Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 30: Cùng ta đi đến cuối cùng vĩnh hằng.
“Ei.”
“Làm sao lại khóc, là có chuyện gì buồn phiền sao?”
“Là ai bắt nạt ngươi sao, nói cho tỷ tỷ biết, ta sẽ phân giải cho ngươi.”
“Saiguu, đều là do ngươi lúc nào cũng đùa giỡn quá đáng, nếu như cứ như vậy sau này ngay cả Yae cũng sẽ bị ngươi l·ây n·hiễm tật xấu mất.”
Chương 30: Cùng ta đi đến cuối cùng vĩnh hằng.
Nhất tâm tịnh thổ, lúc này đây chỉ còn có hai thân ảnh đối diện với nhau, Takeo im lặng ngồi nhìn một người đang nằm trên mặt đất, đôi mắt của nàng nhắm chặt tựa như chìm sâu vào trong một giấc ngủ vô tận, trên khoé mắt lăn xuống từng giọt nước mắt rớt xuống mặt đất.
Một giọng nói ôn nhu vang lên sau lưng nàng, Raiden Ei giật mình quay người lại phía sau, trong nháy mắt gương mặt của nàng lập tức ngốc trệ, miệng hé mở nhưng không nói được lời nào.
Raiden Ei nhẹ giọng nói, ánh mắt đã dần tỉnh táo trở lại.
“Ei nha, tại sao lại chạy ra ngoài đó ngồi một mình như vậy, là do Saiguu nàng chọc giận ngươi sao?”
Cảm nhận được trên làn da truyền đến cảm giác lạnh đến thấu xương, từng hạt mưa lăn dài trên cổ Raiden Ei, thấm đẫm bộ kimono của nàng.
Nhìn thấy ánh mắt của thiếu nữ có sừng, một thiếu nữ khác có gương mặt xinh đẹp vũ mị ngước lên nhìn Raiden Ei, mái tóc ngắn màu trắng cùng hai cái tai hồ ly khẽ đung đưa trên đầu nàng, che miệng cười tủm tỉm tựa hồ như rất vui vẻ cất tiếng:
“Ngươi?”
Mạn thiên phi vũ.
Rột rột.
“A, Ei đừng khóc, ta chỉ là đùa giỡn một chút mà thôi, lần sau ta sẽ không như vậy nữa.”
“Không!”
“Cùng ta đi đến cuối cùng vĩnh hằng, Lôi thần của ta.”
“Ai da, Ei đừng nói là ngươi bị đập vào đầu rồi nha, làm sao lại trở nên ngớ ngẩn như vậy?”
"Ta sẽ là người dẫn đường cho những giấc mơ của ngài."
Giật mình giơ lên bàn tay phải, trong tay nàng giờ đây là một chiếc mặt nạ Tengu vỡ nát, lấm tấm vài giọt máu vương vãi ở trên đó.
Hạt mưa tí tách từ giữa không trung rơi xuống không ngừng, bóng tối u ám bao trùm toàn bộ mặt đất kéo dài mãi cho đến đường chân trời. (đọc tại Qidian-VP.com)
Takeo mỉm cười nâng đầu của Raiden Ei dậy rồi gối lên đùi mình, bàn tay khẽ vuốt những sợi tóc vương trên má nàng rồi nói:
Thiên hạ thái bình.
Không biết pho tượng này đã ở đây bao lâu, không còn nhìn thấy rõ gương mặt của nàng nữa, chỉ còn lại duy nhất một nụ cười tinh nghịch in sâu trên khoé miệng.
Một bàn tay nhanh chóng bắt lấy tay của Raiden Ei, sau đó giọng nói nhẹ nhàng cất lên bên tai nàng:
“Cảm ơn, Ei.”
Âm thanh của tiếng nhai nuốt và cắn xé bắt đầu vang lên.
“Ngươi… là ai? Vì sao lại giúp ta?”
Người dân an nhiên lập nghiệp,
Raiden Ei khóe miệng run rẩy, khẽ vươn cánh tay lên chạm vào người trước mặt, chỉ thốt lên được một chữ:
“Ei nha, ngươi lại đi lạc ở đâu vậy?”
Chỉ thấy hắn đang mỉm cười nhìn nàng, sau đó tựa như hư ảo tan biến khỏi tầm mắt.
“Ngươi nha, không phải chỉ mới chớp mắt có một cái thôi sao, làm sao lại thành như vậy rồi. Không ngờ tới Ei nhà chúng ta thế mà cũng có một mặt dính người như thế nha.”
