Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 31: Cảm ơn vì dâng hiến.
Cái hố đen nhân tạo tuy chỉ duy trì được vài giây trước khi hoàn toàn biến mất, nhưng những thiệt hại mà nó gây ra có thể nói là không thể bàn cãi.
Một cái hố to tướng đã được tạo ra giữa sân tập luyện ma pháp dưới lòng đất này.
Một thung lũng hình lòng chảo nhỏ sâu khoảng 70 mét bỗng dưng xuất hiện, đủ để đặt vài tòa nhà cao tầng vào trong cũng không thành vấn đề.
Còn về Nguyễn An Bình.
Đương nhiên cậu nhóc này vẫn sống khỏe, sống tốt sau khi cái hố đen ấy biến mất.
Dù sao cái hố đen mà Bram tạo ra nhìn qua có vẻ giống hố đen, nhưng thực tế chỉ có bộ dáng như hố đen.
Còn nguyên lý tạo ra hiện tượng ấy Nguyễn An Bình cũng đã phân tích thành công, dù sao cậu đã lắp đặt cả tá những ma pháp phụ trợ cho việc tính toán này mà còn thất bại nữa thì nên tìm một cái hố để chui vào.
“Nếu ta đoán không sai, lực hút vừa rồi là do cấu trúc không gian của một vùng trong cái Bóng Tối Lĩnh Vực kia vì suy yếu đến cực hạn mà sụp đổ, tạo ra lực hút cực mạnh.
Đúng không quản gia Bram?”
Giọng nói của Nguyễn An Bình dù cho nhẹ nhàng, nhưng nó cũng vang vọng khắp hang động ngầm khổng lồ này.
Thấy được vị quý tộc nhỏ kia đã nhìn ra được nguyên do pháp thuật thiên về chạy trốn, khống chế của mình hóa thành một pháp thuật có sức công phá mạnh mẽ.
Bram không nói một lời, dù sao một kẻ sở hữu ngọn lửa có thể gia tăng ngộ tính tới một mức độ đáng sợ như vậy lại không thể nhìn ra được trò vặt lão đã nghĩ ra khi giãy c·hết thì thật là nực cười.
Lão giờ này đã biết mình phải c·hết tới nơi rồi, nên nếu có c·hết thì cũng phải có n·gười c·hết chung.
Và để cho Nguyễn An Bình, một thiên tài ma pháp ngàn năm, không, là vạn cổ có một kia c·hết dưới tay mình thì đây chẳng phải là một vinh dự vô cùng to lớn hay sao?
Nên trước mặt Bram, hàng chục những quả cầu bóng tối với kích thước của những viên bi nhỏ đã xuất hiện.
Chúng đang tỏa ra đủ loại lực hút khác nhau khiến cho không gian trước mặt lão trở nên vô cùng vặn vẹo, đây cũng chính là nguyên do lão hắc ma pháp sư này không bị lực hút từ chính ma pháp của mình cắn nuốt.
Khóa chặt vào Nguyễn An Bình, kẻ đang treo bản thân ở trung tâm của vô số sợi tơ như thể một con nhện trong lưới.
Bram thả ra hàng trăm những quả cầu bóng tối về phía trước, muốn xóa sổ đối thủ của mình khỏi thế giới này trong tích tắc.
Chúng bay tới đâu, những ngọn lửa trắng đang cháy giữa không gian, hay đủ loại bụi mù, đều nhanh chóng bị cắn nuốt.
Như thể có một bầy châu chấu phàm ăn đang đi ngang quang nơi đây.
Thấy vô số đòn công kích đang tiến về phía mình, Nguyễn An Bình không hiểu sao lại cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.
Một cảm giác không hề giống với việc đối mặt tử thần, mà thay vào đó, cảm giác này lại giống như gió xuân thổi vào mặt, không hề có một chút sát thương nào.
Còn chưa kịp hỏi tại sao trong đầu mình lại có cái cảm giác kỳ lạ này, Nguyễn An Bình cũng đã tìm ra luôn được đáp án cho câu hỏi ấy.
Đơn giản là vì chiêu thức kia dù bằng cách này hay cách khác, nó chắc chắn không thể nào có thể g·iết cậu được.
Cậu đã thấy mình trong cái ảo ảnh về tương lai đó, cậu đã ở đó, vào 6 năm sau.
Đây chính là một định mệnh không thể nào tránh khỏi.
Nên làm sao một tên pháp sư cấp độ 3 nhỏ nhoi như Bram lại có thể chống lại được vận mệnh chứ?
Và nếu như lão già đó có thể thành công tiêu diệt cậu, chứng tỏ rằng vận mệnh cũng chẳng có gì đặc biệt, những giấc mơ về tương lai kia là những thứ có thể đánh vỡ.
