Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 52: Món quà của ngươi chính là ta, bất ngờ không?

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 52: Món quà của ngươi chính là ta, bất ngờ không?


"Tại sao ngươi lại ở đây, Sara? Hiện tại đã là mấy giờ rồi? Ta vẫn còn ở trong Tenshukaku sao?"

Takeo biết rõ thể chất của mình không thể nào bị hạ gục một cách dễ dàng như vậy, thậm chí là Vô tưởng nhất đao của Raiden Ei cũng không thể nhất đao lưỡng đoạn được hắn. Nhưng ngày hôm qua, chỉ một bữa ăn của nàng đã đủ mạnh để khiến cho hắn phải bất tỉnh.

“Người phụ nữ kia?”

Dưới ánh đèn trong sảnh đường của Tenshukaku, bầu không khí trang nghiêm phủ đầy không gian. Sara đang chuẩn bị nói thêm điều gì đó thì bỗng nhiên, một tiếng ho nhẹ phát ra từ bên cạnh phá vỡ đi sự im lặng giữa hai người.

Raiden Ei hiện tại quả thật có chút hổ thẹn, dù sao thì thủ phạm làm cho Takeo thành ra như vậy chính là nàng. Nhưng mà nhìn thấy hắn bình an vô sự Raiden Ei cũng mừng thầm trong lòng, nàng quyết định về sau sẽ thật chăm chỉ học nấu ăn để nâng cao trù nghệ của mình.

Hàn huyên tâm sự thêm một vài câu nữa, cả ba người nhanh chóng rời khỏi Phòng trà Komore, bước chân hướng tới Nhà xuất bản Yae, tiếng cười nói của ba người bọn họ văng vẳng trong không khí.

Kokomi duỗi người một cái, vỗ vai Gorou để an ủi hắn:

Ayaka hiếu kỳ nhìn sang Gorou, còn Kokomi thì tựa như hiểu ra được gì đó liền bật cười một tiếng hỏi:

Takeo chậm rãi đứng dậy, vươn vai một cái rồi cười nói:

“Cuộc trò chuyện với Takeo đại nhân rất thú vị, ta học được nhiều điều mới, + 5 điểm năng lượng.”

“Ý của Gorou huynh là Yae Miko đại nhân sao?” (đọc tại Qidian-VP.com)

"Cơ thể của ta không có vấn đề gì, nhưng bên trong Cõi mộng lại có biến đổi rất lớn. Có vẻ như những món ăn của ngài có tác dụng rất lớn đối với năng lực của ta, Ei."

Hai người bọn họ cứ như vậy rời khỏi Phòng trà Komore, tuy nhiên chỉ vừa mới đi được vài bước lại bắt gặp Ayaka đang đứng đợi ở bên ngoài cửa, tư thế đoan trang ưu nhã, rất quy củ khẽ mỉm cười chào hỏi:

Bỗng nhiên Raiden Ei ên tiếng, cắt ngang lời nói của Takeo và bình tĩnh nói:

Raiden Ei nghe được câu trả lời của Takeo cũng không có gì bất ngờ cho lắm, dù sao thì trước đó nàng cũng đã gặp qua “hắn” nhưng Raiden Ei vẫn thận trọng hỏi lại:

Takeo nhìn vào biểu cảm của Raiden Ei, nhắm mắt chậm rãi để cảm nhận một chút trạng thái hiện tại của cơ thể, bỗng nhiên cảm thụ được một chút bất thường làm cho hắn phải thốt lên:

"Chúng ta vẫn còn đang ở trong Tenshukaku. Shogun đại nhân đã kêu ta đến đây để chăm sóc cho ngài."

“Ayaka tiểu thư, vô cùng cảm tạ vì đã cho chúng ta tá túc trong những ngày qua, Kokomi rất biết ơn vì lòng hảo tâm và sự hiếu khách này của ngài.”

Sara ngồi ngẩn người và phì cười một tiếng trước khi trả lời:

“Xin hãy yên tâm Gorou huynh, Yae Miko đại nhân sẽ không thường xuyên có mặt tại Nhà xuất bản Yae. Theo như ta biết thì vào thời điểm hiện tại ngài ấy vẫn còn ở trên Đền Narukami .”

Gorou gật đầu, rầu rĩ nói:

“Đi thôi, tiếp tục chuyến khảo sát Thành Inazuma của chúng ta thôi nào.”