Một thiếu nữ có gương mặt xinh đẹp tựa như trăng tròn tiến đến, trên trán nàng mọc lên hai cái sừng lớn cùng mái tóc đen dài suôn mượt kéo tay Ei ngồi xuống, ánh mắt có chút tức giận liếc sang một thiếu nữ khác đang nằm ngửa ở kế bên.
“… Ei.”
“Không phải… ta đ·ã c·hết rồi sao? Ngươi… ta nên gọi ngươi là gì? Takeo hay Azathoth?”
Nó dịu dàng để nàng ngồi nghỉ ngơi dưới tán cây hoa anh đào, ánh bình minh ấm áp bao phủ cơ thể và mùi thơm ngọt của rượu thoang thoảng trong không khí.
Raiden Makoto lúc này mới chậm rãi từ phía sau tiến tới, mỉm cười ôn nhu xoa nhẹ đầu của Raiden Ei rồi khẽ nói:
Chỉ thấy một cánh tay bị chặt đứt bay lên không trung cùng một cái sừng bị đứt gãy rớt xuống mặt đất, máu tươi vung vẩy khắp nơi.
Hư ảnh đột nhiên tan biến, một cái miệng khổng lồ màu đỏ tràn đầy những cái răng mọc lởm chởm cùng những vòng xoáy đen kịt sâu thẳm xuất hiện nuốt chửng toàn bộ mọi thứ.
“Được rồi, đừng cãi nhau nữa, ta thay mặt Saiguu xin lỗi ngươi Ei, nàng cũng không có cố ý, hy vọng ngươi có thể bỏ qua cho nàng.”
“…. Được.”
Raiden Ei khẽ lau đi nước mắt, sau đó nhẹ nhàng tiến tới ôm chặt ba người trước mặt, nghẹn ngào lên tiếng:
Đây là Inazuma 500 năm trước.
Từng tia sáng màu đỏ huyền diệu và thần bí kéo thiếu nữ vào trong một giấc mơ xa lạ, xa lạ nhưng cũng thật quen thuộc, một giấc mơ mà nàng đã từng lạc mất.
. . .
Hoa đào bay lượn khắp nơi,
Raiden Makoto khẽ nhíu mày nhìn Raiden Ei, bàn tay nhẹ nhàng lau đi khóe mắt của nàng, sau đó vuốt nhẹ mái tóc của Raiden Ei rồi nói:
“Tại sao… ngươi không xuất hiện sớm hơn? Tại sao… ngươi đến bây giờ mới xuất hiện? Nếu như năm đó ngươi xuất hiện… Makoto, Sasayuri, Chiyo, Saiguu… mọi người, mọi người đã không phải… Ta… Ta thật bất lực, ta đến cuối cùng vẫn luôn là kẻ đến muộn…”
Đang suy tư nhìn theo bóng lưng kẻ vừa biến mất, đột nhiên trên đầu nàng xuất hiện một tia sét giáng xuống xé toạc bầu trời, mây đen bắt đầu kéo đến, từng hạt mưa tí tách rơi xuống thấm ướt mặt đất.
“Grhhhhh… Ghghhhh!”
Thế giới trước mặt tan vỡ, Raiden Ei lại một lần nữa trở về, chỉ có điều lúc này nàng đã trở lại khu rừng xung quanh Đền Narukami, hoàng hôn đang chiếu từng tia nắng cuối cùng trong ngày xuống một rừng cây u tối.
Một thân ảnh lập tức xuất hiện lao tới trước mặt Raiden Ei, trên trán của nàng mọc lên hai cái sừng lớn, tuy nhiên đôi mắt lúc này lại đục ngầu, gương mặt vặn vẹo dính đầy máu tanh đang rú lên từng tiếng như động vật hoang dã.
Mỗi bước chân của hắn xoá nhoà đi bóng tối xung quanh, không gian tan vỡ như thuỷ tinh, chỉ còn lại ánh sáng rực rỡ đang chiếu rọi khắp nơi.
‘Lạnh quá…'
“Ta chỉ là ta mà thôi, tên… không quan trọng. Ngài đ·ã c·hết nhưng cũng đồng thời không phải, ngài c·hết trong giấc mơ nhưng đó là giấc mơ của ta, đừng quên ta là Đấng sáng thế của nơi đó, cho dù có là Thiên Lý đi chăng nữa cũng đừng mong có thể mang ngài rời đi.”
Cũng không biết trải qua bao lâu, Raiden Ei mới chậm rãi ngồi dậy ôm chặt lấy Takeo, thân thể của nàng co rút lại, giọng nói đứt quãng vang lên bên tai hắn:
“Có vẻ như ngài đã lấy lại được ý thức rồi.”
