vậy khiến cho Dương Thiết Tâm ngẩn người. Ta tổ chức tỷ võ để gả con gái đi bây giờ ngươi lại tới nói muốn nhận nàng làm đệ tử ??
Dương Thiết Tâm nhìn vẻ ngoài trẻ trung của Phạm Thiên thì có chút nghi ngờ nhưng sau khi nghĩ lại võ công của hắn còn cao hơn cả mình thì không nghĩ ngợi gì nhiều.
Lúc này Phạm Thiên nói tiếp:
- Phạm Thiên ta võ công không dám nói thiên hạ vô địch nhưng tại trung nguyên này kẻ có thể đấu được với ta chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nếu Mục cô nương bái ta làm sư phụ, tương lai tuyệt đối có thể sánh ngang Võ Lâm Ngũ Tuyệt.
Dương Thiết Tâm nghe Phạm Thiên nói vậy thì cảm thấy hắn nói hơi quá nhưng nếu như nữ nhi mình có thể học được một nửa bản lĩnh của Phạm Thiên thì cũng có thể tung hoành giang hồ rồi.
Mục đích chủ yếu của Dương Thiết Tâm chỉ là tìm nơi an bài cho Mục Niệm Từ để an tâm đi tìm kiếm vợ chồng huynh đệ kết nghĩa của mình mà thôi. Để Mục Niệm Từ đi theo Phạm Thiên cũng coi như là tìm được một nơi để an thân.
- Phạm công tử có lòng yêu mến muốn nhận tiểu nữ làm đồ đệ thì Mục mỗ trong lòng hết sức cao hứng. Sau này tiểu nữ đi theo công tử rồi thì sư phụ cũng giống như là cha mẹ nên mong công tử có thể an bài thật tốt cho nàng.
Ý của Dương Thiết Tâm là muốn giao phó tương lai của Mục Niệm Từ cho Phạm Thiên, sau này nếu như có muốn đem nàng gả ra ngoài thì cũng là do hắn quyết định.
- Niệm Từ, còn không mau tới bái kiến sư phụ ?
Mục Niệm Từ thấy nghĩa phụ gọi tới thì trong lòng có chút quái lạ nhưng vẫn nghe theo.
- Đồ đệ Mục Niệm Từ bái kiến sư phụ.
Mục Niệm Từ định quỳ xuống hành lễ thì Phạm Thiên liền đưa tay bắn ra kình khí khiến nàng không thể quỳ nổi.
- Môn phái chúng ta không có nhiều quy củ như vậy, chỉ cần ngươi tôn sư trọng đạo không làm chuyện phản bội sư môn là được rồi.
Mục Niệm Từ ngoan ngoãn gật đầu hiểu ý.
-------☆☆☆☆-------
0