Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 22: Hóa đá.
Đưa người về pháo đài Ngọc Lục Bảo là một vấn đề khó khiến Nguyễn An Bình phải trầm ngâm.
Nếu là lúc trước, khi không biết rằng trong lãnh thổ nhà mình trinh sát đối phương nhiều như gián, cậu quý tộc nhỏ tuổi này chắc chắn sẽ nghênh ngang đem đám quái vật này về pháo đài.
Nhưng hiện tại, khi đã biết đám gián điệp ở khắp mọi nơi, Nguyễn An Bình cũng phải biết đường mà thu liễm một chút.
Lúc này, pháp sư nhỏ tuổi không ngừng bước đi trong căn cứ của mình.
Tại nơi đây, không chỉ có riêng một đám quái vật đang không ngừng tu luyện tăng cường cảnh giới.
Mà ở nơi đây vẫn có những con quái vật, những thứ v·ũ k·hí sống được giao công việc khác.
Nguyễn An Bình giờ có thể cảm nhận được, nhiệt độ phía trước đang ngày càng tăng cao, kèm theo đó chính là những tiếng đe búa v·a c·hạm, tiếng kim loại rèn đúc liên tục vang lên.
Bước vào một căn phòng mới trong căn cứ.
Nơi đây không phải là một nơi rùng rợn như căn phòng thí nghiệm kia.
Khu vực này là một tổ hợp máy móc đang làm việc không ngừng nghỉ, với những cỗ máy đang được kết nối với nhau tạo thành một dây chuyền sản xuất.
Với sức mạnh của một pháp sư cấp độ 2, chỉ cần khéo léo một chút, Nguyễn An Bình có thể dễ dàng tay không xoa ra một hệ thống máy móc cũng là một chuyện vô cùng khả thi.
Còn vận hành cái dây chuyền sản xuất này cứ việc giao cho mấy thứ v·ũ k·hí sống mà cậu tạo ra là được.
Tại nơi đây, các loại quặng thô sau khi được vận chuyển tới sẽ được nung chảy trong những cỗ máy có nhiệt độ cao khủng kh·iếp.
Ngay sau đó, chúng sẽ được đi qua một dây chuyền phức tạp để gia công.
Và cuối cùng, từng tấm phù văn áo giáp được sản xuất ra sẽ được ném thẳng vào bể làm mát ở cuối dây chuyền.
Sau khi số lượng áo giáp đã đủ lớn, tất cả chỗ áo giáp ấy sẽ được vớt lên, gia công tinh chỉnh thêm một chút nữa, lắp ráp chúng lại với nhau là đã có thể đem đi trang bị cho binh sĩ.
Có thể thấy, ở một góc khác của căn cứ, những đạo quân người sói, hoặc các thú nhân có đầu của đủ các thể loại ma thú khác nhau liên tục bước ra.
Trên thân chúng hiện tại không còn đơn giản là một thân thể với đủ loại vết sẹo ngang dọc nữa.
Mà là một bộ áo giáp phù văn loại tốt nhất, hàng chuyên dùng cho những sĩ quan cấp cao trong q·uân đ·ội của bất cứ thế lực nào.
Dù sao thế giới này các pháp sư vẫn là lực lượng chủ đạo, trong khi đó cận chiến pháp sư chỉ có thể nói là hiếm có khó tìm.
Nên áo giáp, hộ cụ tại nơi đây không quá được ưu chuộng và phát triển.
Vì vậy chuyện một pháp sư cấp độ 2 có thể chế ra những trang bị đỉnh cấp trong cận chiến cũng là chuyện rất bình thường.
Đương nhiên Nguyễn An Bình sao có thể hài lòng với những hộ cụ chỉ đơn giản là rắn chắc và chống lại một vài loại pháp thuật cơ bản cho được.
Nên vị pháp sư nhỏ tuổi này đã cải tạo lại chúng bằng cách cho thêm trên các lớp giáp một vài thành phần đặc biệt, chúng là cấu trúc ma pháp của Tơ Tuyến Ma Pháp.
Với việc phụ ma này, bất cứ kẻ nào đánh trúng vào bộ áo giáp ấy đều sẽ phải nhận sát thương bắn ngược từ phía những sợi tơ siêu sắc bén.
Còn chưa kể trang bị của đội quân ma thú cải tạo này cũng có độ sắc bén kinh khủng nhờ được phụ ma nữa.
Đó là về trang bị, còn về kỹ năng chiến đấu cũng không cần quá khắt khe với đội quân này làm gì.