“Món quà của ngươi chính là ta.”

“Nếu như ngươi đã không có gì đáng lo ngại, như vậy bây giờ chúng ta tiếp tục chuyện còn đang dang dở ngày hôm qua chứ?”

“Có muốn được biết món quà của ngươi là cái gì hay không?”

Lặng thầm suy nghĩ một chút, Takeo lần đầu tiên nhìn Raiden Ei vào mắt và nói:

. . .

“Tuân mệnh, Kokomi đại nhân, ta sẽ dùng hết sức mình để trợ giúp cho chuyến hành trình này của ngài!”

Nàng ngay lập tức chạy đến và đỡ lấy hắn, giọng nói tràn đầy sự khẩn trương:

Kokomi cảm thấy tinh thần của mình bỗng chốc phấn chấn hẳn lên, nàng nhanh chóng tiến tới cửa để chào đón Gorou. Trên mặt Kokomi nở một nụ cười nhẹ nhàng khẽ nói:

Raiden Ei còn đang đắm chìm vào trong những suy nghĩ của mình, nhưng bất ngờ nghe thấy lời nói của Takeo, cơ thể nàng run lên rồi tiến tới nắm lấy tay Takeo, nói với giọng khẩn khoản:

Chương 52: Món quà của ngươi chính là ta, bất ngờ không? (đọc tại Qidian-VP.com)

Ayaka vỗ nhẹ hai bàn tay hỏi lại:

Kokomi nhìn thấy vị “Bạch hạc công chúa” này tâm tình cũng trở nên phấn chấn hơn, nhẹ nhàng cúi người thi lễ, giọng nói cảm kích đáp lại:

Hồi tưởng lại ngày hôm qua, Takeo nhớ đến việc phải đến nơi này vì một công việc quan trọng gì đó. Đúng rồi, bùa chú nguyền rủa của Raiden Ei!

"Kokomi đại nhân, ta đã trở về."

Đứng ở bên cạnh, Gorou nghe được lời nói của Kokomi cơ thể bỗng nhiên giật bắn lên, có chút sợ hãi nói:

“Đối với Takeo đại nhân mà nói, con dân Lôi Thần hay Xà Thần đều là một thể, hắn sẽ không phân biệt người nào cả. Một người như vậy không nên đem công danh lợi lộc tới quấn chân hắn, sẽ chỉ làm phản tác dụng mà thôi.”

Takeo giật mình và nhìn sang Raiden Ei, che miệng nói:

“Thì ra là vậy, là do tầm mắt của ta quá thấp. Ngài nói đúng, ta cũng không muốn Takeo đại nhân xem chúng ta như những kẻ dùng vật chất để lợi dụng người khác.”

Tuy nhiên Kokomi lại chậm rãi lắc đầu, hai tay nhẹ nhàng khép lại nhẹ giọng nói:

“Có lẽ hôm nay ta sẽ ghé qua Nhà xuất bản Yae để xem thử, tiện thể đặt mua thêm một vài quyển sách. Vả lại dạo gần đây nghe nói đang phổ biến một quyển Light novel nào đó rất thú vị, ta cũng muốn xem thử rốt cuộc nội dung của nó là cái gì mà có thể thu hút được nhiều người đến như vậy.”

“Thật sao?”

"Kokomi đại nhân, ta đã làm như lời ngài yêu cầu. Ta đã gửi một bức thư tới Đảo Watatsumi để thông báo cho Tsuyuko về lộ trình của ngài tại Đảo Narukami."

“Kiến thức về văn hóa dân gian của Takeo đại nhân về đảo Watatsumi rất thú vị, ta rất thích được bàn luận về Xà Thần cùng với hắn, + 4 điểm năng lượng.”

Ayaka nghe vậy chỉ khẽ xua tay, hai tay chắp trước ngực nói:

“Takeo ngươi dạo này “lao lực” quá độ, ta sẽ sai người đi chuẩn bị cho ngươi một chút thảo dược để bồi bổ. Ngươi chính là người đại diện cho ý chí của ta, về sau không được “liều mạng” như vậy nữa, phải biết “chú trọng” tới “sức khoẻ” của mình.”

