Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 50: Cơn ác mộng của Takeo, một trải nghiệm ẩm thực đáng sợ.

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 50: Cơn ác mộng của Takeo, một trải nghiệm ẩm thực đáng sợ.


“Ta biết hắn vì ta và Inazuma mà đã khổ cực rất nhiều, trong khoảng thời gian bắt đầu chấp chính này ta mới nhận ra được những năm trước đó hắn đã phải

Trong lòng nàng, có một cảm giác mất mát nào đó bỗng dưng trỗi dậy. Raiden Ei hỏi, hỏi nhẹ nhàng, giọng nói tràn đầy tình cảm: (đọc tại Qidian-VP.com)

"Nếu đã như thế, ta cũng không muốn giữ lại sự khách khí nữa, cảm ơn vì bữa ăn tuyệt vời ngày hôm nay."

Sau đó, nàng nâng đầu Takeo đặt lên trên đùi mình, khoé miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười tuyệt đẹp.

Takeo có thể nhìn thấy rõ từng cái xúc tu hư ảo liên tục duỗi ra co vào không khí, và trên đầu những "vật thể" này bay lượn một thứ gì đó xám xịt, tựa như u linh.

Takeo mở miệng, một giai điệu trầm thấp và man rợ tựa như âm thanh của những ngôi sao đang gầm thét khi đến hồi kết của bản thân quanh quẩn bên tai Raiden Ei.

Ánh mắt của Takeo nhìn quanh bàn tiệc, nhưng hiện tại chỉ còn lại một đôi mắt đỏ rực cháy và mồ hôi ướt đẫm lưng áo.

Sau lần này, chắc chắn mối quan hệ giữa sư phụ và Shogun đại nhân sẽ ngày càng khăng khít hơn. Nếu như có thể tiến thêm một bước nữa thì càng tốt. Sara đang mong chờ ngày mà hai người bọn họ có thể về chung một nhà.

"Đã lâu lắm rồi, có vẻ như sư phụ đang tận hưởng món quà của Shogun đại nhân. Đúng là thật đáng ngưỡng mộ, chỉ có hắn mới có thể trực tiếp nhận được phước lành từ Thần linh như vậy!"

“Hắn” có thể cảm nhận được từ sâu trong những món ăn của Raiden Ei ẩn chứa một loại tội ác nguyên thuỷ nhất, sự giao thoa của hỗn mang và bản ác siêu thực, những thứ cấm kỵ và báng bổ đến mức có thể xâm thực và g·i·ế·t c·h·ế·t cả một vị thần.

Mặc dù mặt ngoài vẫn lạnh lùng nghiêm nghị như mọi khi, nhưng sâu bên trong nội tâm thì nàng lại đang vô cùng vui vẻ.

Tất cả những gì Raiden Ei có thể nghe thấy là tiếng đập của trái tim trong lồng ngực và hơi thở khó khăn của Takeo. Raiden Ei liền nắm lấy bàn tay của Takeo và cố gắng vỗ nhẹ để làm cho hắn tỉnh lại. Tuy nhiên, Takeo lại không hề phản ứng lại nàng.

"Cảm ơn ngươi."

“Takeo?”

“Sự tình về Fatui các ngươi đã điều tra đến đâu rồi?”

Nàng không ngu ngốc, biết rõ đâu là món ngon và đâu là món dở. Và hình dạng của những món ăn này cũng không giống với ảnh minh hoạ một chút nào, chỉ cần là người có đầu óc là sẽ biết đó không phải là đồ ăn.

Cảm giác rùng mình từng chút như bóng tối bao trùm lấy cả không gian này, với những "vật thể màu đen không xác định" vô cùng kỳ lạ, ngoe nguẩy khắp nơi. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nghĩ đến điều đó, ánh mắt của Sara trở nên mơ màng và nàng nhìn lên Tenshukaku ở phía xa, một nụ cười bất đắc dĩ hiện lên trên môi cô.

“Cơ thể của “ta” không có vấn đề gì, chỉ cần ngủ một giấc là được, không cần phải lo lắng. Còn ngươi, bổn tọa rất có hứng thú với những món ăn vừa nãy, bổn tọa có lời khen dành cho tài năng của ngươi.”