Dù sao đây cũng là một thế giới ma pháp làm chủ.
Kiếm cũng tồn tại nhưng trên đời này rất ít người có thể gọi là những kiếm sĩ thực thụ.
Vì môi trường của lục địa Alrat không phải là một mảnh đất thích hợp cho những kỹ thuật cận chiến lên ngôi.
Nên chỉ cần cho đám ma thú được cải tạo kia một cây kiếm, thả chúng vào giữa đội hình địch, sau đó ra lệnh chúng vung vẩy cây kiếm theo thuật toán đã được cài sẵn là được.
Hiện tại, dù có là con quái vật đầu dê, hoặc là đám thú nhân đã qua cải tạo kia.
Tất cả chúng đều dùng chung một cấu trúc ma pháp giống hệt nhau.
Có vẻ như thiếu chủ của pháo đài Ngọc Lục Bảo đang có một toan tính, muốn chế tạo ra một loại quân trận dành riêng cho lực lượng này.
Nguyễn An Bình khoát tay, ma pháp trận và cả ma pháp trụ cột ẩn giấu bên trong đó lúc này đều không giữ lại chút gì mà lộ ra trước mặt cậu ma pháp sư nhỏ tuổi.
Có thể thấy rõ, ngay lúc này, trong cấu trúc ma pháp của đám thú nhân này chỉ có hai pháp thuật trụ cột.
Một cái là Thân Thể Cường Hóa Thuật, loại ma pháp chuyên dụng cho các cận chiến pháp sư.
Đồng thời nó cũng có thể khiến một pháp sư điều khiển từng chi tiết trên thân thể họ, trong đó việc áp s·ú·c cơ bắp, thay đổi kích thước cũng là một trong những khả năng đó.
Ma pháp thứ hai là Phong Hành Thuật, một loại ma pháp chuyên dụng để tăng tốc độ di chuyển.
Dù cho Thân Thể Cường Hóa Thuật có thể làm người sử dụng nó tăng cường cơ bắp, tăng lực bộc phát chăng nữa, tốc độ cũng chỉ có thể so sánh với một chiếc xe đang phóng trên quốc lộ.
Nhưng nếu có thêm Phong Hành Thuật đi kèm nữa, tốc độ của người thi pháp giờ có thể sánh ngang với một viên đ·ạ·n được bắn ra.
Có thể nói, với sự kết hợp giữa hai pháp thuật trên.
Đám tư binh của Nguyễn An Bình giờ cũng đã có thể uy h·iếp được tới tính mạng của một pháp sư cấp độ 3, dù cho chúng mới chỉ là cấp độ 1 nhỏ yếu.
Về ma pháp cuối cùng, vị pháp sư nhỏ tuổi giờ không biết nên cho thêm pháp thuật cuối cùng nào để hoàn thiện mảnh ghép về những chiến binh do cậu chế tạo ra.
Đúng lúc này, một binh sĩ vấp ngã ngay trên đường vận chuyển áo giáp, khiến cho đủ thứ tạp vật vương vãi khắp nơi.
Và ngay cái lúc hỗn loạn ấy, một hòn đá nhỏ đã vô tình lăn tới dưới chân Nguyễn An Bình.
Nhìn thấy viên đá nhỏ ấy một khắc này, trong đầu ma pháp sư trẻ tuổi bỗng chợt nổi lên một ý tưởng mới.
Cậu biết ma pháp cuối cùng mình cần bổ sung cho đám quái vật của mình là gì rồi.
Đó chính là Hóa Thạch Thuật, một pháp thuật cơ bản nhưng khó học, kể cả những pháp sư chơi đá cũng rất ít khi học tập ma pháp này.
Nhưng nghĩ là làm.
Nguyễn An Bình ra lệnh, truyền tri thức về Hóa Thạch Thuật vào tro ma pháp trận của đám v·ũ k·hí sống ấy.
Với độ chính xác tương tự những máy tính của pháp trận được khắc sâu vào trong đầu não từng con quái vật, chẳng mấy chốc quá trình này đã được hoàn thành.
Giờ ba ma pháp trụ cột của những v·ũ k·hí sống này đã được hoàn tất.
Cửa chính của căn cứ được mở ra.
Cả một đội quân những quái vật của c·hiến t·ranh được vũ trang đầy đủ trùng trùng điệp điệp đi ra ngoài đón ánh nắng mặt trời.
