Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 114: Lên đường.
Sau khi tạm thời nghỉ ngơi một hồi, để bản thân bước ra khỏi trạng thái hưng phấn ấy.
Lấy phần thần linh di hài đầu tiên là Mặt Nạ Thần Hề, Nguyễn An Bình dùng ngọn lửa tâm linh của mình để nung cháy nó.
“Hahaha! Cái này có thể gọi là bành trướng lãnh địa đi!” –Hắn cười vui như một đứa trẻ nhận được món đồ chơi mới.
Là những bảo vật từng được những thế lực đứng đầu lục địa Alrat coi như báu vật, là đầu nguồn của vô số những ma pháp mạnh mẽ.
Chúng ta có thể khởi hành bất cứ lúc nào.”
Cũng chính là những gì còn sót lại của các vị thần thời đại cũ, và cũng là chiến lợi phẩm của Nguyễn An Bình khi chiến thắng vào 7 năm trước.
“Nếu ta đoán không sai, có lẽ đây là do quy tắc thế giới khác nhau đi.
Tại thời khắc này, toàn bộ lãnh địa Ngọc Lục Bảo đều đã được lớp kim loại sống từ Platin phủ kín.
Ngay lập tức, một cảm giác sức mạnh dâng trào, khi một pháp sư vốn đã mạnh mẽ nay lại được kết nối vào một nguồn ma lực dồi dào như địa mạch.
Nhưng tại thời khắc ấy, trong phòng thí nghiệm của mình, Nguyễn An Bình vẫn đang vô cùng nhàn nhã, lấy ra toàn bộ những bảo vật quý giá nhất với hắn, rải chúng ra đầy trên mặt sàn gỗ quý.
“Thưa lãnh chúa tối cao, mọi người đã chuẩn bị đầy đủ.
“Chậc, thật đáng tiếc a.
Chương 114: Lên đường.
Nhìn vào thế giới của mình, vị pháp sư trẻ tuổi giờ cảm thấy rất bất ngờ, khi mà hai đầu quy tắc mới đã xuất hiện, bổ tu cho cái thế giới không hoàn thiện này.
Hắn lẩm bẩm những suy đoán của mình.
Mira khom người đầy cung kính.
Đầu ngón tay hắn chỉ vào khoảng không ngay trước mặt, nhưng nhanh chóng, hắn đã phải nhíu mày lại.
Hiện tại cô hầu gái trưởng có thể coi là th·iếp thất của vị lãnh chúa này, nên đương nhiên, cô cũng có một vài đặc quyền nhất định.
Và hắn nhận ra được, đây lại là quyền năng điều khiển không gian, có thể tùy ý vặn vẹo, thiết lập cấu trúc, phá toái không gian chỉ bằng một suy nghĩ.
Dù cho nội thế giới của ta đúng là một thế giới, nhưng nó không thể nào so sánh được với lục địa Alrat ở bên ngoài được.
Ánh mắt hắn giờ này nhìn vào những món bảo vật đang bày la liệt khắp mặt sàn.
Nguyễn An Bình lập tức hiểu được, hắn lại đánh bậy đánh bạ tìm ra được cách nâng cấp bảo vật trong tay mình.
Chợt, hầu gái Mira đẩy cửa bước vào mà không cần xin phép.
Cảm nhận được những thay đổi này, liên hệ nó với hai món di vật bị đem đi thiêu đốt chung với tấm mặt nạ.
Dù cho tiếc nuối tới mấy chăng nữa, nhưng việc tiêu hao thế giới lực lượng để bảo tồn những mẫu vật này là vô nghĩa.
Khi Nguyễn An Bình còn đang đánh giá bảo vật vừa được mình chế tạo.
Vì chẳng có bất cứ chuyện gì xảy ra ở đây, ngoại trừ việc hành động vừa rồi của Nguyễn An Bình nhìn qua có vẻ khá ngu ngốc.
Đeo trên mình chiếc mặt nạ, lần này, Nguyễn An Bình tập trung, triệu hoán hình chiếu tiểu thế giới của hắn, tạo thành một lĩnh vực bao trọn phạm vi hàng trăm cây số.
Vì nếu như sử dụng riêng từng món di vật, thì Nguyễn An Bình khẳng định, uy lực từ thí nghiệm vừa rồi sẽ phải mạnh hơn gấp cả trăm, cả ngàn lần so với việc dùng Mặt Nạ Thần Hề để thi triển chúng.
Trong lĩnh vực này, quy tắc nội thế giới của lãnh chúa lãnh địa Ngọc Lục Bảo sẽ tạm thời bao trùm, thay thế đi quy tắc của lục địa Alrat.