Takeo muốn nói gì đó, tuy nhiên những lời nói lên đến cổ họng lại biến đổi thành hành động, hắn nâng cánh tay lên ôm Raiden Ei, khẽ vuốt tấm lưng mảnh mai đang run rẩy kịch liệt của nàng.
Vào lúc mọi người đứng dậy thu dọn mọi thứ để trở về, Raiden Ei bỗng nhiên liếc mắt thấy một thân ảnh đang đứng dựa người dưới một tán cây anh đào cách không xa nơi nàng đứng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Takeo biết Raiden Ei không phải đang trách hắn, nàng chỉ đang phát tiết nỗi lòng trong suốt mấy trăm năm qua mà thôi.
Tuy nhiên “thứ” trước mặt vẫn tựa như không nghe thấy, cái miệng ghê tởm của nó sà xuống tham lam cắn nuốt từng bộ phận của Raiden Ei. (đọc tại Qidian-VP.com)
Raiden Ei giọng nói run rẩy lên tiếng:
Bỗng nhiên cơ thể nàng run lên một cái, đôi mắt dần hé mở, cánh tay đột nhiên vươn lên chới với giữa không trung.
Người thiếu niên khẽ cười nắm lấy tay nàng kéo một cái, sau đó dẫn nàng tiến về phía trước.
. . .
Cố gắng vươn tay lên khẽ vuốt mái tóc của Raiden Ei, Raiden Makoto ánh mắt dần tan rã, cuối cùng chỉ có thể thốt lên một câu cuối cùng.
. . .
Thanh niên anh tuấn có mái tóc dài đeo trên đầu mặt nạ Tengu ngồi chính giữa cả hai liền vẫy tay lên tiếng, sau đó cúi đầu với Raiden Ei nói:
“Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là Lôi thần của Inazuma. Em gái ngốc nghếch của ta, hãy… tiếp tục giấc mộng của hai chúng ta… được chứ?” (đọc tại Qidian-VP.com)
Thiếu nữ ngước mắt lên nhìn người thiếu niên trước mặt, gương mặt của hắn bị ánh sáng chói loá lờ mờ che phủ, nhưng nàng vẫn có thể nhìn thấy rõ nụ cười của hắn.
“Đứng lên Lôi thần của ta, ngài chưa thể gục ngã như thế được, Inazuma vẫn còn cần ngài, lời hứa của ngài với Makoto đại nhân vẫn còn chưa được thực hiện đâu.”
“ĐỪNG… ĐỪNG ĐẾN ĐÂY! TRẢ LẠI BỌN HỌ CHO TA!”
Không gian trở về trạng thái tĩnh lặng, bóng tối bao phủ toàn bộ mọi thứ, ở chính giữa là một thân ảnh nhỏ bé đang ngồi bó gối, đầu vùi thật chặt vào giữa hai chân, tiếng nức nở vang lên không ngừng.
Takeo lau đi khóe mắt sưng đỏ của Raiden Ei, sau đó vuốt nhẹ gương mặt tuyệt thế trước mặt, gật đầu rồi lại lắc đầu nhìn nàng trả lời:
Ở trong trận chiến đó, Nữ thần cáo Kitsune Saiguu danh tiếng lẫy lừng dẫn đầu tất cả Kitsune chống cự với tai ương, cuối cùng bị bóng tối thôn phệ, thân thể và ý chí của nàng đều đã trở về với cát bụi.
“Saiguu, ngươi im miệng!”
“Ta cũng không thể dự đoán được thời gian mình sẽ xuất hiện, nhưng thật may mắn ta vẫn chưa đến quá muộn, ta… vẫn còn có thể gặp được ngài, Ei.”
Raiden Ei tựa đầu vào cổ Takeo, một mực lẩm bẩm trong miệng.
"Thứ" này không hề có đầu hay gương mặt, nói chính xác hơn là tập hợp của những khối u nhọt đang thối rữa cùng với một cái miệng rộng chỉa thẳng lên trời, máu đen chảy thành từng giọt nhỏ xuống gương mặt của Raiden Ei.
Sau đó chỉ thấy đôi mắt của nàng trừng lớn, một hàng nước mắt bắt đầu lăn dài trên má rồi rớt xuống mặt đất.
Ánh mắt của Raiden Ei rơi xuống một ngôi đền thờ nhỏ ở chính giữa những pho tượng, bên trong là một nữ nhân có đôi tai hồ ly đang mặc trường bào vu nữ.
