Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 2: Thiên thạch.

Chương 2: Thiên thạch.


Khu rừng ban đêm yên tĩnh hiện tại đã hoàn toàn b·ị đ·ánh thức, khi từng tiếng động vô cùng to lớn vang lên.

Tiếng động này có từ một chiếc xe bán tải đang lao nhanh xuống sườn núi hiểm trở, khiến cho cấu trúc kim loại của cả chiếc xe liên tục va vào những mỏm đá.

Cũng có cả những tiếng bước chân nặng nề, kèm với đó là tiếng gào rú của một con gấu khổng lồ, khi con quái vật này đang đuổi theo ngay phía sau chiếc xe.

Cả hai bên giờ đều cùng nhau nhanh chóng lao xuống vách đá hiểm trở.

Bên trong chiếc xe, mọi thứ hiện tại chỉ có thể nói là đã loạn hết cả lên, khi mà đủ mọi loại đồ vật trong xe giờ này đều đã bị đảo lộn.

Trong tầm nhìn của một nhà ba người, hiện tại đất trời đều liên tục biến đổi, mọi thứ xóc lên xóc xuống khiến đầu óc bất cứ ai ở bên trong cũng muốn tan vỡ.

May mắn, vì biết trước được chiếc xe của cả nhà sẽ phải rơi xuống vách đá hoặc một vách vực nào đó, Nguyễn An Thành đã cải trang lại chiếc xe bán tải, khiến nó trở nên chắc chắn hơn trước rất nhiều.

Còn tại sao người một nhà này đã biết trước được kết cục của mình, mà họ lại còn dám đi qua những con đường núi ấy?

Đơn giản vì những gì mà đứa nhóc 8 tuổi Nguyễn An Bình kia nhìn thấy chắc chắn sẽ trở thành hiện thực, dù cho mọi người cố gắng né tránh nó như thế nào chăng nữa.

Trong quá khứ, cũng đã từng có một lần Nguyễn An Bình nhìn thấy cảnh ông bố của cậu rơi xuống nước khi đi câu cá.

Kết quả là Nguyễn An Thành đã không đi câu cá trong suốt một tháng trời.

Nhưng vào một ngày đẹp trời nào đó, khi dùng xe máy đi ngang qua một bờ sông, ông bố Nguyễn An Thành của cậu đã bị một chiếc xe tải tông trúng, khiến cả người cả xe đều lao xuống nước.

Và trùng hợp làm sao, khi mà bên cạnh đó còn có một vài người đang câu cá khác.

Khung cảnh y hệt những gì đứa trẻ Nguyễn An Bình đã mô tả.

Giờ, không chỉ Nguyễn An Thành ngã lộn cổ xuống nơi có người câu cá nữa, mà ông ta còn gãy một chân rồi lộn cổ xuống nước.

Cũng trong một lần khác, Nguyễn An Bình nhìn thấy mẹ mình là Chu Thị Minh Anh bên một đống thịt đã bị nướng khét.

Không muốn bị mọi người chế nhạo về tài nấu ăn của mình, nên bà mẹ này sau ba tuần liên tiếp chỉ chiêu đãi cả nhà của mình bằng những món luộc hoặc hầm, tránh xa đồ nướng hết mức có thể.

Nhưng đó là cho tới một ngày, khi mà Chu Thị Minh Anh trở về nhà với vài cân thịt trong tay, cô đặt chỗ thịt ấy trong phòng khách rồi rời đi.

Và chỉ vài phút sau, một sự cố điện đã xảy ra khiến cho căn phòng khách b·ốc c·háy nghi ngút, suýt nữa dẫn tới c·háy n·hà.

Kết quả sau đó, chính là Chu Thị Minh Anh đã ở trong căn phòng cháy rụi, và ngay bên cạnh cô ta cũng là những miếng thịt mua cho bữa tối cũng đã cháy thành than.

Từ đó trở đi, người nhà của Nguyễn An Bình biết được, chỉ cần tất cả những gì cậu nhóc nhìn thấy, đó sẽ là những sự kiện chắc chắn sẽ phải xảy ra, không bằng cách này thì cũng bằng cách khác.

Cũng vì khả năng chứng kiến những định mệnh không thể nào tránh khỏi này.

Nguyễn An Bình cũng cảm thấy chán ghét chính năng lực thiên bẩm ngay từ nhỏ của mình.

Vì những định mệnh không thể nào tránh khỏi, nên dù biết rằng chiếc xe có thể sẽ rơi xuống vực sâu hoặc vách đá nào đó khi đi đường.

