Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 8: Bạn thân Naganohara Yoimiya.
‘Dù sao cũng là trò chơi so với thực tế, không thể so sánh được.’
“Hừ, câu đó xin được phép trả lại cho ngươi, là ai lúc nào cũng làm việc đến tối muộn, thậm chí còn nhiều đêm ngủ quên ngoài đường hả? Nếu như không phải ta tốt bụng đi ngang qua nhặt ngươi đem về trao cho cha của ngươi, còn không biết chuyện kinh khủng gì sẽ xảy ra đâu. C·ướp sắc không phải là chuyện đùa, nhất là mỹ thiếu nữ như ngươi, phải biết bảo vệ tốt bản thân.”
“Hừ đồ ngốc Takeo, thật không hiểu nổi một đại nhân vật như ngươi vậy mà lại chạy đến nơi này mở gian hàng buôn bán, chẳng lẽ khách khanh Tenshukaku thiếu tiền đến như vậy sao? Nếu như vậy thì có thể đến tiệm Pháo hoa Naganohara làm phụ tá cho ta, một ngày, à không một tháng 1000 Mora thế nào?”
Takeo liếc nhìn về Tenshukaku ở phía xa, thở dài nói:
. . .
“Ngươi còn nhỏ, bớt đọc mấy cái light novel hại người hại mình lại đi. Còn nữa tên Light novel mà ngươi nói là gì, ta muốn đi khiếu nại Nhà Xuất Bản Yae đầu độc tâm hồn một thiếu nữ ngây thơ trong sáng.”
Yae Miko sẽ không thể nào là một thiếu nữ hoạt bát tràn đầy năng lượng đứng giữa đường hét to tên hắn như vậy cả, đừng nói là Raiden Shogun trong đầu lúc nào cũng chỉ có vĩnh hằng cùng với khảm hắn vào trong tượng thần. Arataki Itto tên kia, ừm, giờ này có lẽ vẫn còn đang trong trại tạm giam của nhà Kujou, như vậy chỉ còn lại duy nhất một người mà thôi.
“Nói như vậy ngươi chính là cái gọi “Người đàn ông kim cương độc thân” trong truyền thuyết thường xuyên được nhắc đến ở trong Light novel sao? Ừm, năm nay vừa vặn hơn 30 tuổi, tướng mạo tạm gọi là ưa nhìn, khí chất, ừm cũng khá được, tay nghề nấu ăn tạm ổn, võ nghệ cũng đủ dùng, quan trọng là có rất nhiều tiền. Ừm, nói chung cũng vừa đạt chuẩn về mọi mặt.”
“A, cuối cùng cũng tìm thấy ngươi, Takeo!”
“Khách khanh Tenshukaku nguyện ý từ trên thần đàn hạ mình hoà nhập vào cộng đồng dân cư Thành Inazuma, bỏ qua khác biệt về giai cấp cười nói vui vẻ, ít nhất vẫn có thể hoà hoãn một chút tình hình hiện tại.”
Yoimiya vừa nói vừa duỗi ra 10 ngón tay ánh mắt lấp lánh nhìn Takeo. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Vì sao hôm qua lại không mở gian hàng, ngươi có biết ta hôm qua vừa hứa với lũ trẻ sẽ đãi bọn chúng điểm tâm tại gian hàng của ngươi, vậy mà khi đến thì cửa tiệm lại đóng cửa hại ta mất mặt với bọn nhỏ hay không.”
Yoimiya nghe vậy liền chau mày đặt một ngón tay dưới cằm suy nghĩ một chút rồi trả lời:
“Đã bảo bao nhiêu lần rồi, tên của ta là Yoimiya, Y-O-I-M-I-Y-A, không phải Rin.”
Trong Thành Inazuma này chỉ có bốn người dám gọi tên hắn mà không dùng kính ngữ: “Cấp trên bất cận nhân tình” Raiden Shogun, “Nhà tư bản” Yae Miko, “Đối thủ truyền kiếp” Arataki Itto cùng với “Bạn thân” Naganohara Yoimiya. Kamisato Ayaka là ngoại lệ, mặc dù nàng cho phép Takeo có thể gọi thẳng tên mình nhưng nhất quyết không bao giờ gọi tên hắn mà không dùng kính ngữ.
Yoimiya nghe vậy liền giậm chân nóng nảy nói:
“A kiểu tóc của ta, đồ ngốc Takeo!”
“Hì hì, thành ý này ta tạm chấp nhận.”
Yoimiya đặt hai ngón tay lên huyệt thái dương hai bên đầu, chau mày suy nghĩ một hồi rồi mới nói ra cái tên làm Takeo suýt nữa ngã từ trên ghế xuống đất:
“Mọi việc đi đến nước này đều bắt nguồn từ Tenshukaku, chính sách bế quan toả cảng không chỉ làm cho người dân hoang mang sợ hãi mà còn tạo ra khoảng cách giữa Tenshukaku với dân chúng.”
