Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 15: Thế quái nào cảnh giới đột phá rồi?
“Ahaha, ta không nhìn nhầm đấy chứ?
Đây chẳng lẽ chính là hệ thống trong truyền thuyết hay sao?”
Chứng kiến dòng số liệu ấy, Nguyễn An Bình lập tức day hai mắt mình để nhìn cho thật kỹ, muốn xác nhận xem mình liệu có nhìn nhầm hay không.
Nhưng ngay cái lúc cậu nhóc nhìn lại vào bảng trạng thái của mình, cái thứ đó lại đột ngột biến mất không một dấu vết.
Chứng kiến cái bảng trạng thái rách nát bỗng dưng biến mất, gương mặt đang vô cùng kích động của Nguyễn An Bình giờ này đột ngột nghệt hẳn ra.
“Đâu rồi a?
Một cái bảng hệ thống to đùng như vậy mà biến đâu mất rồi a ta?”
Hiện tại, cậu nhóc giống như thể một đứa trẻ đã mắc bệnh hoang tưởng, lên tục lật qua lật lại tất cả những vị trí có thể lật, nhìn tất cả những chỗ nào có thể nhìn.
Nhưng rồi tất cả những gì cậu vừa chứng kiến khi nãy cũng chỉ như một ảo giác thoáng qua.
“Ai, đâu, đâu rồi a?”
Nguyễn An Bình thất vọng ngồi bệt lên đống tài liệu mà cậu đã tính toán trong mấy ngày hôm nay một cách đầy mệt mỏi.
“Chậc, xem ra những gì ta vừa chứng kiến cũng chỉ là ảo giác thôi a.”
Nhìn con trai mình đang nằm trên đống tài liệu với ánh mắt đầy vẻ tiếc nuối như vậy.
Cặp vợ chồng bên cạnh cũng bắt đầu truyền âm bàn chuyện với nhau.
“Ai, cha nó, xem ra thằng con trai của chúng ta có vẻ đã thất bại khi mà tạo dựng ra một cái hệ thống hình thức ban đầu rồi.”
“Chuyện này vô cùng bình thường thôi mà, nếu như thằng bé làm theo đúng với những gì được ghi trong sách giáo khoa ta giao cho, thì đương nhiên, việc ngưng tụ một cái hệ thống cũng không phải vấn đề.
Nhưng ai nói An Bình chỉ sử dụng một phần tri thức chứ không phải toàn bộ những gì được ghi lại, đã vậy thằng bé còn chỉnh sửa công nghệ lung tung cả lên.
Biến một cái công nghệ t·ên l·ửa xuyên lục địa nay hóa thành công nghệ bắn pháo hoa thì biết sao giờ.
Nếu như vừa rồi ta không ra tay can thiệp, có lẽ thằng nhóc thấy được một góc hệ thống trước khi cái thứ đó tự hủy cũng là chuyện không thể nào.
Mà khi chế ra cái thứ ma pháp này, thằng bé chắc cũng không ngờ được nó chỉ có một cơ hội duy nhất khi áp dụng mấy cái thứ tri thức của Vĩnh Hằng Phi Hạm chúng ta.”
Truyền âm kết thúc, cặp vợ chồng giờ này cũng chỉ có thể trầm mặc mà nhìn nhau.
Những gì Nguyễn An Bình nhìn thấy vừa rồi đúng là không phải ảo giác.
Có một cái bảng hệ thống đã xuất hiện ngay trong võng mạc của cậu nhóc ấy, một cái bảng mà ai cũng có thể nhìn thấy.
Dù sao đây cũng là một cái bảng hệ thống bán thành phẩm cũng không tính, không có các loại biện pháp phòng chống thăm dò khác nhau, nên nó bị người khác nhìn thấy và phát hiện ra cũng là chuyện rất bình thường.
Nghĩ lại thì một cái bảng hệ thống bị lỗi, ai cũng có thể chứng kiến như vậy thì cứ để nó tan biến cũng là một biện pháp tốt.
Còn hơn là để cho tương lai thằng nhóc ấy suốt ngày bị người đuổi bắt, đòi g·iết người đoạt bảo.
Thấy con trai mình đã một lần nữa bình tĩnh lại, giờ này, cặp vợ chồng nhà bá tước bắt đầu hỏi thăm.
“Thế nào rồi, con trai, cảm giác sau khi sử dụng ma pháp mới như thế nào?”
Nghe được câu hỏi từ cha mình, Nguyễn An Bình nhíu mày lại và nói ra tất cả cảm ngộ mà mình có.