“Cảm tạ ngài đã thiết đãi, ta rất lấy làm vinh dự khi được thưởng thức một bàn yến tiệc thịnh soạn như vậy.”

Gắp lên một “vật thể lạ” Takeo nhanh chóng đưa vào miệng, và ngay lập tức một cảm giác lạ lùng lan tỏa khắp đầu lưỡi, giống như từng mũi kim đâm sâu vào trong khoang miệng của hắn. (đọc tại Qidian-VP.com)

Cuối cùng, khi Takeo đã giải quyết hết tất cả mọi thứ trên bàn ăn, lúc này đây thần thanh khí sảng, hắn mới thở ra một hơi và nói:

Sara gật gù sờ cằm một cái, sau đó chậm rãi đi đến trước mặt Raiden Ei rồi quỳ một chân xuống cung kính nói:

Chương 50: Cơn ác mộng của Takeo, một trải nghiệm ẩm thực đáng sợ.

Thời gian trôi qua chậm rãi, trong khi Takeo tiếp tục "thưởng thức món ăn" với sự "say mê" tâm trạng của cả hai người dần trở nên thoải mái và ấm áp hơn.

Những gì Raiden Ei đã làm đã vượt quá phạm trù của nàng, đó không phải là điều mà một vị thần nên làm. Nhưng điều đó cũng cho thấy nàng đã không còn là đạo lôi quang năm xưa luôn ẩn mình trên bầu trời, hay là vị thần chí cao tại thượng dõi mắt nhìn xuống chúng sinh.

Khẽ cúi đầu xuống, đôi môi của nàng hôn nhẹ lên trán của hắn, ánh mắt ôn nhu như nước vuốt ve từng sợi tóc của Takeo lẩm bẩm:

"Đây là món “Mì xào thập cẩm” “Sushi cá ngừ” “Ramen xương hầm” “Cá nướng” “Cua phủ bơ”… Và đây là những món tráng miệng bao gồm “Dango ba màu” “Sữa dango” “Bánh anh đào”…”

Nàng thừa nhận trình độ nấu nướng của mình chính là một nỗi thất vọng to lớn, nhưng có người phụ nữ nào mà lại không mong muốn được chính người mình yêu tán thành đâu cơ chứ.

"Ta chưa bao giờ xuống bếp trước đây. Ngươi biết rằng ta thường thích ăn đồ ngọt nhưng điều đó không phải là cách ăn uống của ta. Mỗi lần ta ăn những thứ ngọt ngào như vậy, ta cảm thấy như đang được trở về thời điểm quá khứ, khi mà mọi người còn ở bên nhau."

"Tay nghề của ngài thật sự rất tuyệt, chưa bao giờ mà ta hạnh phúc như hiện tại cả. Xin hãy để ta được thưởng thức hết bàn yến tiệc này."

Takeo bật dậy nhìn Raiden Ei, đáp lại với một giọng nói vô cùng trang trọng:

“Xin ngài… về sau chỉ nên nấu riêng cho mình ta ăn mà thôi, ta… không muốn người khác ăn, ừm… “mỹ thực” mà ngài làm ra đâu.”

Cánh tay của Raiden Ei vòng qua người Takeo, nàng lẩm bẩm:

Càng ngày càng cảm thấy đau đớn, ánh mắt của Takeo dần trở nên đờ đẫn. Hắn không thể tả nổi cảm giác của mình bằng lời. Nếu có thể, hắn muốn viết một bài luận dài 100 trang để miêu tả sự diệu kỳ mà hắn đang trải nghiệm.

. . . (đọc tại Qidian-VP.com)

Raiden Shogun ngồi trong Nhất tâm tịnh thổ chứng kiến tất cả chỉ biết lắc đầu ngao ngán, chậm rãi lật ra từng trang sách đáp lại:

“Nếu như ngươi không thích thì-”

Ở bên ngoài khuôn viên Mạc Phủ, lúc này thời gian đã bước vào buổi chiều, Sara đang chỉ huy lần thao luyện cuối cùng trong ngày cho các binh sĩ Tenryou.

