Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 13: Con mắt và hệ thống.

Chương 13: Con mắt và hệ thống.


Đứng trên đỉnh của tòa tháp cao nhất pháo đài Ngọc Lục Bảo.

Nguyễn An Thành giờ tay cầm ly rượu vang, vừa thưởng thức, vừa nở một nụ cười khi nhìn về phương xa, nhìn về nơi hiện tại đang chìm trong một màn đêm đen.

Nếu là những pháp sư khác ở đây, kể cả có là các pháp sư cấp độ 3 chăng nữa, chuyện có thể nhìn xuyên qua được màn khói đen kia với họ cũng là chuyện bất khả thi.

Nhưng với Nguyễn An Thành, chỉ một vài ma pháp cơ bản, hắn có thể dễ dàng nhìn xuyên qua màn khói đen đó, thấy rõ tất cả mọi thứ đang diễn ra bên trong.

Hắn thấy được một đội hình gồm 8 tên ma pháp sư cấp độ 3 đang bị một kẻ cùng cảnh giới trêu đùa như thế nào.

Trong màn khói đen, gần như mọi thủ đoạn dò xét của các pháp sư còn lại đều trở nên vô ích.

Mọi người đã hoàn toàn mất đi phương hướng.

Ai nấy giờ này đều vô cùng kiềm chế, không dám ra tay trong hoàn cảnh hiện tại.

Vì với sức công phá của các pháp sư cấp độ 3, mọi người đều ý thức được chỉ cần một người phát động t·ấn c·ông, một cuộc hỗn chiến có thể xảy ra bất cứ lúc nào.

Và trong cái giờ phút căng thẳng này, nếu có bất cứ ai ra tay trước, tất cả những kẻ xung quanh đều sẽ thống nhất ý kiến, cùng đánh thẳng về cái phương hướng đó.

Trong màn đêm đen do mình tạo ra, Bram hiện tại đang nở một nụ cười nhạt khi nhìn về phía những đối thủ của mình.

Lão vốn là một dã pháp sư, một tên pháp sư hoang dại tự học thành tài.

Và cũng vì không có người chỉ dạy, nên hắn giống như bao pháp sư tầm thường ngoài kia, cũng chỉ sở hữu duy nhất một pháp thuật trụ cột, cũng chính là cái Bóng Tối Lĩnh Vực.

Một pháp thuật bao trùm tước đi ngũ giác của bất cứ kẻ nào bước vào bên trong đó.

Hiện tại, Bram đang chờ đợi một cơ hội, một cơ hội giúp hắn có thể thoát ra được khỏi tình cảnh ngặt nghèo này.

Nhưng rất tiếc, những pháp sư bên phía đối diện có vẻ cũng không dễ mắc mưu như hắn đã nghĩ.

Tuy vậy, với Bram, vì chỉ có duy nhất một pháp thuật trụ cột nên lão đã tập trung tinh lực, cải tiến ma pháp này trở nên vô cùng quỷ dị.

Bóng Tối Lĩnh Vực không chỉ cản trở ngũ giác của kẻ địch nữa, mà giờ, nó còn có thể đánh lừa ngũ giác của chúng.

Nên cùng một thời điểm, tám ma pháp sư đều cảm nhận được đang có những pháp thuật đang đánh về phía mình.

Trong tình thế hỗn loạn như hiện tại, cả đám đều không kịp suy nghĩ mà phản công ngay lập tức theo bản năng.

Một trận hỗn chiến trong lĩnh vực bóng tối này cứ như vậy diễn ra.

Thấy kẻ địch của mình đã quay ra đánh lẫn nhau, Bram giờ cũng nhanh chóng bỏ chạy khỏi chiến trường này.

Dù sao đi nữa, cái Bóng Tối Lĩnh Vực của hắn cũng không thể nào duy trì trong một khoảng thời gian dài được.

Và lại, ma pháp trụ cột của hắn nhìn vậy thôi chứ nó vô cùng mong manh dễ vỡ.

Hiện tại, có thể thấy rất rõ từng vết rạn xuất hiện trên lĩnh vực ấy, ánh sáng được giải phóng từ đủ loại ma pháp có thể thấy rõ trên từng khe nứt của màn đêm đen.

Và chỉ sau ba giây kể từ khi cuộc hỗn chiến diễn ra.

Bóng Tối Lĩnh Vực đã hoàn toàn tan nát.

Đêm đen nhanh chóng tán đi, để lộ ra khung cảnh chiến trường khốc liệt ngay bên dưới.

