Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 63: Binh bại như núi đổ.
Nghe tên pháp sư bí ẩn thuộc học phái Hắc Thư cười vang tới như vậy.
Khí thế đang dần lên cao của q·uân đ·ội thành phố pháo đài Gadora giống như suy yếu đôi chút.
Nhưng ngay lập tức, toàn quân đã một lần nữa giữ vững tinh thần, tập trung đối mặt với những kẻ thù trên bức tường thành kim loại.
Còn trên bầu trời, Rok đúng là có nghệt mặt ra trong đôi chút.
Nhưng ngay sau đó, ông ta lại lập tức cử động lại như thể chưa có chuyện gì xảy ra.
Chứng kiến tên đội trưởng của lãnh địa Ngọc Lục Bảo vẫn có thể hoạt động bình thường, nụ cười trên mặt đám người học phái Hắc Thư nhanh chóng biến mất, tạo thành một loại biểu cảm vô cùng quái dị.
Trái lại, trên gương mặt của Rok lúc này lại là một nụ cười gằn ngoác tới tận mang tai.
“Cười, cười nữa đi!
Tại sao các ngươi không cười nữa a!?”
Có thể thấy những mạch máu đã nổi đầy trên thân thể, cơ mặt của Rok liên tục co giật, và biểu cảm đã trở nên vặn vẹo.
Chứng tỏ đòn nguyền rủa của đối phương không phải không có chút tác dụng nào lên trên người ông ta.
Chỉ cần đám pháp sư áo đen này tập trung cùng một chỗ, sử dụng thêm một vài đòn nguyền rủa lên trên người Rok, tình thế rất có thể sẽ hoàn toàn nghịch chuyển.
Nhưng cái biểu cảm nhìn dữ tợn như thể ác quỷ đòi mạng đó đúng là quá đáng sợ rồi, nó khiến cho bất cứ một kẻ nào đối mặt với ông ta đều xuất hiện một ý niệm duy nhất.
Đó là chạy, chạy khỏi nơi đây càng nhanh càng tốt.
Không nói không rằng, tất cả những tên pháp sư thuộc học phái Hắc Thư lập tức quay đầu bỏ chạy.
Nhưng phía sau lưng chúng, Rok không hề đuổi theo, ông ta vẫn đứng giữa không trung với cái nụ cười vặn vẹo đó.
Đau đớn khiến cho dây thanh của vị đội trưởng này phải biến dạng.
“Khà khà, đừng cho rằng chỉ có mấy người các ngươi biết chơi nguyền rủa chứ?
Để nâng cấp lại ma pháp trụ cột của mình sao cho hợp với ý của ngài bá tước nhất, ta cũng đã phải bỏ rất nhiều công sức để học tập nguyền rủa đâu.”
Quả thực, trong ma pháp trụ cột Lá Chắn Ma Pháp của Rok, có một ma pháp là Vận Rủi Nguyền Rủa, nên vì đó, khả năng phản đòn của ma pháp ấy không chỉ dừng lại ở việc phản công tất cả những đòn từ vật lý tới ma pháp.
Mà nó còn có thể phản lại lời nguyền cho kẻ địch.
Ngay lúc này, trên lưỡi của thanh đại kiếm trong tay Rok đã xuất hiện vô số những làn khói đen nhìn qua vô cùng dọa người.
Một cảm giác bất tường bao phủ trong lòng tất cả những ai nhìn thấy thứ khói đen ấy.
Nâng thanh đại kiếm trên tay, Rok cố sức gằn từng giọng mà nói.
“Các ngươi biết gì không.
Trong mấy lần giao thủ vừa rồi, ta cũng đã bắt được khí tức của các ngươi, của những kẻ không thuộc về lãnh địa Ngọc Lục Bảo này.
Và giờ, ta rất muốn biết, các ngươi liệu có thể chịu nổi một đòn kiếm bị nguyền rủa này hay không đây?”
Khi Rok vừa nói hết câu.
Một cảm giác như thể khói mù xuất hiện, bao phủ trong lòng tất cả những kẻ địch của hắn ta.
Cảm giác sau gáy lạnh sưu sưu, như thể một phạm nhân được đem lên trên đoạn đầu đài.
Và khi đám người còn chưa kịp phản ứng.