Cảnh tượng này lập tức khiến tiếng cảnh báo phòng không vang lên khắp lãnh địa, làm mọi người tưởng rằng tận thế đã tới sớm hơn dự kiến.
Ngay trước mặt Nguyễn An Bình, từng khối thần linh di hài lại bị Mặt Nạ Thần Hề cắn nuốt.
Nguyễn An Bình biết, cuộc thử nghiệm của hắn tới đây là kết thúc.
Đầu tiên, một hình thái là mặt nạ trắng với những họa tiết đỏ rực như lửa, chỉ cần chuyển đổi, thì Nguyễn An Bình lập tức hóa thân thành một vị thần có thể cai quản, sửa chữa lại những quy tắc về lửa trên thế giới.
Mà trong nội thế giới của Nguyễn An Bình, cũng đang có những biến đổi lớn.
Rồi biến từng hạt cơ bản của món bảo vật ấy chỉ thuộc về riêng hắn.
Nghĩ là làm, dù cho Mặt Nạ Thần Hề có đang đeo ngay trên mặt Nguyễn An Bình chăng nữa, hắn vẫn để cho ngọn lửa tâm linh bùng lên.
Sau vài giờ nâng cấp, trọng lượng hiện tại của chiếc mặt nạ đã tăng lên đáng kể, khiến cho Nguyễn An Bình đang đeo cũng có cảm giác khá khó chịu.
Có lẽ, đó là do chỉ có chiếc mặt nạ ấy là đồ được Nguyễn An Bình cẩn thận luyện hóa, gần như trở thành một phần của hắn.
“Không đúng, không phải uy lực bị suy yếu, mà là do ta sử dụng không đúng cách!” –Vị pháp sư trẻ tuổi gào thét đầy hưng phấn, khi hắn lật đổ chính những gì mình vừa nói.
Đúng lúc này, ai nấy trong số họ đều vô cùng bất ngờ, khi mà lớp lá chắn ma pháp khổng lồ đang bao quanh lãnh địa đột ngột tan vỡ như thủy tinh.
Ta mới nghiên cứu được chưa tới một nửa chỗ thần linh di hài này, thế mà chúng giờ bắt đầu bị hai nguyên tố quang và ám dần ăn mòn như thế này…” –Hắn thở dài đầy mệt mỏi.
Và dựa vào mối liên kết giữa bản thân mình với tấm mặt nạ ấy.
Có lẽ, cả lãnh địa Ngọc Lục Bảo giờ đã loạn hết cả lên.
Hình thái còn lại, chiếc mặt nạ trở nên trong suốt như kính, những hoa văn có trên nó liên tục tan vỡ, liên tục tụ hợp.
Nếu giờ, ta dung nhập tất cả chúng vào thì sao nhỉ?”
Tập trung suy nghĩ, vị lãnh chúa thử đeo Mặt Nạ Thần Hề lên.
Mọi công tác chuẩn bị cho một cuộc tháo chạy cũng đã hoàn tất.
Ngay sau mệnh lệnh ấy, cả lãnh địa Ngọc Lục Bảo lúc này đất rung núi chuyển.
“Vừa rồi ta chỉ mới dung nhập thêm hai di hài của thần linh, thế mà sức mạnh đã có sự tăng tiến rõ ràng như vậy.
Còn tại sao chỉ có chiếc mặt nạ là thay đổi, còn những di vật khác bị hòa tan, dung nhập vào Mặt Nạ Thần Hề?
Nhưng bù lại, nguồn năng lượng khổng lồ có trong bảo vật Mặt Nạ Thần Hề là to lớn như vậy, khi nó khiến hắn cảm thấy mình như đang được tiếp thêm sức mạnh từ hàng trăm địa mạch.
Nhưng có vẻ, những thay đổi này không chỉ xảy ra với chiếc mặt nạ.
Đương nhiên việc thay đổi quy tắc này không phải là vĩnh viễn.
Chúng là những di vật quý giá từ thời đại các vị thần.
Có những ngọn lửa vô cớ thiêu đốt tầng mây, từng vết nứt không gian dữ tợn mở ra đóng vào như thể cả bầu trời hóa thành một tấm gương tan vỡ.
Nhưng không hiểu sao, cả lối vào lãnh địa Ngọc Lục Bảo lẫn hai nhân viên cản đường lại đột nhiên biến mất.
Nhíu mày lại, Nguyễn An Bình cuối cùng cũng đưa ra quyết định.
Khiến thứ mà Nguyễn An Bình vừa tạo ra như thể một cánh cổng kết nối với địa ngục tối tăm. (đọc tại Qidian-VP.com)
Họ muốn mua vé, muốn khiêu chiến, muốn mạnh lên.