Raiden Ei khẽ gật đầu, chậm rãi vuốt từng sợi tóc của Takeo, sau đó nhẹ nhàng sờ vào gương mặt của hắn rồi nói:

Chưa nói dứt câu đôi mắt của Takeo đã trợn ngược lên trời ngã người về phía sau, đầu của hắn đập mạnh xuống sàn tạo thành một tiếng vang thật to.

Raiden Ei hoảng hốt thốt lên, tay chân luống cuống lay động cơ thể hắn, lắp ba lắp bắp nói:

Sau khi nghe lời khen của Takeo, Raiden Ei cảm thấy vô cùng vui mừng và cảm kích, ánh mắt tràn ngập vui vẻ. Nàng đứng dậy và bước tới ngồi xuống kế bên Takeo, sau đó tựa đầu lên bờ vai của hắn.

“Shogun đại nhân, không biết ngài có gì cần giao phó, Sara sẽ ngay lập tức thực hiện.”

. . .

Takeo giơ tay lên để ngăn Raiden Ei, mặc dù đôi đũa trên tay vẫn chưa ngừng lại và thức ăn trên bàn cũng đã vơi đi một nửa.

Bịch.

“Tại sao lại thừ người ra như vậy, là có thứ gì đó không được như ý ngươi sao?”

Thu lại lại ánh mắt bối rối của mình, Takeo im lặng ngồi lắng nghe Raiden Ei giảng giải.

Một loại “gia vị” hoàn hảo cho bữa ăn của “hắn”.

"Nếu sự việc đó xảy ra, ta sẽ không chỉ được ở bên cạnh sư phụ mà còn có cơ hội phục vụ Shogun đại nhân một cách tận tâm nhất."

"Tuy nhiên, hiện tại ta đã không còn sống trong quá khứ nữa, ta không còn cô đơn. Ta có người bên cạnh để chia sẻ niềm vui và nỗi buồn trong cuộc sống. Bữa ăn này là lời xin lỗi cũng như cảm ơn của ta, và đó cũng là lần đầu tiên ta nấu ăn. Ta hy vọng ngươi sẽ thích nó, Takeo.”

Một mùi hương kỳ lạ tràn ngập lỗ mũi, giống như hỗn hợp của thuốc s·ú·n·g và muội than, khiến đầu lưỡi của Takeo càng trở nên nóng rát và lỗ chân răng đau nhức không ngừng.

. . .

Nhẹ nhàng đưa Takeo cho Sara, thân hình của Raiden Ei ngay lập tức biến mất, nàng hoá thành một tia sấm sét xé toạc không khí lao vút ra bên ngoài Tenshukaku.

Cười khẩy một tiếng, nâng bàn tay lên sờ nhẹ vào gò má của Raiden Ei, Takeo dần nhắm mắt lại, ngã vào trong lòng ngực của nàng rồi ngủ thiếp đi, dáng vẻ an tĩnh khác hẳn với vẻ ngoài cao ngạo lúc vừa nãy, hắn giờ phút này chỉ vô hại tựa như một kẻ ngốc mù loà trong màn đêm.

Nhìn vào biểu hiện của nàng vào lúc này, Takeo mới nhận thấy được Raiden Ei không phải chỉ là một người phụ nữ thanh lịch và nữ tính, nàng còn có một tâm hồn sâu sắc, với những cảm xúc luôn được giữ kín trong lòng.

“Bây giờ… để ta đến trả lại một chút ân tình này cho hắn. Trông giữ hắn cho tốt, ta có chút chuyện cần phải giải quyết.”

Takeo cảm nhận được áp lực từ ánh mắt đầy hy vọng của Raiden Ei, liệu đây... có phải là một loại bùa chú nguyền rủa nào đó? Ngài có chắc là mình đã đọc đúng sách dạy nấu ăn hay không vậy Ei?

Sara nhắm mắt lại một chút, nỗ lực để bản thân bớt đi chút áp lực từ ánh mắt uy nghiêm của Raiden Ei, sau đó nói:

Takeo cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình và cầm lên một đôi đũa, run rẩy gật đầu nói:

“Sho, Shogun, hắn, hắn bị làm sao thế này? Ta, ta còn chưa có tặng quà cho hắn nữa, phải làm gì bây giờ?”

