Chương 35: Đáng tiếc là hết hàng.
Trong căn phòng đá tăm tối và khép kín.
Tất cả mọi thứ hiện tại đều chìm trong một bầu không khí quỷ dị, với khoảng 30 người quây xung quanh 10 cây nến trắng.
Bọn họ giờ đều đang gục ngã, thân thể không ngừng run rẩy, trong khi đó miệng họ giờ liên tục nói ra vô số những lời nỉ non, nói mớ.
Sắc mặt ai đấy đều vô cùng vặn vẹo, người khóc kẻ cười, đau đớn và khoái lạc đều xuất hiện cùng một lúc.
Nhìn qua, người ta còn tưởng nơi đây là một ổ tà giáo đang triển khai một nghi lễ cúng tế nào đó đâu.
Chứng kiến khung cảnh quỷ dị đang diễn ra trước mặt, Nguyễn An Bình cũng chẳng lấy gì làm lạ ở đây.
Dù sao mấy cây nến đó là một loại ma lực kết tinh, là sản phẩm khi cậu cố cụ hiện hóa ma pháp Tâm Linh Đèn Cầy của mình ra thế giới thực.
Giờ, thay vì không ngừng thiêu đốt tinh thần lực, sau đó là thiêu đốt linh hồn đối phương để đem làm nhiên liệu tăng cường ngộ tính.
Mùi hương từ cây nến tỏa ra khiến cho tất cả mọi người đều chìm vào trong một trạng thái hỗn loạn.
Và ánh sáng từ những ngọn nến nhỏ kia sẽ chỉ thiêu đốt loại tinh thần lực vặn vẹo ấy là nhiên liệu, hoàn toàn không gây hại tới linh hồn bản nguyên của các pháp sư.
Nhưng dù thế nào chăng nữa, tất cả những người trong căn phòng, kể cả có là các binh sĩ trung thành với pháo đài.
Mọi người giờ đều đã t·ê l·iệt và chìm trong trạng thái ngộ đạo, họ không còn để ý tới tất cả những gì đang xảy ra bên ngoài thế giới nữa.
Bước ra từ bóng tối, Nguyễn An Bình tới gần và chạm tay vào mi tâm của từng người một.
Từng sợi tơ ma lực vô hình nhanh chóng chui vào trong đầu óc họ, tạo thành một kết nối giữa những pháp sư và cậu nhóc.
Trong trạng thái mà linh hồn đối phương đang chìm trong hỗn loạn, Nguyễn An Bình có thể dễ dàng sửa chữa lại toàn bộ tiềm thức của những người đang có mặt, chính thức biến họ trở thành người của mình.
Khi đi ngang qua đám người này, ánh mắt của cậu lập tức phải nheo lại.
Vì dưới ánh sáng của những ngọn nến trắng ấy, Nguyễn An Bình có thể nhìn thấu được tâm linh, suy nghĩ của bọn họ.
Trước mặt cậu hiện tại chính là một hầu gái Mira, một pháp sư cấp độ 1, với ma pháp trụ cột của cô ta là Thực Vật Sinh Trưởng Thuật.
Đồng thời, cô gái trẻ này cũng đã chạm tới bình cảnh trong suốt 3 năm nay rồi.
Nên hiện tại, nhờ vào ngọn nến tâm linh của Nguyễn An Bình, đủ mọi loại linh cảm, những tri thức hiểu biết của hầu gái này đang dây dưa cùng nhau, chế tạo ra một phương pháp mới để có thể đột phá cảnh giới.
Đó là phương pháp trồng vào thân thể một loại thực vật ma pháp với hình dạng tương tự một bông hoa hồng đen, với cái tên Độc Hoa Hồng.
Việc trồng một loài thực vật có độc vào trong thân thể nghe có vẻ nguy hiểm, nhưng cô hầu gái kia lại sở hữu một loại ma pháp có thể điều khiển thực vật.
Nên theo dự đoán của Nguyễn An Bình, chuyện một phương pháp cải tạo lại thân thể nghe có vẻ cực đoan như vậy lại có tỉ lệ thành công rất cao.
Nhìn vào phương án của nữ hầu ấy, cậu pháp sư nhỏ tuổi cũng cảm thấy có quá nhiều thứ đáng để học hỏi ở nơi đây.
Dù cho có là một pháp sư thiên tài chăng nữa, Nguyễn An Bình cũng không nhịn được mà ghi chép lại toàn bộ những tri thức, những linh cảm của đối phương vào trong ma pháp Cung Điện Ký Ức của mình.