Cả một rừng cây nào còn lại ở đó nữa, chỉ còn là một mớ hỗn độn những địa hình núi lửa, băng địa, sa mạc,… được khâu lại với nhau.

Năng lực của các pháp sư là mạnh mẽ như vậy, khi nó cho họ có thể thay đổi địa hình trong tích tắc.

Nhưng nếu ma pháp không thể đánh trúng được mục tiêu cần đánh thì cũng là vô nghĩa.

Khi ánh sáng một lần nữa trở lại, khi mà tất cả các giác quan một lần nữa khôi phục lại.

Tại nơi đây có một đám những ma pháp sư rách rưới với đủ các v·ết t·hương đang nhìn về phía nhau.

Người không biết nhìn vào còn tưởng lại là một đám ăn mày đang đại chiến.

Dù sao pháp sư cũng là một chức nghiệp máu giấy nhưng t·ấn c·ông cao.

Trong vài giây ngắn ngủi thôi, thế nhưng cả đám đều ra tay vô cùng hung ác, khiến cho tất cả những người còn lại đều b·ị t·hương nặng suýt bỏ mình.

Có được tầm nhìn một lần nữa, ánh mắt của mọi người đều nhanh chóng khóa chặt một phương hướng, về phía tên hắc ma pháp sư đang bỏ chạy.

Cảm nhận được vô số ánh mắt đầy ác ý đang nhìn thẳng về phía mình.

Lúc này, Bram không nhịn được nữa.

“Đám các ngươi đúng là điên rồ a, có vài trang sách mà thôi, có cần phải t·ruy s·át ta đến chân trời góc bể như vậy hay không a?

Đây, trường sinh ma pháp đây, các ngươi thích thì tự đi mà lấy.”

Nói rồi, Bram lập tức ném bút ký của Nguyễn An Thành lên trên không trung, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.

Với Bram, hắn chỉ cần biết mình có thể trường sinh là được rồi.

Người vốn một thân một mình thì ai quan tâm người khác sống c·hết như thế nào.

Thấy tên hắc ma pháp sư ném cuốn sổ ghi chép tri thức như vậy.

Lập tức có 4 ma pháp sư không nhịn được mà lao lên, muốn tranh giành tri thức có trong đó.

Chỉ cần có trong tay những tri thức này, thế lực của họ có thể dễ dàng quật khởi, nâng cao vị thế của mình.

Nhưng vẫn có những ma pháp sư khác không tin vào cái thứ được Bram ném ra kia.

Họ tin vào pháp thuật sưu hồn của mình hơn là vài trang giấy.

Tuy vậy, với thân thể đã bị trọng thương trong trận chiến vừa rồi.

Chỉ cần lão hắc pháp sư Bram tung ra một vài pháp thuật diện rộng nữa cũng đủ để khiến cho những kẻ này buộc phải đánh trống lui quân.

Cuộc săn đuổi tên hắc ma pháp sư đã thất bại, và cuối cùng tất cả mọi người đều chú ý tới cuốn sổ tay mà lão pháp sư đã bỏ lại.

Trong lúc các pháp sư cấp độ 3 còn đang nhìn nhau, chuẩn bị cho một cuộc tranh đoạt nảy lửa sắp tới.

Thì bỗng nhiên, từ những cánh rừng xung quanh, xuất hiện vô số những tiếng động khác nhau.

Tám vị pháp sư cấp độ 3 nhìn lại thì thấy hàng chục những pháp sư cấp độ 2 đang tiếp cận nơi đây với không một chút sợ hãi nào trên mặt.

Họ nhìn lại vào bản thân mình, ai nấy giờ này đều trọng thương, thiếu tay thiếu chân.

Các pháp sư vẫn luôn là các pháp sư.

Sức mạnh ma thuật của họ đúng là không có gì để bàn cãi, nhưng mà nhục thể yếu đuối vẫn luôn là vấn đề chung của thể hệ tu hành này.

Nếu như để một pháp sư cấp độ 1 đánh lén thành công, thì một pháp sư cấp độ 3 cũng có thể bỏ mình như chơi.

Nên vì đó, khi mà đám pháp sư cấp độ 3 ấy đã trọng thương thì có lý do gì mà những pháp sư cấp độ 2 không ra tay chứ?

Một cuộc chiến mới lại nổ ra, tranh đoạt cuốn sổ tay ẩn chứa bên trong trường sinh ma pháp.

