Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 26: Tập trung vào con đường phía trước.
Càng nhìn vào nụ cười của chồng mình, cô vợ Chu Thị Minh Anh ở sau lưng Nguyễn An Thành giờ chỉ muốn đấm cho hắn một trận.
Cảm nhận được sát khí phát ra như thể một tảng băng ngay phía sau, Nguyễn An Thành chợt run rẩy, nghiêm túc phân tích số liệu thu thập được thay vì nói nhảm nữa.
Trên từng trang giấy của cuốn sổ trong tay lúc này được ghi chép lít nha lít nhít bằng đủ các loại công thức, những phép tính vô cùng phức tạp.
Nhưng nếu nhìn kỹ, có thể thấy rõ ràng những chữ cái, con số được ghi trên cuốn sổ tay đang nhanh chóng thay đổi một cách chóng mặt.
Như thể cuốn sổ mà Nguyễn An Thành đang cầm trên tay vốn không phải là một cuốn sổ, mà nó là một loại máy tính bảng cầm tay.
Ngay bên cạnh hắn, Chu Thị Minh Anh cũng không hề rảnh rỗi.
Dù cho có là một linh hồn thể chăng nữa, bóng ma ấy cũng đang ghi chép, phân tích vô số những giả thuyết, kết quả khác nhau.
Có thể nói, thí nghiệm của Nguyễn An Bình không chỉ trợ giúp cậu pháp sư nhỏ tuổi này có thêm những ý tưởng mới, mà nó còn giúp cha mẹ cậu tiết kiệm kha khá thời gian.
Và sau một hồi tính tính toán toán không ngừng nghỉ.
Cả hai người giờ đều nhìn về phía nhau và cười đầy vui vẻ khi đáp án cho vấn đề đã được hai người chung sức hóa giải.
Ngay sau khi hoàn thành nghiên cứu một khắc này, cả hai người họ giống như đã có thay đổi gì đó, nhưng lại giống như không có bất cứ điểm bất thường nào.
Cặp vợ chồng này lấy ra đủ mọi loại hành lý, cất chúng vào trong chiếc nhẫn trữ vật trên tay mình.
Trong nháy mắt, số lượng vật tư khổng lồ được dự trữ trong kho hàng cứ như vậy mà biến mất.
Nhìn vào căn phòng trống trải ngay trước mắt, Nguyễn An Thành giờ chỉ có thể thở dài đầy thổn thức.
“Ai, ta thật không ngờ được, đi nghỉ một chút thôi mà cũng không được.
Ta cứ nghĩ mình chọn được một cái thế giới bình thường để có thể trải nghiệm cuộc đời của một người bình thường.
Nhưng ai mà ngờ được đủ thứ chuyện loạn thất bát tao lại xảy ra, hại ta lại phải bước trên con đường siêu phàm một lần nữa.”
Bên cạnh hắn, cô vợ đang trong trạng thái linh hồn thể lại bĩu môi khi nhìn vào hắn.
“Thôi thôi, ông xã, đừng có mà mồm điêu nữa.
Miệng thì nói là trải nghiệm cuộc sống của người bình thường mà lâu rồi không cảm nhận lại.
Nhưng thực tế, khi đi vào cái thế giới này, đừng tưởng ta không biết ông nó lại lựa chọn cái chế độ Hồng Trần Luyện Tâm, nếu không hai ta đã chẳng có nhiều ký ức như vậy khi xuyên việt rồi…”
Nói tới đây, Chu Thị Minh Anh giống như thể nhớ ra điều gì đó, hai mắt cô ta nheo lại, làm Nguyễn An Thành lập tức chuyển sang trạng thái phòng ngự, khi hai tay hắn cố gắng che kín các bộ phận yếu hại.
“Ông nó, nếu ta nhớ không nhầm thì cái chế độ Hồng Trần Luyện Tâm đó là tăng gấp đôi tai kiếp mà người xuyên việt sẽ phải nhận đi.
Ông hố người đến nghiện rồi, giờ tới vợ mà cũng muốn hố hay sao?
Thật không biết ông nó là dũng cảm hay là chán sống đây nữa?”
Nghe vợ mình gằn giọng nói như vậy, Nguyễn An Thành giờ chỉ có thể co ro một chỗ mà chịu đánh.
Sau một hồi pháo đài rung chuyển, mọi thứ một lần nữa trở lại bình thường.
Nhưng tất cả mọi người không biết rằng chủ nhân của pháo đài Ngọc Lục Bảo này đang chuẩn bị rời khỏi nơi đây.