Takeo xoay người nhìn thiếu nữ sau lưng mình, mỉm cười đáp lại:
Yoimiya thở phì phò ngồi trên ghế chỉnh sửa kiểu tóc của mình, vẫn không quên phồng mang trợn má nhìn Takeo nói:
“Còn nữa nói cho ngươi biết, lương của ta một tháng tại Tenshukaku là bảy chữ số, bảy chữ số đó có biết không. Ngươi mời ta về làm phụ tá một tháng vậy mà chỉ trả 1000 Mora, ngươi là chủ nô ác độc đang bóc lột nô lệ sao? Ngay cả đệ nhất nhà tư bản Inazuma cũng có chút tình người còn sót lại, chứ không ăn cả thịt lẫn xương như ngươi có biết không!”
Takeo hừ lạnh dùng tay banh hai bên mặt của nàng ra, nhếch miệng nói:
Vừa thưởng thức hương vị ngọt ngào lan tỏa trên đầu lưỡi, Yoimiya vừa đổ kẹo vào trong cái hộp kẹo nhỏ của mình, sau đó buộc nó lên trên đầu thành đồ trang sức tóc. Hoàn tất xong xuôi nàng tự nhiên ngồi xuống chiếc ghế nhỏ ở trong cửa tiệm, hai tay chống cằm chu miệng hỏi:
Yoimiya trợn mắt lè lưỡi làm mặt quỷ tinh nghịch đáp trả:
Còn trong hiện thực chỉ riêng Thành Inazuma diện tích đã có thể sánh ngang với một trong những đô thị sầm uất nhất Trái Đất, dân cư ít nhất cũng xấp xỉ một trăm đến hai trăm ngàn người, cách biệt quả thực như trời và đất.
Yoimiya nhìn thấy hũ kẹo hai mắt liền sáng rực, nhanh chóng cười hì hì cầm lên, bóc ra một viên kẹo bỏ vào trong miệng mỉm cười thỏa mãn. (đọc tại Qidian-VP.com)
Yoimiya bất mãn nhảy dựng lên phủi phủi ngón tay đang chọc vào trán của mình rồi đấm nhẹ vào sườn của hắn, bày ra động tác bắn cung nói:
“Nè Takeo, ta thấy ý tưởng mở gian hàng này của ngươi không phải là một ý gì hay ho cả, không hề quan tâm tới lợi nhuận, lâu lâu đóng cửa đột xuất lại còn phát phiếu ưu đãi khắp nơi. Nè nè ngươi có thực sự biết quy tắc trong kinh doanh hay không vậy, đến lúc thua lỗ đừng có khóc nhè kể khổ với ta nha.”
“Xin lỗi, hôm qua có việc bận đột xuất nên không kịp đăng thông báo tạm nghỉ, đây là quà tạ lỗi. Trong này là các loại kẹo ta vừa mới nghiên cứu, hương vị bao gồm nhiều loại trái cây khác nhau, thỉnh Yoimiya “đại nhân” xin đừng ghi hận tiểu nhân.”
Takeo không cần xoay người cũng biết là ai đang gọi hắn, thậm chí từ đằng xa hắn đã cảm nhận được nàng đang hồng hộc chạy đến.
Lấy ra chìa khoá ở trong vạt áo mở khoá cửa tiệm, vừa định thu thập một chút rồi bày ra gian hàng chuẩn bị buôn bán, một giọng nữ hoạt bát tràn đầy năng lượng đã vang lên từ phía sau lưng hắn.
“Hừ bớt khinh thường “Nữ Hoàng Lễ Hội Mùa Hè” Naganohara Yoimiya lại đi, ta thế nhưng là người sở hữu Vision, một phát “Cỏ Ryuukin” liền thổi bay bọn hắn. Pew pew pew!”
“Yoimiya ngươi cảm giác được tâm trạng của người dân Thành Inazuma lúc này như thế nào?”
Yoimiya cũng đã quá quen với hành động này của Takeo, trực tiếp đem chuyện này vứt ra sau đầu rồi chạy đến điên cuồng lắc cánh tay của hắn chất vấn:
Thời điểm trở về Thành Inazuma cũng đã là buổi xế chiều, Takeo chậm rãi dạo bước trên đường phố, ngắm nhìn khung cảnh sống động tấp nập của người dân nơi đây.
Takeo vừa mới bày ra gian hàng, đang trong lúc chuẩn bị nguyên liệu nghe được Yoimiya nói vậy liền xoay người đi tới chọc cái trán của nàng nói:
“Y-O-I-M-I-Y-A!”
Takeo khóe miệng giật giật, thở dài ngao ngán nhìn Yoimiya nói:
“Ừm, [Ngược thê nhất thời sảng truy thê hoả tá tràng, nàng một người ôm bầu chạy trốn khắp Teyvat, xin người đàn ông kim cương độc thân đừng đuổi theo nữa.] thì phải.”