Nhưng cả gia đình cũng phải đánh cược mạng sống của họ để hoàn thành cho bằng được định mệnh ấy.

Vì khi chủ động chấp nhận định mệnh, mọi người còn có thể có được một con đường sống, nhưng nếu cố gắng trốn tránh, hậu quả sau đó sẽ là thứ mà khó ai có thể tưởng tượng ra được.

Nhưng dù cho có chuẩn bị kỹ càng tới mấy thì việc lao xe về phía một vách đá hiểm trở chưa bao giờ là một chuyện an toàn cả, dù cho chiếc xe đã được cải trang lại cho việc chống va đập chăng nữa.

Sau một hồi liên tục lao xuống vách đá.

Dưới chân núi hiểm trở, một chiếc xe bán tải hiện tại đã biến dạng hoàn toàn, động cơ đang dần b·ốc c·háy và có thể p·hát n·ổ bất cứ lúc nào.

Ngoại hình hiện tại của chiếc xe đó giờ nhìn qua không khá hơn một lon nước ngọt đã bị bóp méo sau khi dùng xong là bao.

Ngay lúc này, từng tiếng động lạ bên trong chiếc xe bắt đầu vang lên, tiếp theo đó chính là cửa kính của ghế sau xe vỡ tung, từng mảnh vụn thủy tinh bay vương vãi khắp nơi.

Đi ra từ trong chiếc xe đã vỡ tan ấy là một đứa trẻ đã bọc bản thân mình vô cùng cẩn thận trong một chiếc áo khoác dày cộp, trên tay Nguyễn An Bình là một cây búa chuyên dùng để phá kính xe.

Tiếp theo đó, cậu nhóc này hành động vô cùng nhanh chóng và dứt khoát, như thể cậu ta đã rèn luyện và chuẩn bị kỹ càng cho những chuyện sẽ xảy ra.

Kính trước xe cũng nhanh chóng được đánh vỡ, đứa trẻ 8 tuổi dùng toàn bộ sức lực hiện tại của mình, nhanh chóng lôi cha mẹ cậu ra khỏi chiếc xe đang bắt đầu b·ốc c·háy.

Dù cho có chuẩn bị vô cùng kỹ càng nhưng chuyện người một nhà này b·ị t·hương là không thể nào tránh khỏi.

Cặp vợ chồng Chu Thị Minh Anh và Nguyễn An Thành cũng nhanh chóng lấy lại được tinh thần.

Nhưng rõ ràng, hai người họ hiện mới là những người b·ị t·hương nặng nhất sau khi chiếc xe lao xuống vách núi.

“Đi, đi mau…”

Cả một nhà ba người nhanh chóng rời đi.

Một phần là vì chiếc xe sau lưng họ giờ có thể p·hát n·ổ bất cứ lúc nào, và họ vẫn chưa quên, rằng cả nhà hiện tại vẫn đang bị một con gấu điên đuổi theo ngay sau lưng đâu.

Cho tới khi người một nhà này cách chiếc xe được khoảng 30 mét, một tiếng rống giận làm vang động cả núi rừng xuất hiện ngay phía sau lưng họ.

Dù cho hơi chật vật một chút trong quá trình lăn xuống vách núi cùng với chiếc xe, cộng thêm với một vài v·ết t·hương trong quá trình truy đuổi.

Nhưng mọi người đều có thể nhìn ra, con vật khổng lồ kia chỉ đang cảm thấy mệt mỏi mà thôi, những v·ết t·hương dữ tợn với con người thì với nó cũng chỉ là xước da.

May mắn, con quái vật đó không quan tâm tới 3 người đang càng lúc càng rời xa nơi đây, thay vào đó, nó chỉ quan tâm tới cái xe đã biến dạng ngay trước mắt.

Dù sao đi nữa, nó coi cái hộp sắt ấy là con mồi, không phải ba sinh vật bé nhỏ kia.

Cái miệng to lớn của con gấu mở to ra hết cỡ, hàm răng sắc nhọn của nó gặm và nhai nát đầu chiếc xe bán tải như thể nhai bánh mì.

Nhưng ngay lúc này, bình xăng chiếc xe bị con gấu cắn nát.

Một v·ụ n·ổ nhỏ vang lên ngay trong miệng con quái vật, tiếp theo đó là lửa xăng lan tràn liên tục thiêu đốt khoang miệng của con vật to xác ấy.

Rống!

Bị ngọn lửa nóng bỏng liên tục thiêu đốt, thì mặc kệ cho con vật đó có da dày thịt béo, kháng đánh như thế nào chăng nữa, con quái vật đó giờ cũng đang phải quằn mình trong đau đớn.