“Đúng vậy Kokomi đại nhân, ngay cả Raiden Shogun cũng bị Takeo đại nhân thuyết phục thành công, nếu như hắn có thể nhậm chức tại Đền Sangonimiya để trợ giúp cho Đảo Watatsumi chúng ta thì còn gì tốt đẹp bằng.”

“Thế nào? Cơ thể có gì nguy hại hay không?”

Ayaka hiểu được vì sao Gorou lại sợ Yae Miko đến như vậy, nàng mấy ngày nay tiếp xúc với Gorou cũng hiểu được tính cách ngay thẳng pha lẫn chút ngốc nghếch này của hắn, rất dễ ăn thiệt thòi trong tay Yae Miko, vì vậy nên hắn có phản ứng như vậy cũng khá là dễ hiểu.

Takeo nhận ra rằng ngay cả "hắn" - sức mạnh trong cơ thể của Takeo cũng không đủ để đối phó với thứ đó. Những thứ đó có thể sánh ngang với vũ khí sinh học, một giọt cũng có thể g·i·ế·t c·h·ế·t hàng ngàn con ma vật, thật đáng sợ!

"À, ta chỉ cảm thấy một chút mệt mỏi trong thời gian gần đây, lại còn được Shogun đại nhân đích thân khoản đãi một buổi yến tiệc làm cho tâm tình được giải tỏa. Lần sau ta sẽ chú ý hơn."

Ayaka kín đáo khẽ cười nhìn Gorou.

"Xin mời Lôi Thần đại nhân ban thưởng cho ta! Ta không thể chờ đợi được nữa rồi."

“Kokomi đại nhân, ta mạo muội cho rằng ngài nên trao một chức vụ cực kỳ trọng đại nào đó cho Takeo đại nhân, hy vọng hắn sẽ vì vậy mà trợ giúp Đảo Watatsumi trong tương lai.”

Takeo nhíu mày lại, một vệt ánh sáng đỏ chói lói phản chiếu trong đôi mắt sâu thẳm của hắn, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu và nói:

Sara ngồi bên cạnh, nhìn vào hình ảnh thân mật của hai người trước mặt làm cho nàng có chút ngượng ngùng. Sara đột nhiên cảm thấy mình cứ như là một người thừa thãi trong sảnh đường lúc này, vì vậy nàng liền vội vàng đứng dậy, khẽ nói:

Đôi mắt của Takeo sáng rực lên, hắn phấn khích ngồi xuống trước mặt Raiden Ei và hỏi:

“Ta không bao giờ nghĩ sẽ được tặng món quà quý giá như vậy. Ta sẽ không để cho ngài hối tiếc khi đã chọn ta.”

"Không cần phải cảm ơn, Kokomi đại nhân. Được phục vụ ngài là một vinh dự to lớn của tôi."

'Ngủ sao?'

Takeo chớp chớp đôi mắt của mình và ánh mắt đờ đẫn nhìn Sara ở trước mặt. Cả hai không nói gì cho đến khi Takeo hỏi:

Gorou nghiêm mặt, đứng thẳng lưng và hai tay đặt xuôi ở bên đùi, trầm giọng nói tiếp:

“Hừ, vậy thì tốt, ta thật sự không chịu nổi những trò trêu đùa của nàng, đúng là một người phụ nữ xấu bụng.”

“Vả lại ta cũng không muốn mạo hiểm phá huỷ tình hữu nghị này, hãy cứ để mọi việc tự nhiên, Takeo đại nhân chắc chắn sẽ nghĩ cách trợ giúp Đảo Watatsumi, ta tin tưởng hắn.”

"Là do ngươi đã làm việc quá sức, không phải do đồ ăn của ta."

“Lần trước chúng ta gặp được Takeo đại nhân tại Đảo Yashiori cũng là thời điểm mà hắn vắng mặt. Từ đó theo như ta suy đoán, có lẽ hiện tại Takeo đại nhân cũng đang bí mật đi ra ngoài Thành Inazuma thi hành một vài nhiệm vụ nào đó của Mạc Phủ.”

“Cuối cùng ta cũng đã gặp được người tri kỷ mà mình tìm kiếm bấy lâu, + 4 điểm năng lượng.”

. . .

“Takeo đại nhân không hổ là đương đại kỳ tài, văn võ song toàn, mặc dù đã ở trên vị trí dưới một người trên vạn người như vậy rồi nhưng mà hắn vẫn không ngại tự mình thực hiện những nhiệm vụ như thế này đâu.”

