Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 40: Ningguang cảnh giác, Takeo nằm không cũng trúng đ·ạ·n.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 40: Ningguang cảnh giác, Takeo nằm không cũng trúng đ·ạ·n.


Ningguang nhận lấy danh sách từ tay Yelan, nàng chậm rãi lật ra trang cuối cùng của xấp giấy, mặc dù chỉ có một vài cái tên nhưng những người được đề tên ở trong này đều là kỳ nhân dị sĩ, có năng lực phi phàm.

“Ngay cả ngươi mà cũng có người ái mộ đến như vậy, ta cả đời đều nhắm tới siêu nhiên tự tại, hướng Liyue đi tới sự “Vô hạn”… Nhưng mà, kết quả vẫn là không có gì. Còn không bằng một chuyến đi biển của ngươi đâu.”

“Chắc chắn, ngươi cũng biết Beidou, nàng vô tình gặp được hắn vài tháng trước, từ những thông tin mà Beidou thu thập được từ người dân Inazuma cùng với kinh nghiệm giao thủ với hắn, tên này… là một kẻ siêu việt. Những tình báo lúc trước nói về hắn cũng chỉ đúng một nửa mà thôi.”

Tòa Quần Ngọc Các này nhiều năm qua lơ lửng ở trên Cảng Liyue như vậy, nhưng không được mấy người có thể đích thân leo lên để chiêm ngưỡng vẻ đẹp của nó, cho dù có là quan lại quyền quý hay thế gia vọng tộc cũng chỉ có thể đứng từ dưới đất mà ngước nhìn lên.

“Ngươi tới rồi sao?”

“Chậc, nhưng mà… ta đã thua, thậm chí từ đầu đến cuối tên đó còn chưa hề đổ lấy một giọt mồ hôi. Hừ, tên nhóc đáng ghét!”

“Ly nguyệt hữu giai nhân? Ha ha, không biết tên này mắt mù tới cỡ nào mới gọi ngươi là giai nhân. Tuy nhiên, thật không nghĩ tới dạng phụ nữ khó ưu như ngươi vậy mà cũng có người sẽ làm thơ cho đâu.”

Beidou cũng không hề kinh ngạc trước thái độ của Ningguang, nàng khoanh hai tay lại, dựa người vào lưng ghế tuỳ ý đáp lại:

Đối với người phụ nữ vừa mới xuất hiện Ningguang cũng không có gì quá bất ngờ, phong cách làm việc của người này trước giờ vẫn luôn như vậy, an tĩnh không một tiếng động, xuất quỷ nhập thần.

“Quả nhiên là người thật, có thể kể cho ta nghe tính cách của hắn như thế nào được không?”

Ningguang không phải là Thần, nhưng nàng tự dùng phương thức của mình, thu được ánh mắt ngưỡng vọng của chúng sinh, chứng minh cho thành tựu cùng phẩm giá cao ngút trời của mình.

Ningguang chậm rãi dựa người về phía sau, trong đôi mắt tràn ngập suy tư lắng nghe Beidou nói.

Ningguang vẫy nhẹ cái tẩu thuốc của mình rồi châm một ly trà cho Yelan, ngón tay gõ nhịp trên mặt bàn nói:

‘Nhìn thấy ngươi vui vẻ đến như vậy, thật sự là mùa xuân đã đến, cây tàn cũng muốn nở hoa trở lại rồi sao?’

Nhịp từng ngón tay xuống mặt bàn, Ningguang hít một hơi từ cái tẩu thuốc trên tay rồi thổi nhẹ một cái, sau đó nàng ngửa đầu ra đằng sau ngắm nhìn từng vòng khói thuốc đang bay lơ lửng trong không khí, bâng quơ nói:

“Tsutsui Takeo, nâng cấp hắn từ “Đặc biệt theo dõi” trở lại thành "Cực kỳ nguy hiểm”. Người này hiện tại chính là một cái thảm hoạ di động, không được để cho hắn bước chân vào Liyue.”