Thiếu nữ tóc trắng lắc lắc cánh tay của Raiden Ei, ánh mắt có chút lo lắng nói:
Hắn có thể cảm thấy từng đầu móng tay của nàng đang ghim sâu vào trong da thịt của hắn, hàm răng của Raiden Ei cắn chặt vào bả vai Takeo ngăn không cho những tiếng nức nở vọt ra ngoài, nàng... là Lôi Thần, Lôi Thần sẽ không khóc.
Người đứng trước mặt Raiden Ei hiện tại dĩ nhiên là Raiden Makoto, Baal, Lôi thần tiền nhiệm của Inazuma.
“Hôm nay tâm trạng của Ei có chút thất thường, xin các ngươi đừng trêu chọc nàng nữa. Ha, em gái ngốc nghếch của ta.”
Ầm.
Raiden Ei chậm rãi cúi đầu nhìn xuống, trên tay nàng giờ đây là Raiden Makoto đang hấp hối nói từng lời cuối cùng, ánh mắt của nàng cho đến cuối đời vẫn luôn ôn nhu như vậy.
Gục đầu vào lồng ngực của Raiden Makoto, từng giọt nước mắt lăn dài trên má Raiden Ei, nàng dùng âm thanh thật nhỏ nhẹ đáp lại người chị của mình.
Nụ cười trên khoé miệng người thiếu niên càng ngày càng tươi, trước khi cả hai bước chân qua cánh cửa chỉ nghe được hắn nói một câu.
Trên tay nàng cầm theo một cái dù để che nắng, tay còn lại ôm một tiểu hồ ly màu hồng, đôi mắt to tròn trong veo như nước đang hiếu kỳ nhìn mọi thứ xung quanh.
Raiden Ei chớp chớp đôi mắt nhìn ba người trước mặt, nước mắt từ trong khóe mắt lại một lần nữa không kiềm chế được lăn dài xuống má làm cho cả ba người một trận hoảng hốt đứng dậy chạy tới.
'Đau quá... Tại sao lại làm như vậy với ta? Ta đang... ở đâu đây? Raiden Ei... là ai?'
“Đã lâu không gặp, ta… rất nhớ các ngươi.”
“Ei, ngươi đừng quan tâm tới các nàng, bọn họ lúc nào cũng vậy.”
Ở dưới gốc cây anh đào đang có thân ảnh của những người khác ngồi vẫy tay mỉm cười nhìn nàng.
Cánh tay vòng qua cơ thể ôm Raiden Ei vào trong lòng, Raiden Makoto vuốt nhẹ tấm lưng đang run rẩy của nàng, giọng nói ôn nhu vang lên:
Điểm khác biệt duy nhất giữa hai chị em song sinh này là người chị Makoto trên gương mặt lúc nào cũng viết đầy ôn nhu, còn gương mặt của người em Ei thì lại tràn đầy uy nghiêm.
Raiden Ei chưa kịp phản ứng lại đã nhìn thấy trường đao trong tay mình nhanh chóng vung lên, lôi điện bùng nổ chiếu sáng toàn bộ không gian. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tai ương cổ đại giáng xuống Inazuma, vì bảo hộ mảnh đất này, toàn bộ tộc Kitsune đã đứng ra hy sinh thân mình, dùng tất cả sức lực cuối cùng để lập kết giới bao quanh hòn đảo, cuối cùng sinh lực hao mòn mà hoá thành tượng đá.
“Ei, ngài đã tỉnh.”
Đột nhiên giọng của một thiếu niên vang lên cắt đứt tiếng khóc của thiếu nữ, sau đó hắn cúi người xuống xoa nhẹ đầu nàng rồi nói:
“Ai da, ai mà ngờ Ei da mặt lại mỏng như thế chứ, chỉ là đùa giỡn một chút thôi mà~”
Khung cảnh ấm áp trước mặt Raiden Ei bỗng nhiên biến mất, thay vào đó là một buổi chiều mưa vô cùng âm u và lạnh lẽo.
“Makoto…”
Trên đầu của nàng mang một vật trang trí hình quạt, tuy nhiên mái tóc lại xõa dài sau lưng chứ không bện lại như Raiden Ei, từng sợi tóc màu tím nhạt tung bay trong gió.
Trường đao vỡ nát, bóng tối dần tan biến, tiếng gào rú thê lương như muốn đứt từng khúc ruột vang lên không ngừng.
Cả hai bước đi trong bóng tối vô định, cứ thế mà đi mãi cho tới khi đến trước một cánh cửa đang mở toang trước mặt, ánh sáng tràn vào chiếu rọi không gian u tối.
Đợi cho người trong lòng dần bình tĩnh trở lại, Takeo mới lên tiếng:
“Ei, tại sao lại ngồi ngẩn người ở đây? Mọi người đều đang chờ ngươi đó nha.”