Nghĩ thấu mọi thứ sau đó, Nguyễn An Bình không hề phản công hay chạy trốn gì, thậm chí cậu còn từ bỏ mọi thủ đoạn bảo mệnh trên người mình.
Ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía vô số những lỗ đen nhỏ đang bắn về phía mình kia, cậu hi vọng chúng có thể tiêu diệt mình.
Hoặc kể cả có thể gây ra một vết xước cũng đã là quá đủ rồi.
Như vậy, vận mệnh đã hình thành thì hoàn toàn có thể được đánh vỡ.
Khi hàng trăm, hàng ngàn những viên bi bóng tối bay tới một khoảng cách nhất định, chúng lập tức p·hát n·ổ ngay trên không trung.
Từ một viên bi, Bóng Tối Lĩnh Vực giờ mở rộng ra trong phạm vi bán kính 10 mét.
Lực hút khủng kh·iếp đó bắt đầu xuất hiện ở khắp mọi nơi, như thể muốn xé nát mọi thứ tại nơi đây ra thành trăm ngàn mảnh.
Cảm nhận hố đen của đối phương một lần với Nguyễn An Bình là quá đủ, cảm nhận lần thứ hai lại càng giúp cậu pháp sư nhỏ tuổi này thấy rõ được bản chất của những lỗ đen ấy hơn nữa.
Theo những thông tin tình báo Nguyễn An Bình có được từ trước đó.
Ngoài pháp thuật trụ cột Bóng Tối Lĩnh Vực ra, trong lần thứ hai nâng cấp pháp thuật trụ cột.
Bram đã nâng cấp ma pháp của mình bằng ba ma pháp là: Phong Cấm Giác Quan, Nỗi Sợ Vô Danh, và cuối cùng là Nguyền Rủa Suy Yếu.
Trong đó, quan trọng nhất là Nguyền Rủa Suy Yếu đã được lão ta vận dụng theo những cách hoàn toàn khác.
Khi mục tiêu ma pháp này nhắm vào không phải là những người bị nhốt trong Bóng Tối Lĩnh Vực nữa, mà là vùng không gian bên trong lĩnh vực ấy.
Ai mà ngờ được, trong tình huống sinh mệnh đang đếm ngược này, lão hắc ma pháp sư đó còn đánh bậy đánh bạ, nghĩ ra luôn cả cách có thể dùng pháp thuật tác động được cả vào không gian hư vô.
Bình thường, việc tác động được vào không gian với sức mạnh của một pháp sư cấp độ 3 là chuyện không thể nào.
Nhưng nhờ vào khả năng nguyền rủa có từ Nguyền Rủa Suy Yếu, một khả năng liên kết nhân quả tất trúng.
Bram có thể thông qua nhân quả mà nguyền rủa cả vùng không gian bên trong những quả cầu bóng tối ấy, làm suy yếu nó tới tận cùng.
Khiến cho cấu trúc không gian bên trong những quả cầu lĩnh vực bóng tối ấy yếu hơn bên ngoài rất nhiều lần.
Một khi những quả cầu bóng tối kia p·hát n·ổ sẽ tạo thành một hiệu ứng sụp đổ không gian, tạo thành một vết nứt nhỏ trong cấu trúc không gian của thế giới.
Và để bổ tu cho một lỗ hỏng nhỏ như vậy, một lực hút cực mạnh sẽ được tạo ra, gây ra sát thương hủy diệt vô cùng khủng kh·iếp.
Bram có thể liên tục bơm ma lực để nguyền rủa các vùng không gian nhỏ xíu ấy, duy trì sự tồn tại của những khe nứt không gian.
Dù cho không mạnh mẽ như một hố đen chân chính chăng nữa, đây cũng là một loại thủ đoạn t·ấn c·ông vô cùng nguy hiểm.
Nhưng vô số những hố đen ấy còn chưa kịp phát huy ra toàn bộ sức mạnh của chúng, thì bỗng chợt, mọi thứ một lần nữa đã chìm vào tĩnh lặng.
Chuyện này cũng không có gì khó hiểu, khi mà năng lượng mà một pháp sư có thể sử dụng là hữu hạn, không phải là vô hạn.
Trong khi đó, ngọn lửa tới từ Tâm Linh Đèn Cầy không chỉ thiêu đốt linh hồn mà nó còn đốt cả ma lực để gia tăng ngộ tính.
Cộng thêm với việc Bram muốn sử dụng hàng tá những pháp thuật cùng một lúc như vậy thì ma lực của lão chắc chắn không duy trì được bao lâu.
Tuy toàn bộ những lỗ đen đã biến mất, nhưng hiện tại, không gian bên dưới khu vực ngầm dưới lòng đất này cũng vô cùng nguy hiểm.
