Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 12: Ngài lạc lối.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 12: Ngài lạc lối.


“Ta…”

Takeo hít sâu một hơi, trầm giọng trả lời:

“Thương hại? Không, Shogun đại nhân xin đừng hiểu nhầm, ta không có tư cách thương hại ngài. Ngài là thân thể tôn quý nhất thế gian, muốn thương hại phải là ngài thương hại ta. Ý chí của Thần linh là không thể vi phạm, Thần linh hạ lệnh ngu dân làm theo, đạo lý này tại mảnh đất vĩnh hằng vẫn luôn đời đời không đổi.”

“Ta biết ngài không hề muốn làm Thần linh, cũng không hề muốn thay thế Makoto đại nhân cai trị Inazuma. Tuy nhiên vì tình thế ép buộc khiến ngài phải quản lý Inazuma, vì vậy chỉ có thể dùng lý giải của mình đến áp đặt lên Inazuma.”

“Đời đời không đổi?”

“Ngài nhìn, đây có phải là Inazuma đó hay không? Mây đen bao phủ đầy trời, lôi điện bất cứ lúc nào cũng có thể đoạt mạng người dân, không khí âm u nặng nề đầy chướng khí, bách tính kêu ca oán trách, đây hết thảy đều là tội lỗi của ngài, Ei đại nhân.”

“Ngài cùng Makoto đại nhân chia sẻ cùng chung một ý tưởng, một vùng đất vĩnh hằng hòa bình mỹ hảo ngàn năm bất biến, tuy nhiên ngài lại không hiểu được “Vĩnh hằng” của Makoto đại nhân là gì vì ngài không đứng trên góc độ của Makoto đại nhân để tìm hiểu nó.”

Hai người không ai còn nói gì thêm nữa, Nhất Tâm Tịnh Thổ cũng như vậy chìm sâu vào trong yên lặng.

. . .

Oành.

Ánh mắt nàng có chút hoảng hốt nhìn lại phía sau, nhưng mà ở nơi đó đã chẳng còn ai đứng lại để chờ đợi nàng nữa.

Tại sao lại không giống? Inazuma trong trí nhớ của nàng tựa hồ… không phải như thế này. Quang cảnh trước mặt thực sự là Inazuma sao?

“Ngài nói ngài biết hết tất cả vậy ngài có biết Mạc phủ bao nhiêu năm qua đang ở trong tình trạng gì không? Một đám quan viên ỷ chức cậy quyền, một lũ sâu mọt p·h·ả·n· ·q·u·ố·c âm thầm lôi kéo bè lũ ngoại lai đến giày xéo chính đất nước của mình.”

“Ta nghĩ Makoto đại nhân đã nói cho ngài, nàng vì kiến tạo một quốc gia vĩnh hằng nên đã đem hết thảy sức lực cùng nhiệt huyết thành lập ra Inazuma. Makoto đại nhân tin tưởng ngài đến cỡ nào, yêu thương ngài đến nhường nào, nàng đem Inazuma trao cho ngài hy vọng ngài có thể tiếp tục giấc mộng của cả hai. Hoa đào bay lượn khắp nơi, mạn thiên phi vũ, người dân an nhiên lập nghiệp, thiên hạ thái bình, một quốc gia đẹp đến nhường nào?”

Thật lâu sau Takeo mới thở dài một hơi, sau đó lảo đảo đứng dậy xoay người rời khỏi. Chỉ có điều hắn vừa đi được vài bước liền dừng lại, quay đầu khẽ nói: (đọc tại Qidian-VP.com)

Chương 12: Ngài lạc lối.

“Ngài biết hết, vậy ta hỏi lúc đó ngài đang làm gì? Đóng cửa trốn trong Tenshukaku sao? Ngài biết hết nhưng ngài đồng thời cũng chẳng biết gì cả, ta thật thất vọng.”

Takeo cho Raiden Ei một chút thời gian quan sát cảnh vật trước mặt, hắn biết nàng người này đầu óc chậm hiểu, EQ lại kém, trong đầu từ đầu tới cuối chỉ có niềm say mê võ nghệ, trị quốc cùng ngoại giao không phải là thế mạnh của nàng mà là của Raiden Makoto.

“Shogun đại nhân, thật xin lỗi, nếu như hôm nay ta có gì mạo phạm thỉnh xin ngài bỏ qua. Ta… thực lòng muốn cùng ngài đi đến cuối cùng vĩnh hằng.”