Con gấu khổng lồ ấy tuy đúng là đã tiến hóa, mạnh hơn gấu bình thường rất nhiều lần, nhưng nó vẫn chưa tiến hóa tới mức độ thủy hỏa bất xâm, không sợ nhiệt độ cao.

Nên đứng ở phương xa, gia đình một nhà ba người kia cũng đã có thể ngửi thấy được mùi thịt nướng cháy khét tỏa ra ngay sau lưng họ.

“Khụ, xem ra lần này nguy cơ của chúng ta đã được hóa giải rồi…” Nguyễn An Thành giờ đầy vẻ suy yếu thều thào nói.

Nhưng ngay khi ông bố này vừa nói như cắm cờ xong.

Trong tầm mắt của cậu con trai Nguyễn An Bình, cậu nhóc lại chứng kiến một viễn cảnh mới, khi mà những ngôi sao băng bắt đầu rơi vào mặt đất.

Ngay khi thấy con trai mình vô thức nhìn lên trên bầu trời với một thái độ sợ hãi.

Cha mẹ của cậu bé chỉ có thể thở dài, họ biết chắc chắn con trai mình lại chứng kiến được chuyện không may nào đó.

Chứng kiến thái độ hoảng loạn của cậu bé như vậy, mẹ cậu lập tức ôm chầm và an ủi đứa con của mình.

“An Bình, có cái gì từ trên trời rơi xuống sao con?

Là cây đổ, là máy bay rơi,…

Hay là, thiên thạch?”

Ngay khi câu hỏi ấy vừa bắt đầu, đó cũng là lúc đáp án của nó xuất hiện ngay trước mắt mọi người.

Vì giờ này.

Trên bầu trời đêm đỏ máu.

Vô số những ngôi sao băng đang lướt ngang qua bầu trời, đi xuyên qua bầu khí quyển.

Chúng giống như những đốm lửa thắp sáng màn đêm đen, một cảnh tượng vô cùng đẹp mắt và hiếm gặp.

Nhưng cho tới khi có một điểm sáng đang hướng thẳng tới phía người một nhà này, những ngôi sao băng có lẽ cũng không đẹp như cách mà người ta đã miêu tả về chúng.

Cả khu rừng đã rực sáng trước cảnh tượng đang diễn ra.

Cặp vợ chồng nhìn vào cảnh tượng này và họ biết, chắc chắn mình không thể nào có thể kịp rời khỏi nơi đây.

Vì vậy, họ ôm chầm lấy đứa con của mình, cố gắng làm lá chắn để đứa trẻ có thể sống sót.

May mắn, viên thiên thạch có vẻ đã không rơi về phía người một nhà này, thay vào đó, nó rơi vào sườn núi nơi chiếc xe vừa băng qua không lâu.

Một v·ụ n·ổ đinh tai nhức óc xuất hiện, tiếp theo đó chính là sóng xung kích quét ngang tất cả mọi thứ trên đường đi.

Dù đã cách khá xa chăng nữa, nhưng đủ thứ mảnh vụn, đất đá vẫn liên tục tàn phá mọi thứ xung quanh.

Và Nguyễn An Bình cùng cha mẹ của cậu nhóc vẫn nằm trong vùng ảnh hưởng từ viên thiên thạch nhỏ ấy.

Trong ánh mắt của cậu nhóc hiện tại là cả một khu rừng đang rực sáng, một sườn núi đã b·ị đ·ánh sập gây ra những động tĩnh vô cùng to lớn.

Con gấu đang hấp hối do bị lửa thiêu đã bị một viên đá vụn nào đó rơi trúng, tiễn đưa nó siêu thoát khỏi nỗi thống khổ của hiện tại.

Và trong mắt của Nguyễn An Bình, lại có một viễn cảnh mới bỗng dưng xuất hiện.

Cậu nhóc đã thấy được bầu trời đỏ máu, thấy được cả thành phố đã trở nên điên loạn.

Thấy được vô số những chủng loại quái vật khác nhau có ngoại hình khá giống con người đang giễu hành trên những thành phố đổ nát.

Và cậu cũng đã thấy được bề mặt của hành tinh tan vỡ và rồi được tổ hợp một lần nữa.

Tất cả những viễn cảnh kinh hoàng này khiến lần đầu tiên sau nhiều năm, Nguyễn An Bình hi vọng rằng thứ mình đang nhìn thấy là ác mộng chứ không phải là tương lai hay định mệnh gì.

Nếu không, thế giới này sẽ hóa thành địa ngục mất!

Chương 2: Thiên thạch.