Ánh mắt của một vài kẻ lúc này không tự chủ được mà nhìn về phía pháo đài Ngọc Lục Bảo.

Thay vì tại nơi đây đánh nhau sống c·hết, chúng vẫn có thể ă·n c·ắp được cái thứ trường sinh ma pháp đó trong pháo đài kia.

Nhưng khi ánh mắt cả đám nhìn về phía tòa tháp cao nhất của pháo đài ấy, tất cả những pháp sư đều không dám bước vào địa phận pháo đài Ngọc Lục Bảo dù chỉ nửa bước.

Tòa tháp đó không phải là một tòa tháp thông thường, mà đó là một cái pháp sư tháp do một vị pháp sư cấp độ 5 để lại.

Khi ở trong pháp sư tháp, thì dù cho có là một pháp sư cấp độ 1 cũng có thể chống lại được các pháp sư cấp độ 5 trong thời gian ngắn.

Đó là một thứ v·ũ k·hí tối thượng mà tổ tiên để lại cho con cháu, là thứ thủ hộ lãnh địa Ngọc Lục Bảo không bị xâm lấn suốt hàng trăm năm qua.

Đứng trên tòa tháp ấy, giờ không chỉ có một mình Nguyễn An Thành, mà vợ hắn, Chu Thị Minh Anh cũng đã đi ra.

Một bóng ma đang thoải mái đi lại dưới nắng chiều, một hiện tượng mà bất cứ ai khi nhìn vào cũng phải cảm thấy khó tin.

Nhưng với một người xuyên việt như Chu Thị Minh Anh, trong đầu cô ta có hàng tá những loại công pháp có thể để âm hồn lột xác thành dương thần, có thể để linh hồn thể đi lại thoải mái dưới ánh mặt trời.

Nhìn về phía chiến trường đang càng lúc càng thu hút thêm nhiều pháp sư tới tham chiến, cặp vợ chồng này đều gật đầu, vì kế hoạch ban đầu của họ đã thành công rồi.

Sớm muộn, lãnh địa Ngọc Lục Bảo này cũng sẽ hóa thành một vòng xoáy khổng lồ.

Lúc này, chợt Chu Thị Minh Anh mới nhớ ra thứ gì đó.

“Đúng rồi, An Thành, chuyện chúng ta gài công thức chế tạo hệ thống vào trong mấy cuốn sách ma pháp đó liệu có ổn không vậy?

Dù sao đây cũng là tri thức tới từ Vĩnh Hằng Phi Hạm, liệu con trai của chúng ta có thể bị ảnh hưởng gì hay không đây?”

Cảm nhận được lo lắng từ vợ mình, Nguyễn An Thành giờ vẫn vô cùng thoải mái mà nhìn vào trận chiến đang diễn ra từ phía xa.

Nguyễn An Thành lúc này vừa nở một nụ cười gian xảo vừa nói.

“Haha, cái mà ta đưa cho con trai chúng ta là một loại ma thuật tên Vận Mệnh Thần Nhãn, một loại ma thuật được ta tự chế, nó thì liên quan gì tới mấy cái hệ thống chứ?

Một bên là pháp thuật có liên quan đến con mắt, bên còn lại là một cái hệ thống.

Cái thì là huyền học, cái nghe lại có vẻ là khoa học thì rất không liên quan với nhau được hay không?

Với lại, nơi đây là một cái thế giới giả lập được chế tạo ra từ một Thần Khí nữa, ta chắc chắn thực thể đầu nguồn của Thần Khí này đủ cứng để có thể chặn lại sự dò xét tới từ Vĩnh Hằng Phi Hạm.”

Thấy chồng mình tự tin mà khẳng định như vậy, Chu Thị Minh Anh ở ngay bên cạnh cũng chỉ trầm ngâm suy nghĩ.

“Ông xã, hi vọng những gì anh nói có thể trở thành sự thật đi.”

Nghe cô vợ vẫn không tin mình như vậy, Nguyễn An Thành chỉ cười nhẹ.

“Haha, chắc chắn thành sự thật thôi, và nếu không thành sự thật thì cũng chẳng sao cả.

Cùng lắm thì lúc trở về, chúng ta có thể nhân cơ hội mà đột phá tới nửa bước siêu thoát.

Khi đó, hai ta hoàn toàn có đặc quyền truyền lại tri thức cho những người không được sinh ra trên Vĩnh Hằng Phi Hạm.”

Chương 13: Con mắt và hệ thống.