“Ei đại nhân, ta tại nơi này thỉnh cầu ngài xin đừng trốn tránh nữa, ngài chính là Lôi thần của Inazuma, là thân thể tôn quý nhất thế gian, nên nắm giữ đại quyền thiên hạ, không phải là trốn tránh ở trong Tenshukaku.”

Raiden Ei trong ánh mắt xuất hiện một tia bất ngờ, lạnh giọng nói:

“Thật kỳ lạ, những cảm xúc này không hề có trong ký ức của ta năm trăm năm qua, ta không thể hiểu được những thứ này là gì.”

Qua rất lâu sau mới thấy nàng lên tiếng phá vỡ bầu không khí nặng nề hiện tại, trong ánh mắt có chút… bối rối?

Raiden Ei không nói gì, Takeo nói không sai, nàng tìm không được lời phản bác nên chỉ có thể trầm mặc.

“Như vậy, vì cái gì ngươi lại phản bội ta? Ngươi nói ngươi chính là đại diện cho ý chí của ta, vì cớ gì lại ngỗ nghịch ta?”

“Đúng vậy, ta đứng lại nơi này chất vấn ngài. Inazuma từ cổ chí kim vẫn luôn lưu truyền ca dao sử sách, mỗi buổi tối trước khi đi ngủ những đứa trẻ đều sẽ được nghe qua sự tích Lôi thần đạp không mà đến chém g·iết Ma thần bảo vệ nhân dân, nàng trợ giúp bách tính an cư lạc nghiệp quốc thái dân an, mang đến một Inazuma vĩnh hằng ngàn năm không đổi.”

Hình như hắn... đánh mất nàng rồi.

“Ngươi đi đi.”

“Bởi vì ngài lạc lối, ngài không biết mình đang làm gì.”

Tuy nhiên Takeo lại không hay biết rằng, ngay khi hắn vừa rời đi Đoạn thảo trường đao trong tay Raiden Ei liền rơi xuống mặt đất.

“Ei, tâm ngươi loạn.”

“Tuy nhiên lý giải của ngài đã sai rồi, ngài không đứng trên góc nhìn của Makoto đại nhân đến lý giải, vĩnh hằng thật sự không phải ngài đến định nghĩa mà là do mảnh đất này, người dân của nó đưa ra đáp án cho ngài, Ei đại nhân.”

“Hắn chính là kẻ p·há h·oại “Vĩnh hằng" nhưng tại sao đến cả ta cũng không thể g·iết hắn được. Nhát đao hời hợt đó đừng nói là làm hắn b·ị t·hương, ngay cả chạm đến góc áo hắn cũng không thể, hắn cố ý nhận lấy không hề chống cự. Chỉ cần dùng thêm một chút sức nữa hắn chắc chắn sẽ c·hết, nhưng vì cái gì ta lại không thể xuống tay được.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Takeo vươn tay ra nắm lấy bàn tay Raiden Ei kéo nàng thẳng một mạch ra ngoài Tenshukaku rồi tiếp tục nói:

Takeo bỗng chốc ngây người nhìn nàng, con rối cũng sẽ có cảm tình? Nàng làm sao lại bối rối? Tuy nhiên rất nhanh trong đầu Takeo liền xuất hiện một cái đáp án, hắn vì quá tập trung cho nên chưa kịp nhận ra biến đổi trong giọng nói của nàng, hiện tại mới nhớ lại vừa nãy giọng nói của Raiden Shogun đều mang theo một chút cảm xúc phẫn nộ trong đó, không phải là lạnh nhạt như một con rối như trước!

“Lần sau… đừng xuất hiện trước mặt ta nữa.”

“Ei đại nhân, ta không dám nói mình thông cảm cho ngài. Mỗi người đều có kinh nghiệm sống, góc nhìn cùng lý giải khác nhau, từ đó nhìn nhận sự việc theo nhiều góc độ khác nhau.”

Raiden Shogun cũng nhìn theo ánh mắt của Raiden Ei, đi tới cầm lên một phần điểm tâm ngọt, lạnh nhạt nói:

Raiden Shogun nghe vậy giọng nói có chút thất vọng hỏi:

Raiden Ei ánh mắt có chút phức tạp nhìn Takeo, giọng nói nhẹ nhàng cất lên:

“Ta… không biết.”