“Khụ khụ, đúng vậy, là do ta quá mức mệt mỏi nên mới ngủ thiếp đi.”

“Lúc đầu rời đi ta cũng chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ ở lại nơi này trong một khoảng thời gian ngắn. Hiện tại đành phải nhờ Tsuyuko tới thay ta quản lý những sự tình trọng yếu trên Đảo Watatsumi. Những việc cần làm ta đều đã lập ra một danh sách ở trong bức thư rồi, Tsuyuko sẽ hoàn thành tốt công việc của nàng thôi.”

“Lại nói, Kokomi tiểu thư cùng Gorou huynh, cả hai còn có sự tình nào muốn làm ở trên Đảo Narukami nữa sao? Nếu có xin đừng ngại nói ra, Ayaka sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ.”

“May mắn không làm nhục mệnh, về chuyện của Takeo đại nhân ta đã điều tra rất kỹ lưỡng. Theo như những gì mà người dân xung quanh cửa tiệm nhà hắn cung cấp, Takeo đại nhân lâu lâu sẽ đóng cửa gian hàng một khoảng thời gian ngắn.”

“Kokomi tiểu thư, Gorou huynh, buổi sáng tốt lành.”

Gorou nhìn thấy vẻ mặt sùng bái của Kokomi cũng nhanh nhẹn tiếp lời:

Được Kokomi nhẹ nhàng khích lệ làm cho tâm tình của Gorou phấn chấn trở lại, cơ thể lại một lần nữa tràn đầy năng lượng nghiêm giọng đáp lại:

"Đúng vậy, không nhầm được, dường như những món ăn của ngài chứa một loại năng lượng giúp cho năng lực của ta hồi phục nhanh hơn rất nhiều so với bình thường. Nhưng tác dụng phụ thì..."

Kokomi đưa tay lên và chống một bên đầu, ngón tay tinh xảo trắng nõn vuốt nhẹ một bên thái dương, uể oải nói:

Kokomi dừng lại một chút, nhìn về phía Gorou và hỏi:

"Shogun đại nhân, thần sẽ đi chuẩn bị cho sư phụ một số thảo dược để điều hòa cơ thể. Xin hai vị cứ tự nhiên."

“Không có gì Kokomi tiểu thư, hai vị vốn dĩ chính là khách quý lặn lội từ phương xa tới đây, lại còn là bạn bè của Takeo đại nhân, Ayaka tự nhiên sẽ không chối từ.”

"Thật buồn chán, bao giờ Takeo đại nhân mới quay lại, ta muốn được gặp hắn, - 8 điểm năng lượng." (đọc tại Qidian-VP.com)

Dõi mắt nhìn theo tia chớp đang lao vút đi trong không khí, Raiden Ei sau đó xoay người lại, đặt tay lên trán Takeo với nét lo lắng trên khuôn mặt, hỏi:

Raiden Ei đứng sau lưng Sara, nhìn chằm chằm vào Takeo với một nụ cười lạnh lùng.

‘Không thể tin được ta thế mà lại bất tỉnh sau khi ăn vào đống “vật thể lạ” của nàng.’

Kokomi cười khẽ và nói:

Kokomi nhìn ra khung cửa sổ, một luồng gió mát lành thổi qua tóc và áo nàng.

Cảm nhận được xúc cảm mềm mại và ấm áp từ bàn tay của Raiden Ei, Takeo siết nhẹ từng đầu ngón tay trắng nõn của nàng, nheo mắt lại hưởng thụ.

“Cảm ơn Gorou, mấy ngày nay đã khổ cực ngươi rồi.”

Một ngày mới lại bắt đầu trên Đảo Narukami. Trong Phòng trà Komore, một thiếu nữ có mái tóc hồng nhạt liên tục thở dài, tay cầm bút viết từng dòng chữ trên quyển sổ tay.

Nàng lúc này cảm thấy vô cùng lo lắng vì nếu như Sara biết được chuyện ngày hôm qua thì hình ảnh của mình sẽ bị sụp đổ trong mắt của Sara mất.

Bỗng nhiên có một tiếng gõ cửa nhỏ nhẹ từ bên ngoài căn phòng truyền vào, âm thanh của Gorou vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Kokomi.