“Cảm giác tốt, rất tốt thưa cha…”
Vừa nói được nửa câu, một cảm giác rất không ổn bắt đầu nổi lên trong lòng Nguyễn An Bình.
Vì ngay hiện tại, vô số những dữ liệu trong đầu cậu nhóc đã bắt đầu được phân tích, tính toán.
Tất cả đều đã cho ra một kết luận, đó chính là thứ ma pháp được cha cậu cố ẩn giấu kia không phải là để cậu học tập ngay bây giờ, mà nó là một ma pháp phù hợp nhất cho tương lai.
Nên nếu hiện tại Nguyễn An Bình sử dụng thứ ma pháp ấy, uy lực nó phát ra cũng chỉ có thể phát huy chưa tới một phần ngàn hiệu quả đáng lẽ phải có được.
Nhận ra được mình giống như đã đem một ma pháp vô cùng trâu bò nào đó đem thành phế vật, cậu nhóc giờ quay người nhìn về phía Nguyễn An Thành, hai mắt rưng rưng giống như thể muốn biết được đáp án.
“Cha, ma pháp con vừa sử dụng là không hoàn chỉnh, đúng không?”
Nguyễn An Thành nghe vậy mỉm cười và gật đầu nhẹ.
“Vậy, trong tương lai, con có thể sử dụng được phiên bản hoàn chỉnh của thứ ma pháp ấy một lần nữa có được hay không?”
Lần này, cha cậu chỉ làm bộ một gương mặt nuối tiếc, nhưng nụ cười đầy vẻ trào phúng ấy vẫn treo trên môi ông ta, cái lắc đầu phủ định toàn bộ những hi vọng của con trai mình thành cát bụi.
Tất cả khiến cho Nguyễn An Bình có cảm giác mình vừa đốt sạch cả trăm triệu chỉ để tìm tờ một ngàn.
Cậu nhóc vẫn còn lại một chút hi vọng, muốn lục tung trong mớ ký ức của mình những tri thức đã chế tạo ra cái thứ ma pháp kia, cậu muốn chế tạo ra phiên bản hoàn hảo nhất của ma pháp ấy.
Nhưng rất tiếc, dù cho đã lật tung cả cái Cung Điện Ký Ức của mình chăng nữa, Nguyễn An Bình vẫn không thể tìm được những tri thức tới từ 15 cuốn sách ma pháp kia đâu.
Đơn giản vì những tri thức mà cậu nhóc thu nhận được đã bị Nguyễn An Thành động tay chân, chúng sẽ tự hủy ngay sau khi có 1 thành tựu nào đó được phát triển ra từ mớ tri thức ấy.
Kể cả một thứ ma pháp do một đứa nhóc 8 tuổi phát minh ra cũng không ngoại lệ.
Thấy con trai mình suy sụp tinh thần như vậy, nhưng Nguyễn An Thành giờ vẫn nở một nụ cười, vỗ nhẹ vào vai thằng nhóc.
“Rất tiếc con trai, việc lắp đặt hệ thống…nhầm, là sử dụng cái siêu cấp ma pháp kia được trích dẫn một phần từ tri thức tới từ Vĩnh Hằng Phi Hạm.
Nên với người không thuộc cái thế giới ấy, việc sử dụng tri thức từ nó một lần đã là quá đủ rồi, đừng mơ tưởng có thể sử dụng tri thức ấy lần thứ hai.
Ta không phải đe dọa con gì đâu vì tri thức tới từ những gì liên quan đến các thực thể siêu thoát đều không thể coi thường.
Ta đã du lịch qua không biết bao nhiêu cái thế giới, và cũng đã thấy được t·hảm h·ọa do các tri thức tới từ những thực thể ấy gây ra, nên nhớ lời ta nhé An Bình.”
Nghe cha mình nói vậy, cậu nhóc giờ ỉu xìu như một quả bóng bay xì hơi.
Cha cậu dù cho có là một lão cha không đáng tin cậy, với cái sở thích là hố con hố cái chăng nữa, nhưng ông ta chưa bao giờ nói dối với cậu nửa lời.
Nên Nguyễn An Bình có thể khẳng định, những gì cha mình nói là thật sự.
Ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy giận dỗi của đứa trẻ ấy nhìn về phía Nguyễn An Thành.
“Cha, có phải cha đã biết rằng cái thứ ma pháp của con là hàng thất bại ngay từ đầu rồi, đúng hay không?”