“Ngươi chất vấn vĩnh hằng của ta, nhưng ngươi không biết cũng không trải qua có được cùng mất đi, chỉ có vĩnh hằng mới có thể… không mất đi những thứ mà mình quý trọng.”

“Vâng, Ei đại nhân, Yae tỷ tỷ thường nhắc với ta rất nhiều về ngài.”

“Ngươi dám chất vấn vĩnh hằng của ta?”

“Ngươi biết ta vốn không cần ăn uống, đối với ta đồ ăn chỉ có hai loại, một loại cung cấp năng lượng cho cơ thể và một loại gây hại cho cơ thể. Những thứ này đều là hắn mỗi ngày mang đến cho ngươi, nhưng chẳng biết từ lúc nào… ta cũng đã mê thích mùi vị của nó.”

Raiden Shogun tiến tới trước mặt Raiden Ei, ánh mắt hai người đối diện với nhau, Raiden Ei vậy mà cũng nhìn thấy mê mang trong mắt Raiden Shogun.

Giọng nói của Raiden Shogun từ trong đầu Raiden Ei vang lên làm nàng bất giác giật mình, không gian xung quanh lập tức vỡ nát tựa như thuỷ tinh, bóng tối bao trùm toàn bộ Tenshukaku trong một cái chớp mắt rồi tan biến, không gian trở lại tĩnh lặng như lúc ban đầu.

Raiden Ei nghe được Takeo nhắc tới “Makoto” liền sững sờ, đôi mắt có chút lấp lóe ánh nước.

Raiden Shogun tay siết chặt Đoạn thảo trường đao, đứng từ trên cao nhìn xuống Takeo, đôi lông mày tinh xảo nhăn lại phẫn nộ gằn giọng:

“Năm trăm năm đau thương cùng bi kịch mài mòn ngài, làm ngài lạc lối quên mất mộng tưởng của bản thân, quên đi “Vĩnh hằng” mà mình đã từng hướng tới, từ đó lý giải ra một khái niệm “Vĩnh hằng” khác nhằm giam cầm bản thân trốn tránh hiện thực, một ‘Vĩnh hằng" không bao giờ thay đổi chỉ để bảo tồn những thứ trước mặt.”

Tuy vậy Takeo tựa như không biết đau đớn, mặc kệ v·ết t·hương trên người đang rỉ máu cùng cháy khét, hắn vẫn tiếp tục tiến đến cao giọng nói:

Đoạn thảo trường đao ngay lập tức vung lên giữa đại sảnh rồi chẻ đôi Tenshukaku, trên bầu trời mây đen bắt đầu kéo đến, từng đạo lôi đình liên tục giáng xuống mặt đất, chẳng mấy chốc Thành Inazuma đã bị bão tố nhấn chìm.

“Một phàm nhân không thể đi đến cuối cùng vĩnh hằng, hà cớ gì phải thương tâm?”

Takeo có chút kinh ngạc nhìn theo bóng lưng của nàng, trong lòng tựa như có gì đó vỡ nát. (đọc tại Qidian-VP.com)

Takeo cảm nhận được kinh khủng lôi nguyên tố đang chập chờn trong không khí cũng như ánh mắt lăng lệ của Raiden Shogun, nhưng hắn vẫn như cũ bình chân như vại, nghĩ nghĩ một chút rồi mới tiếp tục mở miệng:

“Khục.”

Trong nháy mắt bầu không khí tĩnh lặng đến nghẹt thở, Takeo bình tĩnh nhìn Raiden Shogun, giữa hai người lâm vào trầm mặc thật lâu.

“Ta cũng không biết, ngươi chính là người sáng tạo ra ta, ý chí của ta cũng là do ngươi chế định, nhiệm vụ duy nhất của ta là chống cự “mài mòn” cùng với loại bỏ những kẻ p·há h·oại “Vĩnh hằng”. Ta chính là hiện thân cho lý trí và quy tắc của ngươi.”

Takeo chẳng biết cơn đau thể xác nay nỗi đau tinh thần đang h·ành h·ạ mình, hắn chỉ cảm thấy lạnh lẽo và ngột ngạt, từng cơn đau như búa bổ đập mạnh vào trái tim, bước chân nặng như đeo chì, toàn thân vô lực như muốn vỡ tan thành từng mảnh.

