Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 20: Tư binh.
Vẫn là mỏm đá nơi Nguyễn An Bình đã chọn để dựng trận pháp che giấu tai mắt người.
Nhưng giờ này, tại nơi đây không chỉ có riêng một mình cậu nhóc ấy nữa.
Mà nơi đây còn có sự xuất hiện của một sinh vật khâu lại khổng lồ, một con thú với cái đầu dê nhìn qua vô cùng đáng sợ, một quái vật cao hơn 7 mét.
Sau khi đã được Nguyễn An Bình cải tạo lại lần thứ hai, có thể nói dáng vẻ của quái vật này nhìn đã khá hơn trước rất nhiều lần.
Đặc biệt là tại thân thể của nó đã cân đối hơn trước, không còn mắc kẹt trong một hình dạng bất tiện như là đầu to thân nhỏ nữa.
Giờ, khi nhìn vào tạo vật của mình, đến chính Nguyễn An Bình cũng không biết nên gọi cái thứ ấy là một sinh vật hay không.
Đừng nhìn con quái vật ấy động đậy được mà cho rằng nó là một sinh vật sống.
Dù cho máu thịt vẫn còn lại chút hoạt tính vô cùng yếu ớt, nhưng về cơ bản, thân thể của quái vật này vẫn đang trong giai đoạn c·hết dần c·hết mòn.
Nếu có ai đó đứng đủ gần tại người con quái vật, họ sẽ không hề cảm nhận được nhiệt độ, hay cảm nhận được tiếng tim đập hay hơi thở tới từ con quái thú.
Về cơ bản, con quái vật đó không còn là một sinh vật sống.
Thế nhưng hiện tại, Nguyễn An Bình vẫn có thể cảm giác được tạo vật của mình đang cảm thấy một cơn đói cồn cào.
Nó vẫn cần ăn uống để duy trì sự tồn tại.
Đương nhiên, thứ mà nó cần hiện tại không phải là những đồ ăn thông thường nữa, mà cái nó cần hiện tại đó chính là năng lượng cùng với tất cả những vật thể ẩn chứa năng lượng.
Dẫn con quái vật tới gần mỏm đá của mình, Nguyễn An Bình tháo chiếc mặt nạ trắng ra.
Ngay lúc chiếc mặt nạ được lấy xuống, thân hình và chiều cao của Nguyễn An Bình một lần nữa trở lại tiêu chuẩn của một đứa trẻ thông thường.
Nhưng ngay khi nhận thấy những biến đổi trên thân kẻ đã khống chế mình.
Con quái vật lập tức nhận thức được người đứng trước mặt nó chỉ là nhân loại con non, không phải là một đối thủ quá mức mạnh mẽ.
Nên ngay lập tức, con quái vật đã lao lên, muốn xử lý luôn đứa trẻ trước mặt nó.
Nhưng khi con quái vật còn đang cố gắng lao lên, thì bỗng chợt trong đầu óc nó, từng sợ tơ ma pháp vô hình cắm xuyên qua não bộ, cưỡng chế khóa cứng lại đầu óc con quái vật này.
Dù sao cũng là tạo vật do chính Nguyễn An Bình tạo ra, nên cậu ta có thể nắm trong tay và biết được tất cả những suy nghĩ, tư duy của thứ v·ũ k·hí sống mà mình vừa chế tạo.
Nguyễn An Bình giờ chỉ có thể vừa thở dài đầy mệt mỏi vừa từ từ quay người lại.
Trong giọng điệu của cậu nhóc hiện tại có thể cảm nhận được ở trong đó hiện giờ là một sự thất vọng không hề nhẹ.
“Chậc, quả nhiên a.
Đầu óc của đám quái vật này quá đơn giản, quá hoang dã, nên suy cho cùng là nó không có quá nhiều tiềm năng để ta phải lãng phí thời gian của mình mà đầu tư vào.”
Ngay khi Nguyễn An Bình vừa nói xong, đó cũng là lúc những sợi tơ ma pháp đâm xuyên vào não bộ, hoàn toàn chiếm quyền điều khiển con quái vật này.
Một cảm giác như thể đang điều khiển con rối xuất hiện trong lòng.
Ban đầu, những chuyển động của con rối do Nguyễn An Bình điều khiển còn vô cùng cứng nhắc, không hề linh hoạt chút nào.