Yelan nheo mắt đôi mắt màu ngọc lục bảo của mình lại nhìn Ningguang, sau đó nàng nghiêm túc hỏi:

“Không có gì, chỉ là dạo này có chút nhàm chán, muốn tìm một cái gì đó thú vị để giải khuây mà thôi. Nhìn thấy ngươi kiếm được một tên kỳ ba như vậy ta cũng có chút ghen tị.”

“Vào lúc chiến đấu với hắn, kiếm của tên đó đã có thể lấy đầu ta bảy lần nhưng hắn lại không làm như vậy, lưỡi kiếm mỗi lần gần chạm vào cổ ta sẽ tự động đổi sang một hướng khác. Cảm giác giống như bị người chơi đùa, rất khó chịu.”

“Thành giao. Tuy nhiên vẫn quy tắc cũ, Nam Thập Tự của ta phí dịch vụ không bao giờ là rẻ, chuẩn bị sẵn túi tiền của mình đi, Thiên Quyền Tinh Ningguang.”

Từ đằng sau lưng Ningguang đột nhiên xuất hiện một bóng người, nàng giống như từ không khí bước ra, tựa như một u linh hành tẩu trong màn đêm.

Cầm lên một bình rượu lớn rồi dốc vào trong miệng, Beidou thu lại vẻ cợt nhả trên gương mặt mình, giọng nói của nàng bỗng nhiên trở nên nghiêm túc hơn hẳn, trầm giọng trả lời:

Beidou chớp chớp đôi mắt, sau đó từ trong bộ xường xám lấy ra một tấm ảnh được nàng đóng khung rất kỹ lưỡng rồi giơ lên trước mặt Ningguang, cười to nói: (đọc tại Qidian-VP.com)

“Theo như Beidou, hắn có thể thoải mái lấy đầu nàng tựa như lấy đồ vật từ trong túi ra, ngay cả Ma Thần cũng phải c·hết dưới kiếm của hắn, một kẻ sánh ngang với Thần linh.”

Ningguang gật đầu một cái, tiếp tục nói:

“Hừ, chỉ là do tầm mắt của ngươi quá cao thôi, mỗi ngày đều ngồi ở trên cái thứ đồ chơi biết bay kia thì làm sao còn vừa mắt người ở dưới mặt đất.”

Con mắt của Beidou trợn to hết mức có thể, nàng ngay lập tức chồm người lên quan sát kỹ gương mặt trắng nõn không một tỳ vết của Ningguang, sau đó giơ tay lên sờ cằm một cái rồi hoài nghi hỏi:

“Ngươi chắc chắn?”

Cái tên này nàng cũng biết ít nhiều về cố sự của hắn, tuy nhiên vẫn chưa bao giờ gặp mặt trực tiếp.

Thủ lĩnh vô song của Nam Thập Tự, Quan chấp hành Fatui, Vực Đá Sâu, tiên nhân sống ẩn dật cùng với những nhân vật quyền thế đến từ các quốc gia khác.

“Phải, luận về tốc độ, sức mạnh, kỹ thuật không một cái nào mà hắn không áp đảo ta. Thể thuật, kiếm thuật đều siêu việt tất cả những bậc thầy nổi danh tại Liyue này.”

‘Nói chuyện yêu đương… ta cũng muốn nhìn xem ngươi đi được đến đâu.’

Lời đáp trả của Beidou làm cho Ningguang phải trầm mặc trong phút chốc, nàng im lặng ngắm nhìn cái tẩu thuốc trên tay mình, cười khẽ một tiếng rồi nói: (đọc tại Qidian-VP.com)

Câu trả lời của Beidou quả thật làm cho Ningguang phải ngẩn người mất một giây, tuy nhiên rất nhanh sau đó nàng đã lấy lại được vẻ mặt bình tĩnh, tiếp tục cầm lên chén trà nhấp một ngụm rồi mới hỏi tiếp:

“Là một con hùng sư đang giả vờ ngủ say, hắn sẽ tiếp cận ngươi với vẻ ngoài vô hại nhất, sau đó kỹ lưỡng quan sát mọi hành động của con mồi rồi mới quyết định ra tay.”

“Ngươi thật sự là Ningguang sao? Đầu không có bị cửa kẹp vào chứ? Tại sao hôm nay lại nói ra mấy lời này? Đừng nói là do bị Ngọc Hành Tinh chèn ép quá mức khiến ngươi phát điên rồi nha.”