Takeo nói rồi quỳ một chân xuống, cầm lấy tay của Raiden Ei chân thành hướng tới nàng nói:

Raiden Ei nhìn xem con rối mà mình sáng tạo trước mặt, giọng nói có chút mê mang:

“Ngài như vậy mà cũng dám chất vấn ta phạm tội gì, chẳng lẽ tội của ta là loại bỏ rác rưởi làm cho Inazuma tốt đẹp hơn sao?”

“Ngài cuối cùng cũng xuất hiện, Ei đại nhân.”

Raiden Ei trầm mặc nhìn quang cảnh Inazuma trước mặt, trong đầu không khỏi nhớ lại hình ảnh năm trăm năm trước kia, khi mà Makoto, Sasayuri, Mikoshi Chiyo, Kitsune Saiguu, Yae cùng với nàng vẫn còn ngồi dưới gốc cây anh đào liên hoan cùng với vui đùa thật vui vẻ.

Ở trong Nhất Tâm Tịnh Thổ, Raiden Ei cùng Raiden Shogun đối mặt với nhau, Raiden Shogun nhìn chằm chằm bản thể tâm trạng đang sa sút của mình, lạnh nhạt hỏi:

Nói rồi Takeo liền một mạch tiến về phía trước, bóng lưng của hai người đối lập với nhau tựa như thuộc về hai thế giới khác nhau. Lôi quang chớp động trên bầu trời, mây đen kéo đến xám xịt, từng giọt mưa hung hăng đập mạnh vào cơ thể của hắn.

“Raiden Shogun, ngài lạc lối, ngài quên đi mộng tưởng của bản thân.“Vĩnh hằng”? Hiện tại cũng chỉ là một cái cớ để cho ngài trốn tránh thực tại mà thôi.” (đọc tại Qidian-VP.com)

Takeo trầm mặc nhìn Raiden Ei trước mặt, hắn lý giải nàng muốn nói gì nhưng cũng không dám tán đồng. Thở dài một hơi Takeo mới bình tĩnh mở miệng nói:

“Như vậy vì cớ gì hiện tại lại hạ chính sách bế quan toả cảng, vì cái gì phải dùng nỗi sợ để thống trị người dân? Ngài nói ngài biết hết tất cả, như vậy ngài biết con dân ngoài kia dùng ánh mắt gì nhìn ngài không? Không phải tôn kính, không phải ngưỡng vọng cũng chẳng phải sùng bái, hiện tại chỉ còn sợ hãi cùng oán niệm.”

Takeo từ từ đứng dậy tiến lên một bước đối diện với vị Thần linh trước mặt khẽ nói:

Bầu không khí vô cùng ngưng trọng, đột nhiên Raiden Ei hất bàn tay của Takeo đang nắm lấy tay của nàng ra, sau đó xoay người đi vào trong Tenshukaku, chỉ lưu lại cho hắn một bóng lưng cô độc.

“Ta chính là ý chí cũng chính là ảnh của ngài, tựa như khi xưa ngài là ảnh của Makoto đại nhân, đã đến lúc ngài thực hiện lời hứa về giấc mơ với thần dân rồi, Lôi Thần đại nhân!” (đọc tại Qidian-VP.com)

Nghe xong câu nói của Raiden Shogun đối diện Raiden Ei chỉ khẽ cắn môi, nhìn xuống một cái bàn gỗ nhỏ đặt ở chính giữa Nhất Tâm Tịnh Thổ, ở trên đó chất đầy điểm tâm ngọt cùng với Light novel mà Takeo mỗi ngày đều đem tới để ngoài cửa Tenshukaku cho nàng, cảm giác mất mát bắt đầu trào lên.

Ho ra một ngụm máu Takeo lảo đảo đứng dậy, trên người hắn giờ đây xuất hiện một vết chém từ xương quai xanh kéo dài đến tận eo gần như muốn cắt hắn ra làm hai nửa, xương cốt b·ị c·hém đứt, lôi điện không ngừng thiêu đốt da thịt cùng n·ộ·i· ·t·ạ·n·g, trong không khí còn có thể ngửi được mùi thịt khét quanh quẩn xung quanh.

Âm thanh càng lúc càng nhỏ, tựa như chủ nhân giọng nói đang lâm vào hồi ức về những chuyện đã qua, cuối cùng im bặt không còn gì nữa.

‘Vẫn là thất bại sao?’

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 12: Ngài lạc lối.