“Bản kế hoạch Ma Vương xuất thế, đã kiểm tra hoàn tất, chuẩn.
Bản kế hoạch Thần Thoại Sống Lại, Ngày Tàn Của Thế Giới…”
Những bản kế hoạch chính là những thứ mà Nguyễn An Thành bỏ vào cuối cùng trong nhẫn trữ vật của mình.
Quay cái bản mặt đã b·ị đ·ánh sưng vù đến biến dạng nhìn sang một bên, hắn thấy cô vợ mình đang viết một lá thư cho con trai của hai người họ.
Ngay khi lá thư được viết xong trong một khắc này, Chu Thị Minh Anh dù có không nỡ rời khỏi chăng nữa, nhưng cô ta cũng chỉ có thể thở dài rồi quay người rời đi.
Màn đêm mùa hạ lúc nào cũng vậy.
Khi mà Nguyễn An Bình bí mật rời khỏi căn phòng của Platin thì trời cũng đã bắt đầu hửng sáng.
Một lần nữa bước vào căn phỏng của mình sau một đêm mệt mỏi, cậu nhóc giờ chỉ muốn va đầu xuống gối và nằm b·ất t·ỉnh cho tới sáng hôm sau.
Nhưng khi nhìn về bàn trà của mình, Nguyễn An Bình lại phát hiện ra điểm bất thường trên chiếc bàn ấy.
Nếu lần trước là cuốn sách có chứa tri thức siêu hố là cái cuốn võ đạo ma pháp phiên bản 1.0 kia.
Thì giờ này, trên chiếc bàn này chỉ là một lời nhắn vô cùng đơn giản.
“Tự biết phát triển thế lực là rất tốt, nhưng cũng đừng quên tăng cường sức mạnh cho bản thân nhé con trai.
À mà đúng rồi, cho chúng ta mượn tạm một cái tượng đá, có chút việc cần tới nó.”
Chỉ cần nhìn vào tờ giấy này, Nguyễn An Bình lập tức đoán được là những hành động của mình vẫn không thể nào thoát ra được khỏi sự giá·m s·át của cha mẹ mình.
Nhưng với cậu, chuyện này cũng không phải chuyện quá ngoài ý muốn gì.
Dù sao với số lượng kiến thức khổng lồ của hai người đó, chuyện có thể phát triển nhanh hơn cả đại năng chuyển thế trùng sinh cũng không phải việc gì quá khó có thể tin nổi.
Còn về bức tượng đá đã biến mất kia.
Nguyễn An Bình phát hiện ra đó chính là tác phẩm đầu tiên mà cậu chế tạo ra bằng ma pháp của mình, cũng chính là con quái vật đầu dê thân khỉ đột, là tạo vật mạnh nhất của cậu.
Tuy bị mất đi một tạo vật mạnh mẽ như vậy, nhưng cậu nhóc cũng chẳng cảm thấy tiếc nuối gì ở đây.
Dù sao cũng chỉ là một tạo vật được tiện tay nặn ra mà thôi, cũng không phải thứ gì đó quá quý giá tới không thể thay thế.
Mà nghĩ tới cha mẹ mình, giờ Nguyễn An Bình cũng cảm thấy tò mò, không biết thực lực của hai người họ đã mạnh tới mức độ nào rồi nhỉ?
Trên một hòn đảo hoang vắng người nào đó.
Một bãi cát trắng yên bình với nắng và gió, nơi khiến bất cứ ai nhìn vào cũng có cảm giác vô cùng thoải mái, muốn tổ chức một kỳ nghỉ của họ tại nơi đây.
Nhưng rất tiếc, cái khung cảnh bình yên ấy giờ đang nhanh chóng biến mất.
Khi ngay lúc này, ánh sáng của mặt trời đã hoàn toàn bị áp đảo bởi vô số những trận văn phức tạp vô cớ xuất hiện ngay giữa hư không.
Những trận văn ấy không ngừng xoay tròn biến đổi, và tới một giới hạn nào đó, tại trung tâm của trận pháp, không gian bắt đầu sụp đổ, tạo thành một lối đi mới kết nối với một chiều không gian khác.
Bước chân ra từ trong cánh cổng không gian ấy là một quý tộc trung niên với gương mặt b·ị đ·ánh đến sưng vù, đôi mắt thâm như gấu trúc, và bên cạnh là một linh hồn thể của một nữ quý tộc đang tung bay giữa nắng hè.