“Inazuma, Tsutsui Takeo. Nước láng giềng của chúng ta có thật nhiều nhân vật đáng chú ý nha.”

“Hắn bảo ta là giai nhân thì ta là giai nhân, ngươi đừng có đâm chọt tình hữu nghị của chúng ta. Hừ, còn không phải chỉ là một bài thơ thôi sao, ngươi mỗi ngày đều nhận hàng ngàn bài thơ khác nhau từ đám hoàn khố công tử kia vậy mà cũng dám nói ta.”

“Đây là danh sách vừa được cập nhật vào ngày hôm qua, cứ tự nhiên xem xét.”

“Vả lại thuyền trưởng Beidou còn có người quen quyền cao chức trọng ở Inazuma, chắc hẳn yêu cầu này cũng không hề quá sức có phải không?”

“Lần sau nếu như ngươi muốn theo dõi hắn thì phải hết sức thận trọng, tính cách của tên này rất nguy hiểm, đừng để hắn nhầm tưởng ngươi là kẻ địch.”

Chương 40: Ningguang cảnh giác, Takeo nằm không cũng trúng đ·ạ·n.

“Đó là đương nhiên, tên đó vậy mà dám trêu chọc ta những hai lần, ngươi chắc hẳn đã biết cái giá của việc trêu chọc Beidou ta không phải kẻ nào cũng có thể trả được.”

Vành tai của Beidou ửng đỏ lên, nàng quay đầu sang một bên, bĩu môi nói:

“Đây là một phần rất nhỏ phí dịch vụ, phần còn lại ta sẽ đến lấy sau. Tạm biệt.”

“Ta cần danh sách mới nhất, hiện tại phải chỉnh sửa một cái tên trong đó.”

Khóe miệng của Ningguang cong lên thành một nụ cười nhạt, nàng cầm lấy khung ảnh từ tay Beidou rồi im lặng nhìn vào gương mặt hai người ở trong tấm ảnh trước mặt.

“Nói đi, mỗi lần gặp riêng ngươi ta đều biết ngươi muốn cái gì.”

Ningguang gật đầu với Yelan, sau đó nàng nhanh chóng đứng dậy đi ra ngoài ban công nhìn về phương nam, đôi mắt màu đỏ khẽ híp lại nói:

Yelan nghe vậy liền nhếch khóe miệng cười khẽ một tiếng, sau đó tuỳ ý ngồi xuống trước mặt Ningguang, hai tay chống cằm nhìn nàng nói:

Vì thế mà hắn đã bị Yelan gạch bỏ khỏi danh sách nguy hiểm, nhưng mà nàng không nghĩ tới ngày hôm nay Ningguang lại đưa ra một yêu cầu như vậy.

Trang giấy cuối cùng này chính là bộ phận cao cấp nhất của danh sách, chuyên dùng cho những nhân vật “nguy hiểm” ảnh hưởng đến an nguy của toàn bộ Liyue.

“Nếu như ta cũng có một người như vậy ở bên cạnh, ít nhất trong nhân sinh cũng sẽ tìm được một chút vui vẻ, không như đám người tầm thường ngoài kia, cả ngày đều oanh oanh yến yến thô tục hủ lậu.”

. . .

“Ha ha.”

Yelan vậy mà lại hiếm thấy nghiêm túc nghe theo lời của Ningguang, nàng cúi đầu nhìn xuống tấm ảnh chân dung của một người thanh niên được in trên danh sách rồi lẩm bẩm:

Khoác trên người một chiếc áo lông vũ trên vai cùng một bộ đồ bó sát tối màu, người phụ nữ vừa mới tới đứng một tay chống nạnh nhìn Ningguang rồi khẽ mỉm cười trêu ghẹo nói:

“Vậy sao?”

Lật ra mặt sau của khung ảnh, nàng khẽ đọc bài thơ được nắn nót ghi trên đó.

“Trời đất tối sầm, thời gian như bị đóng băng, kiếm của hắn chém xuyên qua không gian tạo thành ba đường kiếm chém ra cùng một lúc. Hừ, bí kiếm là cái quái gì, kỹ thuật này rõ ràng là ma kiếm, ngay cả ma thần cũng sẽ bị hắn chém thành từng khúc.”