“Lần này, xin đừng buông tay ta ra nữa.”
Đối diện Raiden Ei là một đôi mắt màu tím giống nàng y như đúc, tuy nhiên ánh mắt lại ôn nhu như nước, ẩn chứa trong đó rất nhiều những ưu tư cùng tình cảm chân thành đối với tất cả mọi người.
“Được rồi Chiyo, Saiguu nàng cũng không cố ý. Ei, đây là loại rượu ưa thích của ngươi mà ta cố ý đem tới ngày hôm nay, lát nữa mỗi người một chén để tạ lỗi với ngươi, như thế nào?”
Raiden Ei giật mình quay đầu theo hướng phát ra giọng nói, nhìn thấy được gương mặt của người trước mặt làm ánh mắt của nàng có chút co rụt lại khẽ thốt lên:
“Không có gì, chỉ là đã quá lâu rồi ta không gặp tỷ tỷ mà thôi.”
Ánh ráng chiều phủ lên những pho tượng đá hồ ly không biết đã phong hóa từ bao giờ, chỉ còn có thể lờ mờ nhìn thấy được nụ cười như ẩn như hiện trên khoé miệng của chúng.
. . .
Lại một lần nữa khung cảnh biến mất, trước mặt Raiden Ei hiện tại tràn ngập những sinh vật hình thù kỳ dị gớm ghiếc đang điên cuồng phá huỷ mọi thứ xung quanh.
Nói rồi hắn nắm lấy tay của nàng, siết chặt bàn tay hai người lại rồi kéo Raiden Ei đứng dậy, đôi mắt của cả hai đều phản chiếu lên ảnh ngược của đối phương.
Takeo nâng tay lên vén đi những sợi tóc đang vương trên má rồi khẽ hôn một cái lên trán của nàng, nhẹ nhàng mở miệng nói:
Dung mạo của người trước mặt không khác gì so với Raiden Ei, dáng người mềm mại uyển chuyển, từng bước chân đều toát lên khí chất ưu nhã của một vị tiểu thư khuê các nhưng cũng tràn đầy sức cuốn hút trời sinh của một vị lãnh tụ đứng đầu một đất nước.
“Đứng lên, Ei.”
“Chỉ là một phàm nhân giáng lâm xuống nơi này để gặp người mà ta yêu mà thôi.”
Không biết đã trải qua bao lâu, trong không gian tĩnh lặng một thân ảnh từ từ hé mở đôi mắt, chậm rãi nâng cả cơ thể ngồi dậy, ánh mắt mông lung nhìn xung quanh.
Raiden Makoto nghe vậy liền bật cười, tiếng cười thanh thuý tựa như tiếng chuông bạc khẽ ngân, tươi mát tràn đầy sức sống.
‘Hắn là ai? Tại sao ta lại cảm thấy hắn quen thuộc đến như vậy?’
“Ta… phải làm gì đây? Ta sợ hãi… ta cô độc… ta…”
Tiếng cười nói vui vẻ bắt đầu vang vọng dưới gốc cây anh đào, buổi liên hoan thường niên của bọn họ kéo dài mãi cho đến tận hoàng hôn.
. . .
Raiden Ei khóe miệng khẽ nhếch lên rồi gật nhẹ đầu nhìn Raiden Makoto, nắm lấy bàn tay của nàng rồi từ từ đứng dậy, cả hai sau đó cùng tiến về một gốc cây anh đào mỹ lệ trước mặt.
Gương mặt hoa nhường nguyệt thẹn giờ phút này không khác gì một con dã thú khát máu đang điên cuồng tàn sát mọi thứ. Máu đen chảy lênh láng và xác c·hết đang dần chất đống dưới chân của nàng.
“Ngài có thể, ta sẽ luôn ở bên cạnh ngài. Ta sẽ luôn là người dẫn đường cho những giấc mơ của ngài.”
Thiếu nữ trên người run lên từng trận, cúi thấp đầu lên tiếng:
Gào.
Những cánh tay dài tựa như xúc tu tuôn ra từ cái miệng quái dị của nó len lỏi vào mọi ngóc ngách trong không gian, chúng điên cuồng quất tới quất lui, đâm thủng rồi xé toạc cơ thể nàng, đói khát và thèm thuồng rút cạn từng tia sinh lực cuối cùng của Raiden Ei, chỉ để lại một linh hồn méo mó và lạc lõng vô định giữa nhân gian.
Raiden Ei vùi mặt vào trong lòng ngực của Raiden Makoto trầm mặc không nói gì, thật lâu sau đó mới khẽ lắc đầu một cái.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.