Đi tới nơi cần phải tới, Chu Thị Minh Anh lúc này quay đầu nhìn vào cấu trúc ma pháp trận đang không ngừng mở rộng, có xu thế bao phủ toàn bộ hòn đảo hoang này.
Người nào không biết chỉ coi đây là một loại trận pháp nào đó.
Nhưng Chu Thị Minh Anh nhìn vào là biết, đây thực ra chính là ma pháp trận của chồng cô.
Một cái ma pháp trận với số lượng các pháp thuật trụ cột chỉ có thể nói là nhiều như sao trời, đủ để dọa sợ bất cứ một ma pháp sư nào chứng kiến nó.
Khi bước chân vào cái thế giới giả lập này, Nguyễn An Thành và Chu Thị Minh Anh cảm thấy vô cùng hài lòng với pháp tắc của nơi đây.
Nhờ vào pháp tắc ấy, mọi loại tri thức họ đã tích lũy qua cả triệu năm đều có thể được hiển thị vô cùng đầy đủ trong trạng thái là những kỹ năng ma pháp.
Thông thường, tinh thần của một pháp sư bình thường chắc chắn sẽ không thể nào ủng hộ họ có thể chịu đựng nổi số lượng ma pháp trụ cột nhiều như vậy.
Nhưng ai nói bản chất linh hồn của hai người xuyên việt này vượt quá xa một linh hồn bình thường đâu.
Và lại, hai người họ cũng có hàng tá những bí pháp để mở rộng ma pháp trận của mình tới vô cùng vô tận.
Nên giờ, nói không ngoa là thực lực của hai người họ đã là vô địch trên thế giới này.
Còn thực lực của họ mạnh tới đâu thì Nguyễn An Thành dự đoán, hắn và vợ mình có thể so sánh với pháp sư cấp độ 100, nếu như cảnh giới ấy thực sự tồn tại.
Và đó là số liệu mà vị bá tước này đã đưa ra vào ba ngày trước, còn thông số sức mạnh của hai người họ hiện tại mạnh tới đâu vẫn là một điều bí ẩn.
Thấy cả hòn đảo hoang như một quốc gia nhỏ đã bị ma pháp trận của Nguyễn An Thành bao vây hoàn toàn.
Khi ma pháp trận bao phủ bầu trời của hòn đảo một khắc này.
Sắc trời vốn đang trời xanh nắng chói bỗng dưng biến chuyển, hóa thành một sắc trời âm trầm đỏ như máu.
Bầu không khí bất tường khiến mọi sinh linh trên hoang đảo trở nên bất an, chúng chỉ biết hoảng sợ mà chạy loạn khắp nơi theo bản năng.
Thấy bầu trời chuyển sắc một khắc này, Chu Thị Minh Anh cũng không đứng chơi ở đó nữa.
Chỉ thấy từ người linh hồn thể của cô ta, một ma pháp trận khổng lồ không kém cạnh so với Nguyễn An Thành cũng được giải phóng, bao trọn toàn bộ hòn đảo hoang.
Khi ma pháp trận của Nguyễn An Thành bao phủ nơi đây, sắc trời đỏ máu khiến vạn vật hoảng loạn.
Và giờ, khi tới lượt Chu Thị Minh Anh ra tay, bầu trời hoàn toàn trở thành một màu đen đặc, không một tia sáng nào có thể xuyên qua được tầng trời tăm tối ấy.
Lúc này, giọng nói như thể oan hồn từ mười tám tầng địa ngục của Chu Thị Minh Anh vang vọng khắp nơi.
“Được rồi, bắt đầu quá trình cải tạo lại nơi đây thôi.”
Chỉ thấy hai ma pháp trận điên cuồng xoay tròn, mỗi một vòng xoay là những pháp tắc, quy luật của hòn đảo này lại càng trở nên kỳ lạ một phần.
Chẳng bao lâu sau cả hòn đảo tươi đẹp giờ đã hóa thành nhân gian địa ngục.
Bãi cát trắng thơ mộng nay hóa thành biển lửa với dung nham sôi trào.
Rừng rậm xanh tươi nay tràn đầy những loại thực vật gai góc, ma quái.
Từng cành cây, sợi rễ như thể đang giương nanh múa vuốt tựa những con quái vật điên cuồng.
Và để sinh tồn được trong khu rừng ma quái này, động vật cũng trở nên kinh khủng không kém với những quái thú như thể bước ra từ địa ngục.