Chương 6: Tất cả đều là pháp sư.
Cánh cửa dẫn tới căn hầm bí mật từ từ được mở ra, ánh sáng của thế giới bên ngoài chiếu vào trong mật đạo tăm tối.
Đi ra từ cơ quan bí mật ấy là hai cha con Nguyễn An Thành và Nguyễn An Bình.
Chỉ với một phép thuật đơn giản nhất, toàn bộ v·ết m·áu bám trên thân thể hai người giờ này cũng đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Căn phòng nơi hai người bước vào lúc này là một căn phòng trưng bày với vô số những bảo vật, những trang sức trạm vàng nạm ngọc, các bức tranh vô cùng đắt giá được treo kín trên các bức tường.
Chỉ cần nhìn qua, cũng đủ để biết được tài lực của lãnh địa Ngọc Lục Bảo này dồi dào đến mức độ như thế nào.
Và chào đón hai người tại nơi đây là quản gia của lâu đài, Bram.
Một người đàn ông trong bộ vest đen thanh lịch, với mái tóc bạc trắng, trên gương mặt đã có vô số những nếp nhăn của tháng năm, hai mắt lúc nào cũng nheo lại và trên mặt luôn nở một nụ cười hiền hòa.
Khi thấy hai cha con nhà này đi lên từ phía căn hầm, vị quản gia già cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, thậm chí lão ta cũng đã nghĩ tới việc Nguyễn An Thành đã bị người đánh tráo.
Vì để thực hiện những thí nghiệm tàn ác dưới căn hầm kia, không thể nào tên nguyên chủ Nguyễn An Thành có thể thực hiện một mình cho được.
Do đó, Nguyễn An Thành tại thế giới này cần phải có một trợ thủ để có thể thực hiện những thí nghiệm dưới tầng hầm, và quản gia Bram chính là người trợ thủ đó.
Nên khi thấy thiếu chủ đột nhiên lén xuống mật thất của lâu đài, Bram dự đoán rằng vị đối tác đã điên của mình sẽ làm những hành động còn điên rồ hơn nữa khi chính tay xử lý đứa con trai đã phát hiện bí mật của hắn ta.
Nhưng hiện tại, ông ta giờ lại không thể tin nổi khi mà vị bá tước Nguyễn An Thành kia lại có thể cười cười nói nói vui vẻ đi ra căn hầm cùng con trai hắn.
Khi đi ra khỏi cơ quan mật thất và thấy phụ tá của mình ở ngay nơi đó, Nguyễn An Thành cũng chỉ sững người trong chưa tới 1 giây.
Thân là một người xuyên việt chuyên nghiệp có thâm niên, ông ta chào hỏi, hành sự y chang như nguyên chủ thân thể của mình, khiến không ai có thể bắt bẻ gì ở đây.
Với một kẻ đã nửa điên như nguyên chủ thân thể này, chỉ cần một cái gật đầu nhẹ là quá đủ để chào hỏi với người phụ tá của hắn rồi.
Ngay lúc này, bên cạnh Nguyễn An Thành, Nguyễn An Bình có vẻ vô cùng sốt ruột, đứa trẻ lập tức làm nũng với cha mình.
“Cha, con muốn học pháp thuật, con muốn trở nên mạnh mẽ hơn.”
Thấy bóng hình hai cha con kia càng lúc càng đi xa, quản gia Bram giờ này cảm thấy đối tác của lão có vẻ đã đi ra được khỏi bóng tối khi phu nhân mất.
Và giờ, vị quý tộc này đã bắt đầu bồi dưỡng đời sau của mình.
Nhưng không hiểu sao, lão quản gia vẫn cảm thấy có gì đó rất không đúng với vị gia chủ kia rồi.
Lúc này, ánh mắt lúc nào cũng nheo lại của quản gia Bram giờ cũng đã mở ra đầy vẻ nghiêm túc, nụ cười hiền hòa trên môi lão cũng đã không còn nữa.
Cảm nhận được những thay đổi từ ánh mắt đang dõi theo mình, Nguyễn An Thành cũng không cảm thấy có gì bất ngờ ở nơi đây cho lắm.
Dù sao thì lão quản gia kia cũng đâu phải một lão già bình thường, mà người ta cũng là một người nắm giữ sức mạnh siêu phàm.
Trong ký ức Nguyễn An Thành có được từ nguyên chủ thân thể này.