Giữ lại câu cuối trong đầu không có nói ra, Takeo quay mặt sang thì nhìn thấy Yoimiya một bộ mặt xuất thần nhìn mình tựa như đang quan sát động vật quý hiếm, gân xanh trên trán hắn nổi lên, giơ tay chọc liên tục vào cái trán của nàng gằn từng chữ nói:
Takeo mỉm cười sờ đầu Yoimiya, vì hắn cao hơn nàng gần hai cái đầu nên vô cùng dễ dàng động tay động chân, thậm chí còn thừa cơ r·ối l·oạn mái tóc của nàng thành một cái tổ quạ.
“Ừm ngươi nói cũng có lý. A, suýt quên mất ta cũng là một gã thường dân tay không tấc sắt cũng không hề có Vision, nếu như một ngày nào đó sắc tâm nổi lên thì sao, ngươi chẳng lẽ cũng một phát “Cỏ Ryuukin” thổi bay ta sao?”
Takeo xì một tiếng, liếc mắt ngắm nhìn khung cảnh ngựa xe như nước ngoài cửa tiệm, bâng quơ hỏi Yoimiya một câu:
Thả trôi suy nghĩ vào trong dòng người tấp nập, Takeo nhanh chóng đi đến quảng trường trung tâm của Thành Inazuma, cuối cùng dừng lại ở trước một cửa tiệm đã đóng cửa.
Takeo lúng túng quệt mũi, từ trong tủ kính lấy ra một lọ thuỷ tinh đựng hàng tá kẹo đã được gói kỹ càng, giấy gói cũng là đủ loại màu sắc khác nhau, đưa cho Yoimiya nói:
Takeo mỉm cười gật đầu đáp lại:
Không thể không nói Yoimiya tính cách thường ngày khá vô tư cùng bốc đồng, nhưng sâu bên trong lại là một khoả nội tâm tinh tế luôn thấu hiểu trái tim của người khác. (đọc tại Qidian-VP.com)
“Chào buổi chiều Rin, ngươi vẫn năng động như mọi ngày nhỉ?”
“Hừ ngươi mới là kẻ không có sắc tâm, chúng ta chính là bạn thân, cho ngươi một trăm cái cơ hội cũng không dám đánh chủ ý lên ta.”
Chương 8: Bạn thân Naganohara Yoimiya.
Không thể không nói, Teyvat trong hiện thực to lớn hơn rất nhiều so với trong trò chơi, ít nhất cũng phải gấp ngàn lần trở lên. Lãnh thổ Inazuma trong trò chơi Takeo chỉ cần vài chục phút là đã có thể đi hết toàn bộ ngóc ngách, người dân cũng chỉ lác đác vài chục đến vài trăm người trên toàn bộ lãnh thổ Inazuma.
Takeo sờ cằm giả vờ suy nghĩ một chút rồi nhẹ gật đầu:
“Nếu như trước đây người dân Thành Inazuma nhìn Tenshukaku với ánh mắt tôn kính và ngưỡng vọng thì giờ chỉ ngập tràn sợ hãi cùng oán niệm.”
Lọt vào mắt hắn là một thiếu nữ có một mái tóc màu hồng vàng dài ngang vai được buộc thành đuôi ngựa xổ ra sau đầu, mặc một bộ kimono ngắn chỉ có một ống tay áo màu đỏ cam, trên vai trái có một hình xăm bông hoa nhỏ. Lúc này cả người nàng lấm tấm mồ hôi do vừa hoạt động mạnh, toả ra khí chất tươi mát của một nữ sinh cấp ba tràn đầy năng lượng thanh xuân.
“Ta sở dĩ xuất hiện ở đây ngay tại nơi đông người nhất này là vì tạm thời cứu vãn một chút bộ mặt của Tenshukaku. Nếu như ta bày ra bộ dáng chân thực nhất, dùng hành động chân thành nhất đối đãi trấn an người dân, ít nhất bọn họ cũng không còn sợ hãi Tenshukaku nhiều như vậy nữa.”
Không thể trách Takeo được, chất giọng đặc sệt phương ngữ Kansai này của thiếu nữ khi tức giận làm cho hắn không thể ngừng lại việc trêu chọc nàng được. (đọc tại Qidian-VP.com)
‘Mặc dù chỉ là biện pháp tạm thời, biện pháp lâu dài vẫn là phải thuyết phục cô nàng bảo thủ tự kỷ ở trong Tenshukaku.’
“Cảm giác không khí thật nặng nề, mọi người cũng không còn vui vẻ như trước nữa, mặc dù không biểu lộ ra ngoài nhưng ta còn cảm nhận được… oán trách cùng sợ hãi?”
“Hừ, uổng công ta chạy đôn chạy đáo khắp nơi quảng cáo cho gian hàng của ngươi, vậy mà rốt cuộc nhận lại hồi báo như vầy đây.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Xin lỗi, là thói quen khó bỏ, Rin, à không Yoimiya.”
Yoimiya xoa hai bên má đã sưng đỏ của mình, ánh mắt lấp lánh nhìn Takeo nói:
Yoimiya ngọ nguậy cái đầu nhỏ, hai tay vung vẩy loạn xạ nhưng vì cách biệt quá lớn về chiều cao nên nàng chỉ có thể đánh vào không khí, gian hàng của Takeo trong phút phốc tràn ngập tiếng cười vui vẻ.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.