Trầm ngâm suy nghĩ một chút.
Nghe vậy, Nguyễn An Bình gật đầu.
Quy tắc tuy nhiều chỗ trùng lặp, nhưng phần lớn không ăn thông nhau, nên cái cảm giác đó mới xuất hiện a…”
Bỗng dưng, hắn cảm thấy việc dung hợp những di vật của các vị thần là gân gà như vậy.
Nên một khi thi triển lĩnh vực, người sử dụng tốt nhất nên đánh bại đối thủ càng nhanh càng tốt, trước khi bị thế giới bên ngoài bài xích.
Không những vậy, giờ, Nguyễn An Bình mới cảm nhận được cảm giác lửa sẽ phải bùng cháy theo ánh mắt của hắn ta, không gian xung quanh tan vỡ cũng chỉ cần một ý nghĩ.
Nhưng chúng còn chưa hưng phấn được bao lâu, cả bầu trời đột nhiên tối sầm lại, khi mà tầng mây bị che khuất bởi một cái bóng khổng lồ…
Nhưng đúng lúc này, dị biến xảy ra.
Vận chuyển ma lực trong người, ngay lập tức, một vết nứt không gian xuất hiện ngay trước mặt vị pháp sư trẻ tuổi.
Từng món bảo vật lại gần, bị thiêu đốt hóa thành một dạng vật chất tương tự nước thép, hòa tan vào trong chiếc mặt nạ, lại càng tăng thêm uy năng cho bảo vật ấy.
Càng nghĩ, Nguyễn An Bình lại càng khẳng định suy đoán này là chính xác.
Cả đám người thấy vậy thì hô to gọi nhỏ, muốn tiến thẳng vào, đi khiêu chiến “Ma Vương”.
Tuy đã sử dụng được sức mạnh siêu phàm mà không cần nhờ tới ma pháp trận, và lượng ma lực tiêu tốn gần như bằng không.
Nhưng với Nguyễn An Bình lúc này, việc tìm ra cách khai thác sức mạnh khổng lồ này khiến hắn hưng phấn không thôi.
Chỉ cần một chút sơ sót thôi, những bảo vật này sẽ lập tức bị hai thực thể nào đó ăn mòn, đồng hóa thành một phần của chúng.
Nhưng không hiểu sao, Nguyễn An Bình lại cảm thấy những chuyện mình vừa làm có cảm giác khá khó chịu, giống như khai hỏa một khẩu s·ú·n·g đã bị hen gỉ tới suýt không thể sử dụng.
Vì với thế giới bên ngoài, lĩnh vực của Nguyễn An Bình chỉ tương đương với một bong bóng nhỏ, chạm vào là vỡ.
Phía bên ngoài lãnh địa, những tổ đội “anh hùng” còn đang ngó trái ngó phải, muốn tìm kiếm bóng hình to lớn của Ma Vương, cùng tung tích của ông chú bảo vệ Rok đó.
Nếu như không có Nguyễn An Bình đích thân truyền âm nhập mật, trấn an tất cả mọi người.
Còn những bảo vật khác, chỉ là những mẫu vật được hắn đem đi phục vụ nghiên cứu của mình. (đọc tại Qidian-VP.com)
Và xung quanh khe nứt không gian ấy, đang có những ngọn lửa vô căn cứ bùng c·háy d·ữ d·ội. (đọc tại Qidian-VP.com)
Ngay lập tức, trên bầu trời quanh pháo đài Ngọc Lục Bảo, vô số những dị tượng bất ngờ xuất hiện.
Cảm nhận được một cảm giác bị đè nén từ bốn phương tám hướng, giống như thể một người đang chìm xuống đáy đại dương.
Có thể thấy, trên những di vật ấy, đang có một lớp thế giới lực lượng bao phủ, ngăn cách chúng với môi trường đang biến đổi từng ngày.
Lại thêm ba ngày nữa qua đi.
Hắn cảm nhận được, chiếc mặt nạ đã có thêm những hình thái mới. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiếp đó, hắn lần lượt lấy từng di hài của các thần linh khác, ném về phía ngọn lửa tâm linh.
Một ý nghĩ xuất hiện, khe nứt không gian ấy lập tức biến mất như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
“Các bảo bối của ta, xem ra đã đến lúc ta cần phải thanh lý các ngươi rồi.”
“Nếu như vậy thì lập tức lên đường đi, chúng ta không biết được khi nào hai thực thể kia sẽ thức tỉnh đâu.” –Hắn ra lệnh với giọng đầy nghiêm trọng.
Hào hứng, Nguyễn An Bình muốn thử nghiệm những quy tắc mới ấy. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.