Trong ánh mắt của Nguyễn An Bình, những mảnh đất đá vụn liên tục vỡ nát ngay khi v·a c·hạm vào những vùng không gian đã sụp đổ và bị nghiền nát thành cát bụi ngay trên không trung.
Đồng thời, vô số những chấn động từ các vùng không gian loạn lưu đang ảnh hưởng ra môi trường xung quanh, khiến cho hang động ngầm khổng lồ này muốn sụp đổ tới nơi.
Thấy vậy, Nguyễn An Bình cũng phải nhíu mày lại.
Cậu ta cũng đã tưởng tượng ra được pháo đài Ngọc Lục Bảo phía trên đầu mình sẽ xuất hiện vô số những hố tử thần như thế nào khi nơi này sụp đổ rồi.
Vì để cảnh tượng ấy không xảy ra.
Từ trong người Nguyễn An Bình, vô số những sợi tơ ma pháp được giải phóng.
Chúng đâm xuyên qua từng tầng đất đá, trói chặt lại các khe nứt.
Ngay sau đó, năng lượng bên trong những sợi tơ ma pháp này biến đổi, hóa thành những ngọn lửa với nhiệt độ cao nung chảy cả đất đá.
Chẳng mấy chốc, tất cả những khe nứt có trong hang động một lần nữa đã được hàn gắn như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Cùng lúc đó, ảnh hưởng từ những pháp thuật của lão hắc ma pháp sư cũng đã kết thúc.
Vùng không gian ngầm này một lần nữa có được vẻ yên tĩnh vốn có của nó.
Giờ này, Nguyễn An Bình mới rảnh mà nhìn về phía Bram, chính xác hơn chỉ là một cái xác sống của lão.
Ngọn lửa trắng từ ma pháp Tâm Linh Đèn Cầy đã đốt rụi linh hồn của vị pháp sư già, nhưng đồng thời, cái thứ đó cũng đã khiến một kẻ tầm thường phát huy ra toàn bộ tiềm năng của bản thân.
Khiến cho Nguyễn An Bình cũng phải chịu khá nhiều thua thiệt.
Nhìn vào những gì mà Tâm Linh Đèn Cầy đã gây ra, vị pháp sư nhỏ tuổi giờ cũng chẳng biết phải nói sao đây nữa.
Nói nó mạnh, thì nó đúng là mạnh thật.
Khi mà ngọn lửa trắng đó có thể thiêu đốt tới tận cùng linh hồn, một ngọn lửa chỉ cần có ma lực là có thể cháy tới vô hạn.
Đã vậy không ai biết được cách để khắc chế lại ngọn lửa trắng này lại càng khiến nó nguy hiểm hơn nữa.
Nhưng nó cũng có một điểm yếu c·hết người, đó chính là ánh sáng của ngọn lửa ấy có thể tăng cường ngộ tính của bất cứ ai nhìn thấy nó.
Biến một pháp sư tầm thường trở thành một kẻ khó chơi với sức mạnh khủng kh·iếp.
“Ai nha, cái thứ năng lực này đúng là con dao hai lưỡi mà.”
Nguyễn An Bình giờ chỉ có thể thở dài trước ma pháp trụ cột của bản thân.
Vì sau khi nhận thức được điểm yếu ấy, cậu cũng đã thử sửa chữa lại ánh sáng từ ma pháp trụ cột của mình.
Nhưng mọi nỗ lực giờ chỉ có thể nói là vô ích.
Khi mà sửa đi sửa lại rồi, những thứ duy nhất có thể thay đổi cũng chỉ là khiến cho một vài loại tâm tình của đối phương được phóng đại dưới ánh sáng trắng mà thôi.
Còn hạch tâm tăng lên ngộ tính vẫn là đặc tính bất di bất dịch.
Lúc này, Nguyễn An Bình cũng chỉ đành bó tay.
Trong đầu cậu hiện tại cũng đã nổi lên vô số cảnh tượng khác nhau về việc chiến đấu với kẻ thù trong tương lai.
Ánh sáng từ Tâm Linh Bấc Đèn được thả ra, tất cả kẻ địch đều hóa thành những ngọn đuốc sống.
Nhưng trong những giây phút cuối cùng, chúng lại giống như bạo chủng, quay sang đánh cho cậu răng rơi đầy đất.
Không nghĩ nhiều nữa, ánh mắt Nguyễn An Bình để ý tới thân xác vẫn còn nguyên vẹn của Bram đang quỳ trước ngay trước mặt.
“Ta còn đang thiếu tình nguyện viên cho mấy thí nghiệm của mình thì lão lại đột nhiên có mặt.
Dù cho không còn linh hồn đi nữa thì ta cũng rất cảm ơn tinh thần hiến dâng của lão, cựu quản gia ạ.”