Ningguang chỉ vào một cái tên trên trang giấy rồi nói:

Nhưng buồn cười thay, tựa như vận mệnh dẫn lối, hai người từ trong những cuộc tranh đấu hằng ngày vậy mà lại dần dần hình thành nên một loại quan hệ hữu nghị nào đó, cuối cùng trở thành như hiện tại, vừa là đối thủ cũng vừa là bằng hữu.

Thất Tinh Liyue, Thiên Quyền đứng đầu, không chỉ vậy tất cả mọi người đều biết Thiên Quyền Tinh thế hệ này lại càng vượt xa Thiên Quyền Tinh của những thế hệ trước.

“Ha ha, đúng vậy, tên này chính là một gã kỳ ba, không hề giống như đám Thất Tinh kiêu ngạo các ngươi. Thời điểm ban đầu ta nhìn thấy hắn còn tưởng là tên nhóc con lêu lỏng chưa biết mùi đời của nhà nào đó thả ra bên ngoài nữa cơ.”

Beidou hừ nhẹ một tiếng, chậc lưỡi nói: (đọc tại Qidian-VP.com)

Chỉ thấy người tới là một người phụ nữ cao gầy với đôi mắt màu ngọc lục bảo phát sáng rực rỡ trong bóng tối, mái tóc màu xanh nước biển đậm của nàng được cắt chéo lệch sang một bên đầu.

“Hắn còn có một thức kiếm, cái gì mà “Bí kiếm: Yến phản” thì phải. Tên kỳ ba này bảo là chuyên dùng để chém chim nhạn bay trên bầu trời, nhưng mà có ngươi biết ta đã nhìn thấy cái gì không?”

Beidou nhanh chóng đi tới trước mặt Ningguang, nghênh ngang cầm lên viên san hô trân châu sau đó tung hứng nó trong lòng bàn tay rồi mới xoay người rời đi, trước khi đi vẫn không quên ngoảnh mặt lại nhìn Ningguang nói:

“Nhìn thấy thuyền trưởng Beidou vẫn sảng khoái tiếp nhận yêu cầu như vậy ta thật vui vẻ. Chắc hẳn ngươi cũng đã biết nước láng giềng của chúng ta, Inazuma đã mở cửa trở lại, cảm phiền thuyền trưởng Beidou giúp ta câu thông một con đường mậu dịch thông tới quốc gia đó.”

“Không đề cập đến vấn đề này nữa, ngày hôm nay ta mời thuyền trưởng Beidou đến đây ngoại trừ chuyển đồ còn có một giao dịch mới dành cho ngươi, không biết thuyền trưởng Beidou có hứng thú hay không?”

“Nguy hiểm cũng không phải chỉ đến từ Liyue, thế giới này đang bắt đầu sục sôi rồi.”

“Nói như vậy có nghĩa là ngươi đã giao thủ với hắn rồi sao? Lấy cái tính tình này của ngươi chắc chắn sẽ không bỏ qua một kẻ như vậy đâu nhỉ?”

Nội dung trong danh sách này chỉ có hai người duy nhất là Ningguang và Yelan là có thể chạm tay vào được, cho dù có là Thất Tinh Liyue khác cũng đừng hòng có thể biết được ít nhiều.

“Tuy nhiên ta có thể đánh hơi ra "mùi" của hắn rất rõ ràng, chưa lần nào mà ta gặp qua một kẻ có "mùi" đáng sợ đến như vậy.”

Ningguang mỉm cười lắc đầu nhìn Beidou, cái bịt mắt đỏ chói kia của nàng quả thật làm cho người ta chán ghét, cộng thêm cái tính cách kiêu căng khó thuần thường xuyên làm trái luật của tên này chính là sự khiêu khích trắng trợn đối với uy nghiêm của Thất Tinh Liyue. (đọc tại Qidian-VP.com)

Đối với câu hỏi này Beidou rất thẳng thắn đáp lại, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc nói:

‘Một kẻ siêu việt sao?’