Một đội quân gồm khoảng 900 chiến binh mặc trên mình những bộ giáp toàn thân che đi toàn bộ các vết tích lông lá trên thân thể.
Ai nấy trong số họ đều là những cá nhân sở hữu thể trạng to lớn với chiều cao trung bình hai mét rưỡi, người nổi bật có thể cao tới ba mét.
Những thứ v·ũ k·hí được đám người này sử dụng đều là những loại v·ũ k·hí vô cùng nặng nề, giống như thể chúng không được thiết kế cho con người sử dụng.
Và một điểm đặc trưng vô cùng nổi bật khác của đạo quân này, đó chính là tất cả thành viên trong số chúng đều đeo những chiếc mũ giáp kín mít được trang trí bằng đầu của những ma thú trong khu rừng rậm.
Đáng lý ra, một đội quân với trang bị nặng nề như vậy khi hành quân qua khu rừng phải gây ra động tĩnh vô cùng to lớn mới đúng.
Nhưng nhờ vào Phong Hành Thuật, tốc độ di chuyển của đội quân hạng nặng này không những vừa nhanh chóng và linh hoạt, mà còn vô cùng nhẹ nhàng tựa cơn gió lướt qua.
Tương phản hoàn toàn so với cái vẻ ngoài nặng nề cục mịch của chúng.
Với khả năng di chuyển nhanh chóng như vậy, mà trong đội hình cũng có người mang theo trận pháp có thể ẩn giấu mọi tung tích khi hành quân nữa.
Chẳng mấy chốc, cả đội quân đã di chuyển tới bên ngoài pháo đài Ngọc Lục Bảo mà không ai phát hiện ra chúng.
Nhưng có vẻ, đội quân ma thú cũng chỉ có thể di chuyển tối đa được tới nơi đây mà thôi.
Đội quân ấy dừng lại không phải vì những chiến binh này đã cạn thể lực, hoặc ma lực không đủ để duy trì Phong Hành Thuật.
Mà cả đội giờ này đã đứng ngay trước trận pháp của pháo đài Ngọc Lục Bảo.
Một trận pháp có tác dụng cảnh báo, sẽ lập tức phát ra âm thanh vô cùng chói tai cho các chòi canh ngay khi có kẻ thâm nhập vào trong pháo đài này.
Nếu là Nguyễn An Bình thì nhờ vào quyền hạn vốn có của cậu thì ra vào trận pháp ấy liên tục cũng không có vấn đề.
Nhưng nếu là một đội quân lạ mặt xuất hiện, chắc chắn không chỉ một chòi canh mà toàn bộ pháo đài cũng phải rung chuông cảnh báo.
Tuy đã vào một thế khó nhưng trên gương mặt của cậu quý tộc trẻ tuổi này không hề lộ ra bất cứ vẻ khó chịu nào.
Dù sao cậu ta cho đám tư binh của mình học tập Hóa Thạch Thuật cũng không phải là để cho có.
Nên ngay sau một mệnh lệnh từ chủ nhân của mình, đám ma thú cải tạo bắt đầu tạo dáng đủ loại tư thế khác nhau.
Ngay sau đó, chúng tự thi triển ma pháp hóa đá lên trên chính thân thể mình, tự biến bản thân thành những bức tượng đá cẩm thạch.
Nếu người không biết rõ nguồn gốc mà nhìn vào, họ sẽ chỉ cho rằng đây là những bức tượng được kết tinh từ đỉnh cao nghệ thuật từ bàn tay của những nghệ nhân bậc thầy mà thôi.
Ban đầu, cái pháo đài Ngọc Lục Bảo nhìn kiểu gì thì nó cũng đã rất xa hoa rồi.
Như vậy thì nhét thêm vài trăm, thậm chí là vài ngàn bức tượng đá có chủ đề về các chiến binh vào để trang trí thì có vấn đề gì chứ?
Không những vậy, việc vừa hóa đá vừa tu luyện cũng có thể khiến thực lực của đám tư binh do Nguyễn An Bình cầm đầu gia tăng nhanh hơn khi mà đội hình đã bị phân tán đến tất cả các nơi trong pháo đài.
Lúc này, trong đầu Nguyễn An Bình đã tưởng tượng ra được viễn cảnh trận chiến vào 6 năm sau sẽ diễn ra như thế nào rồi.
Cậu nhóc giờ rất mong chờ biểu cảm của đám người xâm nhập kia, khi những tượng đá chúng cho rằng là vô tri đột ngột hóa thành những binh sĩ đánh cho chúng trở tay không kịp.