Nhưng dần dần, sau vài lần điều khiển, cậu nhóc cũng đã có thể làm chủ được con quái vật, những sợi tơ kết nối trong hệ thần kinh của con vật cũng đã trở nên linh hoạt hơn vô số lần.
Đủ loại tư thế, đủ loại kiểu dáng được bày ra, thậm chí con quái vật còn đang quay đầu hip-hop ngay giữa rừng sâu núi thẳm.
Vòng xoay nhanh kết hợp với cái đầu đủ cứng lập tức biến nó thành một mũi khoan sống, xoáy sâu vào trong lòng đất.
Kết quả là phải mất 5 phút, Nguyễn An Bình mới vớt được cái thứ v·ũ k·hí sống do mình chế tạo ra khỏi cái hố vừa đào.
Hiện tại, cậu nhóc không biết nên làm như thế nào để có thể kiểm soát con quái vật này.
Vì sau khi đã hoàn toàn đánh tan ý chí, cắt đứt một vài dây thần kinh lên não của nó.
Thì con quái vật đã hoàn toàn biến thành một con rối đúng nghĩa đen.
Nó giờ chỉ có thể hoạt động nếu như có người trực tiếp điều khiển, còn lại nó sẽ đứng yên nơi đó như một pho tượng vô hồn.
Nếu đem con quái vật này lên chiến trường trong tương lai, nó đúng là một thứ v·ũ k·hí không tệ chút nào.
Nhưng khi nghĩ tới việc một mình mình phải điều khiển cả trăm con rối, Nguyễn An Bình lập tức cảm thấy vô cùng đau đầu và cho rằng đây là một chuyện bất khả thi.
Đang trong lúc bế tắc, một cảm giác mát lạnh quen thuộc một lần nữa xuất hiện trong đầu Nguyễn An Bình.
Đây lại là ma pháp bị động Tự Nhiên Linh Cảm lại một lần nữa phát huy tác dụng của nó.
Ngay lập tức, một ý tưởng mới về việc lập trình những mệnh lệnh trong não bộ của con quái vật xuất hiện trong đầu cậu.
Dù sao nơi đây cũng là một cái thế giới ma pháp, chuyện có những pháp thuật đọc não đối phương, hoặc những pháp thuật đánh dấu nguyền rủa, hay để lại ấn ký xuất hiện rất nhiều.
Vì vậy, chỉ cần Nguyễn An Bình khống chế thật khéo léo, cậu hoàn toàn có thể lập trình cho con quái vật dưới trướng một trí tuệ nhân tạo loại đơn giản nhất.
Nghĩ là làm, một lần nữa cậu nhóc đi theo linh cảm của mình mà hành động.
Từng sợi tơ ma pháp trong đầu con quái vật giờ nhìn như đi loạn, đâm xuyên qua từng tế bào não một cách lộn xộn.
Nhưng thực tế, chúng đang lợi dụng bộ não của con vật này, chế tạo ra một cấu trúc tương tự các máy tính.
Và sau khoảng 1 tiếng liên tục lập trình, Nguyễn An Bình cũng đã có được những thành quả ban đầu.
Dẫn con quái vật vừa được cải tạo lần thứ hai đi dạo trong rừng, cậu nhóc bắt đầu đưa ra những chỉ lệnh đối với thứ v·ũ k·hí sống của mình.
“Xông lên.”
“Tập trung săn g·iết con đầu đàn…”
“Đánh không lại, rút lui…”
Ngày hôm đó, cả khu rừng bên ngoài pháo đài Ngọc Lục Bảo chỉ có thể nói là gà bay c·h·ó chạy.
Con quái vật đầu dê do Nguyễn An Bình điều khiển chỉ có thể nói là đánh đâu thắng đó, không sợ đau đớn, không hề e ngại trước mọi đối thủ.
Nên nó là một con quái vật đáng sợ hơn cả những quái vật đáng sợ nhất.
Hiện tại, một mình nó đang đối đầu với cả đàn sói ma thú.
Nó lao lên như một cỗ xe tăng không thể ngăn cản, mặc kệ cho có là cây cối hay những con sói ma thú khác cản đường.
Tất cả đều hóa thành gỗ vụn, bọt máu trước đợt xung kích đầy bất ngờ của con quái vật đầu dê ấy.
Chỉ trong vòng chưa đầy ba giây, con quái vật đã đánh xuyên qua đội hình và xuất hiện ngay trước mặt con sói đầu đàn, một con ma thú cấp độ 2, ngang ngửa về mặt cảnh giới với thứ v·ũ k·hí do Nguyễn An Bình chế tạo ra.