Một kiếm của Rok lúc này đã bổ xuống.
Khác với những lần trước, khi từng đòn phản công của Rok lúc nào cũng uy lực như thể xé nát bầu trời.
Còn lúc này, kiếm đã được chém ra nhưng trong không gian không xuất hiện bất cứ dao động nào, như thể đòn vừa rồi chỉ là một người bình thường vung bừa một nhát kiếm.
Nhưng rồi, toàn bộ những pháp sư của học phái Hắc Thư đang chạy trốn, cùng với đó là cả một lượng lớn gồm hàng trăm ngàn quân có khí tức không thuộc về pháo đài Ngọc Lục Bảo.
Tất cả mọi người giờ này đều có một điểm chung, đó chính là đầu người lìa khỏi cổ.
Nhát kiếm vừa rồi đúng như Rok đã nói, đó là một đường kiếm nguyền rủa, có thể lấy đầu bất cứ kẻ nào bị đường kiếm ấy bắt được khí tức.
Với liên quân thảo phạt Ma Vương, cuộc chiến lần này chỉ có thể nói là một t·hảm h·ọa.
Khi trận chiến còn chưa kết thúc, bọn họ đã mất hơn nửa triệu quân, trong số đó có không ít là những pháp sư từ cấp 1 đến cấp 3.
Đó còn chưa kể tới toàn bộ những pháp sư cấp độ 5 đã phải nuốt hận bỏ mình tại nơi đây.
Vào cái lúc đám pháp sư thuộc học phái Hắc Thư biến mất, toàn bộ những binh lính của liên minh đang chiến đấu đầy điên cuồng nay đã tỉnh lại.
Ai nấy giờ tinh thần đều vô cùng rệu rã, như thể vừa trải qua một cơn ác mộng dài dằng dặc.
Nhưng họ còn chưa kịp nhận ra hoàn cảnh của mình, thì ngay lập tức, một lượng lớn quân số đã bị quân đồn trú trên bức tường đầu tiên của thành phố Gadora đánh cho kêu cha gọi mẹ.
Bị áp đảo hoàn toàn về khí thế, đã vậy họ giờ còn nhận ra được những pháp sư mạnh nhất bên phía mình đã bị người chém g·iết.
Tinh thần chiến đấu sụp đổ, tướng soái cũng đã bị người ta chém đầu, cả một quân đoàn khổng lồ hàng triệu người lúc này đổ sụp như một lâu đài cát.
Và những gì diễn ra sau đó chỉ có thể nói là binh bại như núi đổ.
Hàng trăm ngàn, cả triệu quân cùng một lúc tháo chạy khỏi chiến trường.
Mới mất đi gần nửa triệu quân do bị ảnh hưởng bởi chiêu kiếm của Rok, nay quân đoàn này lại càng thiệt hại nặng nề hơn, khi mà việc rút lui không có thứ tự, mạnh ai nấy chạy đã tạo thành một đám đông hỗn loạn giẫm đạp lên nhau.
Và với thể chất không mạnh hơn người bình thường được bao nhiêu của đám pháp sư học đồ.
Những chiến binh không c·hết trong chiến đấu thì giờ c·hết trong giẫm đạp.
Cả chiến trường giờ này đã có thêm cả trăm ngàn xác c·hết nữa.
Đặc biệt, trong những đường hầm được đào xuyên qua thân xác to như núi của những tên khổng lồ đất đá.
Có nhiều đường hầm xác người đã lấp kín tới không còn khe hở.
Đó còn chưa kể những kẻ đã bỏ mạng khi cố gắng đột kích vào bức tường kim loại cao như núi, trong lúc chiến đấu một cách đầy điên cuồng.
Quân số thiệt hại ước tính có thể đạt từ 1 tới 2 triệu
Nhìn vào thảm cảnh xảy ra trước mắt, q·uân đ·ội của lãnh địa Ngọc Lục Bảo giờ cũng lười mà t·ruy s·át những kẻ còn đang chạy trốn.
Lần v·a c·hạm đầu tiên giữa pháo đài Ngọc Lục Bảo và liên quân thảo phạt Ma Vương đã kết thúc, với chiến thắng hoàn toàn áp đảo về phía q·uân đ·ội của lãnh chúa Nguyễn An Bình.