Giờ này, không cần ngộ tính từ ánh sáng của ma pháp Tâm Linh Đèn Cầy nhắc nhở, Nguyễn An Bình cũng biết mình phải làm gì.
“Chậc, quả nhiên không thể coi thường sức sáng tạo của con người a.” Cậu nhóc vừa ghi chép lại vừa tấm tắc nói.
Tuy đối phương đã cho cậu những tri thức quý giá như vậy, nhưng sự kiện tăng ngộ tính ngày hôm nay cũng không phải là một bữa trưa miễn phí.
Vừa ghi chép tri thức xong, Nguyễn An Bình cũng trở tay đánh dấu ấn của mình vào trong trí óc, sâu tới linh hồn của cô nàng hầu gái.
Nếu như trong một tình huống bình thường, đúng là rất khó để có thể đặt một ma pháp như vậy vào sâu trong tâm linh một người.
Nhưng nếu họ đang trong trạng thái tập trung hoàn toàn vào một việc nào đó, khi bản năng phản kháng của một pháp sư giảm xuống mức thấp nhất.
Thì chuyện cải tạo lại những người này với Nguyễn An Bình cũng dễ như ăn bánh.
Dấu ấn cậu nhóc để lại vô cùng mờ nhạt, nhưng nó có thể từ từ vặn vẹo nhận thức của một người, khiến họ trở nên trung thành hơn với chủ nhân của dấu ấn ấy.
Đây chính là mục đích cuối cùng của hành động phân phát nến trắng miễn phí này, chế tạo ra những thuộc hạ hoàn toàn trung thành với lãnh địa.
Toàn bộ linh cảm, những thứ cô hầu gái lĩnh ngộ đã được ghi chép lại, Nguyễn An Bình quay người, hướng về phía những người khác đang có mặt ở nơi đây.
Khi nhìn vào những gì đám người này lĩnh ngộ, Nguyễn An Bình cũng phải nhíu mày lại.
Việc một cô hầu gái trồng ma pháp thực vật vào trong thân thể nghe qua đã rất quỷ dị rồi, nay những kẻ đến sau còn không làm người hơn nữa.
Cậu nhóc thấy có người nghĩ ra bất tử ma pháp, biến mình thành một vong linh nửa sống nửa c·hết, đồng thời cũng cải tạo lại xương cốt trong thân thể, tự biến mình thành một v·ũ k·hí sống.
Cũng có kẻ điên cuồng muốn thay thế trái tim, n·ộ·i· ·t·ạ·n·g của mình bằng những loài ma thú mạnh mẽ, từ đó tăng cường tư chất tu luyện, đồng thời cũng có thể cảm nhận được tại sao đám ma thú vô tri kia lại có thể sử dụng ma pháp tự nhiên tới vậy.
Càng nhìn, Nguyễn An Bình lại càng cảm thấy con đường của đám người này vô cùng kỳ quái, quỷ dị, càng luyện sẽ càng không giống người.
Cậu nhóc giờ cũng chỉ có thể trầm ngâm, chẳng biết phải nói sao trước những tri thức mới đang bày ra trước mắt mình.
“Quái lạ nhỉ, ta đã từng dùng ma pháp tăng ngộ tính này lên chính bản thân mình và cả lão Bram nữa.
Ta nhớ được những thứ ta nghĩ ra khi đó vẫn rất bình thường, thuộc về chính đạo chứ đâu có tà đạo như đám người kia chứ?”
Nguyễn An Bình lắc đầu thì thầm.
Nhưng Tâm Linh Đèn Cầy lúc nào cũng sáng bên trong tâm linh cậu nhóc, nên một đáp án rất nhanh chóng đã xuất hiện trong lòng cậu.
“Ra là vậy sao, do hiện tại ngộ tính đám người kia có được là nhờ vào việc đốt những phần tinh thần lực vặn vẹo và hỗn loạn nhất, nên chúng cho ra những tri thức điên điên khùng khùng kia cũng rất bình thường đi.”
Lẩm bẩm một lúc, Nguyễn An Bình lại nhìn về phía mớ tri thức chỉ có thể nói là tà đạo kia.
Dù cho có hơi máu tanh một chút, nhưng những tri thức đó cũng khá phù hợp để gộp chung một chỗ với những kỹ năng cải tạo sinh vật của cậu.