Trước thái độ giận dỗi của thằng con trai mình, Nguyễn An Thành vẫn nở một nụ cười nhìn kiểu gì cũng thiếu đánh về phía thằng nhóc.
Một cái gật đầu khẳng định tất cả.
Thấy được cái gật đầu khẳng định ấy, hai mắt của đứa nhóc bắt đầu đỏ bừng, miệng mắm môi mắm lợi thốt ra những lời vô cùng cay cú.
“Nếu cha đã biết được thứ ma pháp con chế tác ra là sai lầm ngay từ đầu.
Như vậy, tại sao cha lại không ngăn cản con lại chứ?
Thậm chí, cha còn tham gia, điều chỉnh lại thứ ma pháp ấy nữa?”
Thấy con trai giận dỗi mình như vậy, Nguyễn An Thành vẫn tiếp tục nói những lời như thể đổ thêm dầu vào lửa, như thể hắn muốn chọc cho thằng con trai mình tới độ thằng bé khóc toáng lên thì thôi.
“Tại sao phải cản nhỉ?
Nếu con cái mà có nhu cầu muốn tiến bộ, cần học tập để có thể tiến lên thì cha mẹ nào lại muốn cản lại chứ?
Với lại, đây chẳng phải là quyết định của con hay sao?
Và lại…”
Nguyễn An Thành lúc này lấy ra bìa của 15 cuốn sách ma pháp chứa bên trong cách chế tạo một hệ thống.
Tất cả những cuốn sách ấy nhanh chóng được tập hợp lại cùng một chỗ, những hoa văn tưởng chừng chỉ để làm trang trí có trên bìa của chúng khi ghép lại đã hóa thành một câu.
“Toàn bộ tri thức sau khi chuyển đổi sang thành tựu đều sẽ tự động mất đi.”
Thấy một dòng chữ như vậy, Nguyễn An Bình giờ cứng họng rồi, cậu nhóc muốn nói gì đó nhưng cũng không thể nói nổi.
“Khà khà, thấy gì chưa con trai, đây chính là sự khác biệt giữa học tập mà có người chỉ dạy với lại việc tự học đấy.
Khi nghiên cứu những tri thức lạ, mày sẽ không biết được có những cái bẫy nào được để lại trong mớ tri thức ấy đâu.
Nên phải luôn cẩn thận nhé.
Vả lại, ta nhớ là mình từng hố con bằng cái trò vặt này rồi, nhưng ta cũng không ngờ được, con vẫn bị hố vì cái tội không đọc kỹ hướng dẫn sử dụng trước khi dùng ấy. Haha.”
Từng tiếng cười đầy vẻ châm biếm của Nguyễn An Thành khiến cho Nguyễn An Bình giờ này hít thở dồn dập, gương mặt đỏ bừng như thể sắp p·hát n·ổ tới nơi.
Nhưng sau một hồi cắn răng bình tĩnh lại, cuối cùng cậu nhóc cũng đã chấp nhận với thực trạng của mình.
Dù sao đi nữa, thứ ma pháp kia là do chính cậu đã tạo ra, và giờ cậu cũng đã hưởng được thành quả nhờ vào thứ tri thức tuy không phải mạnh nhất, nhưng nó chắc chắn thích hợp với cậu nhất.
Thấy thằng con trai của mình dần bình tĩnh lại, Nguyễn An Thành nhìn thấy mà thất vọng không thôi.
Từ nhỏ tới giờ, Nguyễn An Bình vì nhìn thấy đủ loại nguy cơ từ tương lai nên thằng nhóc ấy lúc nào cũng mang cái bộ mặt thối đó.
Nó lúc nào cũng trầm ổn nhìn không giống một đứa trẻ chút nào.
Làm một người cha như Nguyễn An Thành cảm thấy vô cùng nhàm chán và đau đầu.
Và khi thấy đủ thứ cảm xúc hiện lên trên gương mặt thằng con trai mình, hắn cảm thấy vô cùng vui mừng.
Nhưng hiện tại, mọi cảm xúc của thằng nhóc đó lại một lần nữa đâu vào đấy, khiến người cha này cảm thấy khó chịu.
Mặc kệ gương mặt của cha mình đang như thế nào, Nguyễn An Bình giờ cũng không thèm nhìn mặt ông ta nữa.
Và một lần nữa, khi nhìn vào bản thân mình, cậu nhóc giờ đã không nhịn được mà thốt lên.
“Cái quái gì thế này?
Thế quái nào mà cảnh giới đột phá rồi?”