“Ngươi là…"

“Không có chuyện gì, hắn chỉ là có chút buồn ngủ mà thôi.”

Raiden Ei vẫn luôn chăm chú nhìn xuống Takeo nằm ở trên đùi mình, bình thản nói:

cố gắng đến nhường nào mới có thể giữ cho Mạc Phủ được ổn định, cùng với an ổn dân tâm trước những mệnh lệnh vô lý của ta.”

Sau khi lấy lại tinh thần và sửa sang quần áo trên người, Sara ngẩng đầu lên, gương mặt liền trở nên ngốc trệ và choáng váng khi nhìn thấy Takeo nằm trên đùi của Raiden Ei, hai mắt nhắm chặt lại ngủ say như một đứa trẻ.

Sau khi giới thiệu hơn 20 món ăn đầy "màu sắc" trên bàn, Raiden Ei dừng lại và nhìn về phía Takeo với vẻ mặt tràn đầy mong chờ.

“Được, chỉ mình ngươi.”

Ngoài trời, mây đen bắt đầu kéo tới và từng đạo lôi đình kinh thiên động địa liên tục giáng xuống mặt đất.

Lúc này đây, Takeo có thể cảm nhận được sự tinh tế, sự nhạy cảm mà hắn chưa bao giờ thấy ở bất kỳ ai khác từ nàng.

“Ngộ độc thực phẩm, trúng kịch độc cùng với rối loạn tim mạch.”

Raiden Ei bật thốt lên, bàn tay vô thức siết chặt bả vai của Takeo:

Một cơn bão sấm sét kéo dài đến vô tận, bao phủ toàn bộ Inazuma, uy áp khủng khiếp nghiền ép toàn bộ sinh linh trên mặt đất đều phải ngừng một nhịp thở.

này.”

Raiden Ei cười rạng rỡ và chỉ tay vào từng món ăn, nhưng trong đôi mắt của nàng vẫn còn dư lại một chút mất mát:

"Là kẻ nào… chọc giận Thần linh?"

“Ngủ ngon nhé, người tình của ta. Ta mệnh sấm sét muôn nơi tạm lắng xuống, nguyện chúc ngươi có một giấc ngủ bình an.”

“Tuy nhiên vẫn còn một số ít may mắn trốn thoát được sang đảo Yashiori, sư phụ trong vòng mấy ngày qua đã truy ra được dấu vết của bọn chúng, chính là

Bên trong đại sảnh đường Tenshukaku, lúc này đây bầu không khí yên tĩnh đến lạ lùng, ngay cả tiếng kim rơi nhỏ nhẹ xuống mặt đất cũng có thể ngân vang khắp căn phòng.

Cánh tay của Takeo bắt lấy bàn tay của Raiden Ei, một ngọn lửa đen được thêu dệt từ trong thứ bóng tối ghê tởm dưới chân hắn bùng lên bén vào tay nàng, tuy nhiên lại không thể cảm nhận được nhiệt độ của nó là nóng hay lạnh.

"Ngộ độc thực phẩm? Làm sao có thể xảy ra chuyện đó được? Ta đã kiểm tra kỹ càng tất cả các nguyên liệu và chỉ sử dụng những thứ tốt nhất cho món ăn đó."

Nắm lấy bàn tay của Takeo, Raiden Ei mỉm cười dịu dàng gật đầu trả lời:

Nhìn vào gương mặt của Takeo, Raiden Ei bỗng nhiên cảm thấy vô cùng xấu hổ và hối hận.

Raiden Ei hiện tại chỉ là một thiếu nữ đơn giản, mong muốn có được một cuộc sống hạnh phúc bên những người mình yêu thương.

tại một vách đá nằm ở sát bờ biển phía tây nam của hòn đảo.”

Cái cảm giác hụt hẫng này Sara đã từng trải qua vài lần trước đó cho nên nàng rất nhanh liền biết được là chuyện gì đang xảy ra.

Nghe từng lời giải thích cẩn thận của Raiden Ei, Takeo im lặng, cầm chặt đôi đũa trên tay, tràn đầy xúc động.