“Vả lại bài thơ này lại còn không hề phù hợp một chút nào để miêu tả con người của ngươi nữa nha. Ngươi có chắc là hắn đang khen ngợi hay chế giễu ngươi không?”

Gõ nhẹ cái tẩu thuốc trong tay, ánh mắt của Ningguang đăm chiêu nhìn lên bầu trời, đầu không quay lại khẽ nói:

Beidou duỗi đầu ngón tay ra rồi gõ từng nhịp trên mặt bàn tạo thành những giai điệu có tiết tấu nối tiếp nhau, sau đó nàng mới mỉm cười gật đầu đáp ứng:

“Xin lỗi, vừa nãy ta nghe chưa rõ lắm, ngươi nói hắn chính là Tenshukaku khách khanh? Là người thân cận nhất với vị kia sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)

Bỏ lời nói của Beidou ở ngoài tai, Ningguang chậm rãi nghiêng đầu, khóe miệng của nàng nhếch lên tạo thành một nụ cười tiêu chuẩn của thương nhân, nhẹ giọng hỏi:

“Ha ha, ngay tại thời điểm đối đầu đó ta vậy mà lại “Sợ”. Ta nhìn thấy được c·ái c·hết của mình ở trước mắt, toàn cơ thể đều co rúm lại vì sợ hãi. Ký ức đó vẫn còn in đậm trong đầu ta đến tận bây giờ đây.”

Nhìn theo bóng lưng đang vui vẻ rời đi của Beidou, Ningguang cũng chậm rãi đứng dậy rời khỏi phòng ăn, trong đôi mắt của nàng có một chút hiếu kỳ thoáng qua.

Beidou tiếp tục nâng bình rượu lên uống, ánh mắt của nàng đảo quanh căn phòng một vòng rồi mới gật đầu nói tiếp:

Yelan lục lọi cái túi đựng đồ của mình, sau đó lấy ra một xấp giấy được thiết kế rất tinh xảo đưa cho Ningguang.

Lặng lẽ xoay người lại, Ningguang tiến tới trước mặt người phụ nữ đang đứng chống nạnh, sau đó nàng chậm rãi ngồi xuống một cái bàn trà, ra hiệu cho người trước mặt ngồi xuống:

Của cải, danh tiếng, quyền lực, không một thứ nào mà người phụ nữ này không đứng đầu. Trong tất cả những câu chuyện nói về nàng, chỉ có một cụm từ duy nhất: Lợi hại.

“Có việc gì mà phải kêu ta leo lên đây vào giữa đêm như thế này, là do quá nhàm chán nên muốn kiếm người tới tâm sự sao, Ningguang đại nhân?”

“Đó là đương nhiên, chúng ta chỉ là quan hệ hợp tác, ở trước mặt người ngoài vì cho Thiên Quyền Tinh mặt mũi nên mới gọi ngươi một tiếng đại nhân, còn có làm việc hay không thì phải để ý tới tâm trạng của ta nữa nha.”

“Là thật sao? Ngươi thế mà cũng có ngày thua thảm đến như vậy ư?”

Đôi lông mày tinh xảo của Ningguang nhướng lên vì bất ngờ, nàng đăm chiêu nhìn thẳng vào gương mặt Beidou một lúc để xác nhận là đối phương không nói dối, tuy nhiên trong giọng nói vẫn còn pha lẫn một chút hoài nghi hỏi:

Liyue về đêm, lúc này đây ở phía trên Quần Ngọc Các, đang có một bóng người đứng cô độc trong bóng tối, dõi mắt ngắm nhìn toàn bộ quang cảnh Cảng Liyue, từng làn khói nhẹ bay trong không khí từ đôi môi anh đào đỏ mọng của nàng.

Vả lại đó đã là tình báo của mười năm trước, kể từ khi Inazuma đóng cửa cho đến tận bây giờ thì thông tin cũng đã không còn chính xác nữa.

“Tuy theo quy định của Tổng Vụ ngươi ở trước mặt người ngoài phải gọi ta một tiếng đại nhân, tuy nhiên ta cũng không dám coi ngươi là thuộc hạ đâu, Yelan tiểu thư. Mời ngồi.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 40: Ningguang cảnh giác, Takeo nằm không cũng trúng đ·ạ·n.