Không phải tự dưng mà Bram được lựa chọn là trợ lý của bá tước, mà bản thân lão ta cũng là một hắc ma pháp sư lang thang, một kẻ được nguyên chủ lựa chọn phụ trợ cho những thí nghiệm điên rồ dưới tầng hầm.
Thân phận quản gia của pháo đài Ngọc Lục Bảo cũng chỉ là một vỏ bọc để che giấu đi cuộc giao dịch ấy mà thôi.
Và theo giao kèo giữa bá tước với Bram, hai người hiện đang tập trung để nghiên cứu những cấm thuật trường sinh bất tử.
Nên giờ, khi mà thấy đối tác của mình vốn đang máu lạnh lại tự dưng thay tâm đổi tính, Bram lo lắng cũng là chuyện hết sức bình thường.
Dù sao cái dự án nghiên cứu cấm thuật vĩnh sinh vẫn còn ở nơi đó.
Và nếu như đối tác của lão ta có ý định muốn quay xe, tất cả nghiên cứu từ bấy lâu nay rất có thể sẽ thành công cốc.
Nhưng với Nguyễn An Thành, là một người xuyên việt có thâm niên, một kẻ không hề bị phong ấn ký ức khi đi tới thế giới mới.
Nên với mớ tri thức siêu phàm trong đầu mình, hắn có thể dễ dàng chế tạo ra một loại pháp thuật vĩnh sinh cũng không thành vấn đề.
Vì vậy, vị bá tước hiện tại hoàn toàn không để ý tới ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào mình từ phía đối tác.
Đưa con trai mình tới thư viện của pháo đài nằm ngay bên cạnh căn phòng mật thất.
Trong đầu Nguyễn An Thành nhanh chóng chỉnh lý lại tất cả tri thức về hệ thống siêu phàm của thế giới này, chuẩn bị đào tạo Nguyễn An Bình.
Từng hàng sách cao như núi nhỏ rất nhanh chóng đã che khuất tầm nhìn của cậu nhóc 8 tuổi.
Nguyễn An Bình đúng là muốn học tập tri thức để có sức mạnh khi trở lại thực tế thật, nhưng cậu vẫn không thể ngờ được, cha mình lại nhét cả đống sách rồi bắt cậu tự học.
“Khụ, cha, liệu chỗ sách này có hơi quá nhiều so với một đứa trẻ 8 tuổi có thể học tập hay không?” Cậu quý tộc nhỏ giờ này run giọng hỏi.
Thấy ánh mắt to tròn đầy vẻ cầu xin của cậu nhóc, Nguyễn An Thành vẫn chỉ nhìn vào và nở một nụ cười nhạt.
“Khà khà, con trai, nếu đã xem qua ký ức của ta, như vậy thì con cũng cần phải biết được hệ thống giáo d·ụ·c tại Vĩnh Hằng Phi Hạm nó nặng tới như thế nào rồi nhỉ?”
Nghe cha mình nở một nụ cười đậm chất phản diện như vậy, Nguyễn An Bình nhìn vào cũng lập tức bĩu môi phản bác.
“Phải, đúng là cái hệ thống giáo d·ụ·c ở cái thế giới ấy rất nặng, nhưng đồng thời nó cũng không có áp lực về kiểm tra, điểm số, cũng chẳng có ai quan tâm một học sinh có thể học được bao nhiêu tri thức.
Và con cũng đã thấy được cách mà cha học tập, chỉ có thể nói là ba ngày đánh cá hai ngày phơi lưới.
Ấy thế mà cha cứ làm như mình chăm chỉ lắm ấy.”
Nguyễn An Thành rất muốn phản bác lại thằng con trai của mình nhưng không thể, dù sao thằng nhóc ấy cũng đã nhìn qua cuộc đời đi học của hắn rồi.
Nên giờ, hắn có bịa ra mình ngày xưa học giỏi như thế nào, trình độ học vấn cao bao nhiêu chắc chắn không thể qua mặt được thằng con trai hắn.
Hết cách, Nguyễn An Thành cũng chỉ đành thở dài, lấy ra một cây thước kẻ được làm từ một loại gỗ quý đặc trưng của thế giới mới.
Nhìn vào vẻ ngoài đang phản quang như kim loại của chiếc thước gỗ ấy, cậu nhóc Nguyễn An Bình giờ chỉ có thể nuốt nước bọt vì sợ hãi.
Trước khí thế áp đảo về mặt huyết mạch từ cha mình, cộng thêm với lại uy h·iếp tới từ thứ v·ũ k·hí trên tay ông ta.