Những nơi mà ngọn lửa đi qua không tạo ra bất kỳ xung lực hay gây nên bất cứ sự phản kháng nào cả, nó chỉ làm cho tâm trí người ta vô thức chìm vào trong cơn mê, linh hồn dần rời khỏi cơ thể của mình để đi đến nơi vũ trụ vô biên, và rồi gặm nhấm thân xác đã mục rỗng của bọn họ.

Khi kết thúc công việc trong ngày, Sara chuẩn bị rời khỏi Mạc Phủ thì mặt đất dưới chân nàng bỗng nhiên nứt toác và một cánh cổng màu tím hiện ra.

Với cánh tay nhanh như chớp, Takeo quét sạch toàn bộ bàn ăn, không để lại bất cứ dấu vết nào của những "vật thể lạ".

Vào lúc Raiden Ei vừa mới nâng Takeo lên, chuẩn bị đem hắn đi tìm Kujou Sara thì đột nhiên đôi mắt của Takeo chậm rãi hé mở.

“Ngươi nói nụ cười của ta chính là vĩnh hằng của ngươi, về sau… sẽ cười với ngươi nhiều hơn một chút.”

Lôi điện trong mắt Raiden Ei dâng lên, một đôi mắt màu tím sáng rực nhìn Sara lạnh nhạt hỏi:

Takeo ngẩng đầu và nhìn Raiden Ei với ánh mắt tươi cười, bất chấp sự kỳ lạ của món ăn và cảm giác chóng mặt đang tràn ngập khắp cơ thể hắn.

Chỉ thấy con ngươi của Takeo bỗng nhiên đen kịt lại, vặn vẹo như một vòng xoáy không đáy của những vực thẳm sâu hun hút, một làn sương đen bắt đầu sục sôi và tràn ra ở dưới chân hắn.

“Tiểu cô nương, đừng có hoảng hốt lên như vậy, đây là món ăn ngon nhất mà bổn tọa từng được thưởng thức. Về sau nếu có thể, làm nhiều một chút, bổn tọa rất mong chờ.”

Không gian trở nên như thuỷ tinh vỡ tan và cả cơ thể của Sara bị nuốt chửng bởi bóng tối chỉ trong chớp mắt. Sara biến mất, chỉ còn lại một chiếc lá cây bay lượn chậm rãi trong không khí.

Cái miệng cực rộng của chúng rít gào thẳng vào mặt Takeo, cắn nuốt những luồng không khí xung quanh với vẻ mặt vô cùng tham lam.

Raiden Ei nhấc hai bàn tay lên và bóp chúng với nhau, nhẹ nhàng nói:

Raiden Ei nghe được câu trả lời của Raiden Shogun lập tức giật mình đáp lại:

“Không có, xin ngài đừng hiểu nhầm, Ei. Ta chỉ là đang phân vân nên ăn món nào trước mà thôi. Không biết ngài có thể giới thiệu sơ lược cho ta về thực đơn của buổi yến tiệc này hay không?”

Takeo lắng nghe giọng nói của Raiden Ei và cảm thấy xúc động không thể nào tả được, hắn nói:

Nhìn xuống người đang nằm an toạ trong lồng ngực mình, Raiden Ei khẽ thở dài một tiếng.

“Làm sao có thể, mặc dù hình thức bên ngoài không giống như trong ảnh minh hoạ cùng với hương vị có chút tệ…”

“Bẩm Shogun đại nhân, trong vòng một tháng nay thần đã tìm ra và tiêu diệt gần hết đám chuột nhắt đang trốn chui trốn nhủi trong bóng tối đó.” (đọc tại Qidian-VP.com)

"Đây là món ăn ngon nhất mà ta từng thưởng thức."

Takeo gượng gạo nở một nụ cười rạng rỡ nói:

Trong khi Takeo vẫn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ đầy hỗn loạn về bàn yến tiệc thịnh soạn trước mặt, Raiden Ei thì lại chăm chú nhìn hắn với một ánh mắt đầy tinh tế và sâu sắc.

“Ta đường đường là một vị thần, thế mà lại được một phàm nhân bảo hộ, cảm giác… thật khó diễn tả. Nhưng mà… ta lại rất thích cảm giác được người bảo hộ

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 50: Cơn ác mộng của Takeo, một trải nghiệm ẩm thực đáng sợ.