“Không, Gorou ngươi không hiểu. Takeo đại nhân là một người không màn danh lợi, ngươi nhìn xem, tuy là Tenshukaku khách khanh nhưng cuộc sống của hắn lại rất bình dị. Thậm chí còn nguyện ý từ trên thần đàn hạ mình xuống ngang hàng với chúng sinh, sinh sống ở giữa lê dân bách tính.”

“Đã một ngày trôi qua nhưng ta vẫn chưa thể gặp lại Takeo đại nhân. Nghe Gorou nói hắn từ hôm qua đến giờ vẫn chưa xuất hiện, ta đã đến trước cửa nhà Takeo nhưng vẫn không thấy được hắn, - 6 điểm năng lượng.”

“Ngươi không cần phải cảm thấy ngạc nhiên hay khó chịu. Điều đó không có nghĩa là ta sẽ để cho bất cứ ai đến gần ta. Nhưng ta đã quyết định chọn ngươi, và ta sẽ không bao giờ từ bỏ lựa chọn của mình.”

Kokomi nhíu mày đứng suy tư một chút, sau đó trên gương mặt nàng hiện lên vẻ mong chờ, nhẹ giọng trả lời:

Raiden Ei gật đầu thỏa mãn, sau đó nàng đổi lại thành một tư thế ngồi trang nghiêm, hai tay đặt ở trên đùi rồi nở một nụ cười tuyệt đẹp nhìn hắn nói:

"Sư phụ đã ngủ được một ngày rồi. Thật tình, ta cũng không nghĩ tới ngài sẽ mệt mỏi tới mức ngủ thiếp đi trong Tenshukaku đâu."

Gorou thận trọng liếc nhìn xung quanh, sau đó khoanh hai tay lại hừ nhẹ:

Gorou có chút lúng túng nghe Kokomi nói, hắn gãi đầu một chút rồi nói:

"Sư phụ, ngài đã tỉnh lại rồi."

“Kokomi đại nhân không cần phải quá lo lắng, ta nghĩ chỉ vài ngày nữa thôi là chúng ta lại một lần nữa được nhìn thấy Takeo đại nhân rồi.”

“Nhà… Nhà xuất bản Yae?”

Gương mặt của Kokomi giãn ra một chút, rồi nàng thở dài trước khi gật đầu phản hồi:

“Không, không có gì, chỉ là có chút bất ngờ mà thôi. Người phụ nữ kia chắc sẽ không có mặt tại Nhà xuất bản Yae 24/7 đúng không, Ayaka tiểu thư?”

Gorou nhìn Kokomi đề nghị:

“Còn ngươi thì sao Gorou, hôm nay vẫn không nhìn thấy Takeo đại nhân sao? Sự tình liên quan tới Sangonomiya và Mạc Phủ hai bên chúng ta cần phải gặp mặt thương lượng thật kỹ để đưa ra những giải pháp tốt nhất.”

Sau đó, thân hình của Sara lóe lên một cái rồi biến mất ngay lập tức. Lúc này, chỉ còn Raiden Ei và Takeo ngồi đối diện nhau trong Tenshukaku. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Làm sao vậy Gorou, ngươi không thích Nhà xuất bản Yae sao?”

“Ta biết chuyện này có hơi chút đột ngột, dù sao ta cùng là người lãnh đạo của Đảo Watatsumi, nếu như biến mất quá lâu sẽ gây nên những ảnh hưởng không tốt.”

Gorou lúng túng né tránh ánh mắt của cả hai, lắp bắp trả lời:

Takeo dần tỉnh táo lại, nhận ra rằng mình đang nằm ở Tenshukaku, hắn tự hỏi:

"Năng lượng không có… thật mệt mỏi…"

‘Gorou huynh hình như từng bị Yae Miko đại nhân đùa giỡn trong quá khứ sao?’

Takeo im lặng, nhưng Raiden Ei không ngừng tiếp tục: (đọc tại Qidian-VP.com)

Raiden Ei nở một nụ cười ôn nhu, tựa như một dòng nước ấm chảy qua cơ thể Takeo, đôi môi anh đào đỏ mọng khẽ nhếch lên khi nói:

Gorou hưng phấn gật đầu liên tục và trả lời Kokomi:

“Đừng lo lắng, Takeo đại nhân là người tốt, không cần phải bi quan như vậy.”

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 52: Món quà của ngươi chính là ta, bất ngờ không?