Chẳng mấy chốc, từng người từng người một đều đã được cậu đặt dấu ấn vào sâu trong não bộ và linh hồn, đồng thời, cậu pháp sư nhỏ tuổi đó cũng ghi chép lại những tri thức các pháp sư tổng hợp ra được.
Nhìn vào đủ thứ tri thức quý giá đang nằm trong Cung Điện Ký Ức.
Ánh mắt của Nguyễn An Bình giờ vô cùng mong chờ, không biết những người đến sau có thể cung cấp cho cậu ta những tri thức độc đáo nào nữa.
Và chỉ sau khoảng 10 phút ngắn ngủi.
Từ trong căn phòng đá kín mít được dựng ngay giữa quảng trường, 30 người đầu tiên thử nghiệm với ánh nến trắng ấy đã bước ra khỏi nơi nhìn như cỗ quan tài với nụ cười khó có thể nào giấu nổi.
Một vài người vừa cười vừa cao hứng, đi nhanh về phía nơi ở của mình, chuẩn bị cho quá trình đột phá.
Còn một số khác, người thì sáng tạo ra một ma pháp của riêng mình, và thả ra khiến tất cả mọi người đều cảm thấy nguy hiểm.
Kẻ lại lập tức đột phá cảnh giới mới ngay khi bước ra khỏi căn phòng ấy, khí thế bức người.
Nhưng dù cho có là ai đi nữa, thì ngay sau đó…
“Các ngươi làm cái quái gì ở đây thế hả?
Muốn thử nghiệm pháp thuật mới thì đi ra thao trường mà thử, còn mấy tên vừa đột phá cảnh giới kia thì kiếm chỗ nào kín kín mà đột phá!
Đừng đứng ở nơi đây cản đường người ta!”
Thấy người vừa to tiếng nhắc nhở ấy là đột trưởng đội cận vệ Rok, tất cả những kẻ vừa thí nghiệm kia lập tức cười trừ rồi nhanh chóng rời khỏi quảng trường trong ánh mắt đầy nóng bỏng của những người xung quanh.
Giờ này, việc tác dụng của những cây nến kia mười phần chắc chín là sự thật không thể bàn cãi.
Những kẻ còn đang do dự không biết có nên xếp hàng hay không lúc này lập tức chen chúc, khiến cho bầu không khí bên trong quảng trường này lại trở nên hỗn loạn một hồi.
Nhưng nhờ có sự hiện diện của đội cảnh vệ ở nơi đây, nên chẳng mấy chốc, tình hình đã được ổn định lại.
Cứ như vậy, từng hàng dài người liên tục nối đuôi nhau đi vào trong căn phòng đá tăm tối.
Chúng hít mùi hương làm người say mê, đắm mình trong thứ ánh sáng thiêu cháy phần tinh thần lực hỗn loạn trên người để đổi lấy những tri thức quỷ dị vặn vẹo.
Sau đó hiến dâng những tri thức ma pháp ấy cho người thừa kế lãnh địa Ngọc Lục Bảo là Nguyễn An Bình, rồi cũng tiện thể được cậu pháp sư nhỏ tuổi ấy đặt dấu ấn vào trong linh hồn cùng khối óc.
Để rồi chúng hóa thành những thuộc hạ vừa có tiềm năng phát triển khó mà đong đếm, nhưng đồng thời, cũng hóa thành những tử sĩ trung thành với lãnh địa.
Nhưng những đoàn người đang xếp hàng ngoài kia lại không thể ý thức được chuyện đáng sợ đang diễn ra bên trong căn phòng tối ấy.
Họ vẫn vô cùng háo hức, đợi chờ xếp hàng từ chiều tà đến khi trăng lên.
Cuối cùng, một thông tin xấu ập tới, lập tức khiến cho lòng nhiệt tình của tất cả mọi người bị dập tắt.
Lúc này, đội trưởng đội cận vệ Rok bước ra, ông ta dõng dạc tuyên bố.
“Do số lượng nến trắng ngày hôm nay có hạn, chỉ đủ để có thể cung cấp cho khoảng 900 người.
Vì vậy, tất cả mọi người có thể về nghỉ rồi, ba ngày sau, nếu có hàng, chúng ta có thể gặp mặt một lần nữa.”
Nói xong, Rok lạnh lùng quay người rời đi.
Những pháp sư phục vụ cho pháo đài thấy vậy chỉ có thể thở dài, họ cũng quay đầu rời đi trong chán nản.
Nhiều người thầm nói với mình, lần sau chắc chắn phải tới xếp hàng thật sớm để chiếm được cơ duyên này.