Nguyễn An Bình giờ cũng chỉ có thể im lặng, ngoan ngoãn mở ra bìa của cuốn sách ma pháp đầu tiên.
Rồi cố gắng sử dụng những tri thức có bên trong từng trang sách như một loại thuốc gây tê, cố quên đi cái thực tại đau khổ này.
Rất nhanh chóng, cậu nhóc đã đầu nhập toàn bộ sự tập trung của mình vào trong những trang sách ngay trước mắt.
Nhờ có những cuốn sách ấy, mấy thứ hiểu lầm của Nguyễn An Bình về thế giới mới này nhanh chóng được hóa giải.
Tuy chỉ là một thế giới giả lập, một nơi chỉ có thể nói là trò chơi, nhưng thế giới vẫn là thế giới.
Tại lục địa Alrat này, ma pháp đã ăn sâu vào tất cả mọi nghề nghiệp trên thế giới.
Hiệp sĩ? Về bản chất họ vẫn là pháp sư, chỉ là những ma pháp, chiến kỹ của bọn họ thiên nhiều về khoảng cận chiến, tăng cường thân thể.
Mục sư? Họ vẫn là các ma pháp sư, nhưng chỉ khác họ là những pháp sư có tín ngưỡng, chuyên về ma pháp có thuộc tính sinh mệnh và ánh sáng.
Và tất cả những chức nghiệp khác như đạo tặc, cung thủ,… tất cả về bản chất đều là những ma pháp sư.
Ngay từ đầu, mọi nghề nghiệp, con đường siêu phàm của lục địa Alrat này cũng chỉ là pháp sư và các biến chủng của nó mà thôi.
Còn về hệ thống siêu phàm là pháp sư cũng được phân chia vô cùng đơn giản.
Đó là các pháp sư có cấp độ từ 1 tới 5.
Để nhập môn nghề nghiệp pháp sư, một học đồ cần phải cảm nhận được ma lực, đồng thời cũng cần có những hiểu biết nhất định về ma lực và dòng chảy của nó.
Từ đó, mỗi một pháp sư có thể sử dụng tâm linh của mình làm bút mực, vẽ ra những ma pháp trận riêng biệt của họ.
Đây cũng là giai đoạn đặt nền móng quan trọng nhất, có thể dễ dàng phân biệt ra đâu là pháp sư thiên tài, và đâu chỉ là kẻ tầm thường.
Với những pháp sư có xuất thân bình dân, không có đủ tri thức, cũng như không có người chỉ dạy.
Thông thường, những người này sẽ chỉ phác họa ma pháp trận theo bản năng của mình, để rồi ma pháp trận của họ chỉ có thể sử dụng một loại ma pháp duy nhất làm ma pháp trụ cột.
Những pháp sư có tài năng hơn thường có thể phác họa ra một ma pháp trận dung nạp được 2 loại ma pháp trụ cột.
Và thiên tài thực sự lại là những người có thể đạt tới giới hạn của một học đồ có thể đạt tới, khi họ có thể vẽ ra những ma pháp trận đủ phức tạp và vững chắc, dung nạp tới 3 loại ma pháp khác nhau làm căn cơ cho mình.
Các loại ma pháp trên lục địa Alrat này nhiều tới không thể nào đếm xuể, việc lựa chọn những loại ma pháp làm căn cơ là một chuyện vô cùng quan trọng, có thể ảnh hưởng tới con đường sau này của một pháp sư.
Còn về phân loại cấp độ ma pháp, tại thế giới này chỉ có hai loại chính.
Đó chính là ma pháp có thể học được và ma pháp không thể học được.
Phân loại này còn tùy vào tư chất của mỗi người, khi có người nhìn qua là biết phải làm sao, nhưng cũng có người lật rách cả sách cũng chẳng hiểu mô tê gì.
Tuy chỉ có thể lựa chọn từ một tới ba pháp thuật làm trụ cột, làm căn cơ.
Nhưng điều đó cũng không có nghĩa là các ma pháp sư không thể vận dụng được những loại ma pháp khác.
Chỉ là việc tu luyện những ma pháp bên ngoài trụ cột của mình là vô cùng chậm chạp, phải tiêu tốn nhiều năng lượng, cùng với đó là một quy trình rườm rà để có thể thi triển.
Đó còn chưa kể những ma pháp đó sẽ bị biến dị, bị ảnh hưởng bởi các ma pháp trụ cột.