Nhưng giờ này, con thú đó giống như hoàn toàn bất lực, nó không thể ngờ được đối thủ của mình lại lao lên liều lĩnh tới như vậy.
Và khi lấy lại được tinh thần, con quái thú kỳ lạ kia đã xuất hiện ngay trước mặt nó.
Với kích thước hoàn toàn áp đảo đối thủ, v·ũ k·hí sống của Nguyễn An Bình trong nháy mắt đã nắm lấy đầu và hông đuôi của con sói đầu đàn.
Ngay sau đó, con ma thú đã bị xé đôi trên không trung, máu và n·ộ·i· ·t·ạ·n·g của nó vương vãi khắp nơi, khiến cho bầy sói xung quanh phải hoảng loạn.
Sói đầu đàn đã không còn, bầy sói nhanh chóng tan rã, mỗi con chạy về một hướng khác nhau.
Nhưng trước một thứ v·ũ k·hí sống cao hơn chúng cả đại cảnh giới, bầy ma thú này đã nhanh chóng b·ị đ·ánh cho tàn phế và được tập trung cùng một chỗ.
Không bao lâu sau, trước mặt Nguyễn An Bình đã là thân thể đang sống giở c·hết giở của 60 con sói ma thú cấp độ 1 được chất cao như một ngọn núi nhỏ.
“Tốt lắm, như thế này thì ta chắc có đủ nguyên liệu để tiến hành thí nghiệm rồi.”
Trên gương mặt nghiêm túc của cậu nhóc 8 tuổi lúc này nở một nụ cười nhạt, nụ cười khiến cho đám ma thú nhìn vào cũng phải hoảng loạn.
Ba ngày sau, vẫn là mỏm đá giữa rừng sâu núi thẳm đó.
Nơi đây về cơ bản vẫn không có thay đổi gì quá to lớn.
Nhưng nếu có ai đó rảnh rỗi mà đào sâu vào lòng đất, họ có thể phát hiện một căn cứ ngầm không biết đã được xây dựng dưới những lớp đất đá từ khi nào.
Trong căn cứ nằm sâu trong lòng đất, từng tiếng rên rỉ đầy thê lương của đủ loại ma thú đang không ngừng diễn ra như âm thanh than khóc của những oan hồn dưới địa ngục.
Và quả thực, nơi đây theo một cách nào đó cũng có thể coi là một địa ngục.
Dưới ánh đèn mờ nhạt của một loại đèn ma pháp thủy tinh.
Đủ loại khí quan của các loại ma thú khác nhau được treo đầy trong phòng thí nghiệm, biến nơi đây chẳng khác nào một lò mổ với mùi máu tanh nồng.
Bên ngoài những khí quan ấy, một lớp nước thánh chứa bên trong sinh mệnh lực và thánh quang lúc nào cũng bao quanh.
Nhờ nước thánh bao quanh, nên dù cho nhiều ngày trôi qua nhưng hoạt tính của máu thịt vẫn được duy trì hiệu quả.
Đảm bảo các khí quan ấy vẫn có thể cấy ghép thành công cho bất cứ sinh vật nào.
Đi xuyên qua một hành lang với đầy các thể loại khí quan ấy, một quảng trường với một đội quân hàng trăm binh sĩ đang có mặt ở nơi đây.
Ai nấy trong đội quân này đều có dáng người cao lớn với chiều cao trung bình hơn 2 mét, cơ bắp cuồn cuộn, nghiêm chỉnh xếp hàng chờ lệnh.
Nhưng ở nơi khỉ ho cò gáy này, Nguyễn An Bình lấy đâu ra nhiều người như vậy chứ?
Nếu nhìn kỹ vào từng binh sĩ đang có mặt tại quảng trường, ai cũng có thể nhìn ra được chúng không phải là con người.
Đó là những con c·h·ó sói lông lá đầy mình, các vết sẹo phẫu thuật ngang dọc khắp thân thể nói lên chúng đã phải trải qua đủ các thể loại cải tạo khác nhau, biến đổi cấu trúc xương, cơ bắp.
Chúng là những tác phẩm do Nguyễn An Bình đắp nặn, biến chúng hóa thành hình người như hiện tại.
Và đội quân người sói này chính là tư binh, là một con bài để cậu quý tộc nhỏ tuổi ứng phó với tương lai của mình.