Tại sao lại nói là hoàn toàn áp đảo, khi mà trên chiến trường lúc này, có thể thấy được vô số những xác c·hết của những binh sĩ thành phố pháo đài Gadora?
Đó là vì…
Trận chiến đầu tiên qua đi, để lại một bãi chiến trường với vô số những xác c·hết còn đang nằm ngổn ngang trên mặt đất.
Những t·hi t·hể của binh sĩ Gadora được đồng đội họ cẩn thận kéo đi, đưa về một nơi nhìn qua tương tự các giáo đường.
Bên trong những công trình ấy là một hệ thống những thiết bị ma pháp vô cùng phức tạp, khiến người nhìn qua cũng khó có thể đoán được tác dụng của chúng là gì.
Nhưng nổi bật nhất có lẽ vẫn chính là những khoang ngủ đông, nơi mà hàng vạn binh sĩ của thành phố pháo đài Gadora vẫn đang ngủ say.
Có thể thấy, một vài gương mặt ẩn hiện phía sau các tấm kính pha lê của khoang ngủ đông ấy chính là những chiến binh xấu số vừa bỏ mạng trong trận chiến ngày hôm nay.
“Tất cả người chơi, hiện tại tạm thời không có chiến sự, các ngươi có thể đi về nhà rồi!”
Ngay sau tiếng nói ấy, toàn bộ cửa của những khoang ngủ đông đột ngột được mở ra.
Mọi người giờ vươn vai, vô cùng thoải mái mà rời khỏi nhà thờ này, một vài người vừa đi vừa bàn luận về trận chiến ngày hôm nay ác liệt như thế nào, biểu hiện của mình trên chiến trường anh dũng ra làm sao.
Và quan trọng nhất.
“Mau nhìn phía kia kìa, Rutsard, đó chẳng phải chính là nhân bản của ông sao, rõ ràng bị người một kiếm chém làm hai nửa như vậy, thế mà còn khoác lác một mình ông đã đấu với nguyên một tiểu đội kẻ địch.”
“Mau nhìn nhân bản của tên Dropad kia, giờ chúng ta có nên gọi hắn là con nhím không a? Hắn thành bia tập bắn cho kẻ thù luôn rồi kìa.”
Đối với những binh lính của thành phố pháo đài Gadora, c·hiến t·ranh với họ không phải là nguy cơ, nó giống một trò chơi hơn.
Chỉ cần đủ loại ma đạo cụ kết hợp cùng một chỗ theo cách hợp lý nhất, cùng với đó là một bộ thân thể không có linh hồn được nhân bản bằng thuật giả kim.
Và thế là lãnh địa Ngọc Lục Bảo đã có một đội quân người chơi, một đám đệ tứ t·hiên t·ai không biết sợ là gì.
Nên nói thiệt hại của thành phố Gadora, thì q·uân đ·ội của lãnh địa không có bất cứ t·hương v·ong nào.
Còn xác c·hết của những kẻ xâm lấn thì không được may mắn như vậy.
Chúng bị gom lại một chỗ đầy thô bạo, sau đó được chất đống, vận chuyển ra một ô đất trống phía bên ngoài thành phố pháo đài.
Cho tới khi toàn bộ xác c·hết đã được vận chuyển tới nơi, chất thành một ngọn núi thây, thì chiều cao của ngọn núi đó cũng đã khiến người khó có thể tin nổi khi cao hơn 200 mét, bằng một tòa nhà 70 tầng.
Chứng kiến thứ “kỳ quan” trước mắt, dù cho có là những binh sĩ đã kiềm chế lại cảm xúc của mình ở mức thấp nhất giờ cũng phải trầm mặc.
Đám thuộc hạ dưới trướng của Nguyễn An Bình đều là có thói quen ăn ở sạch sẽ, nên họ sẽ không vì để chấn nh·iếp kẻ thù mà giữ lại ngọn núi xác c·hết ở đó rồi để nó bốc mùi.
Vì vậy, một khẩu pháo trên bức tường được điều động, nhắm thẳng về phía ngọn núi t·hi t·hể kia.
Tia sáng xanh trắng lóe qua, cả một vùng đã hoàn toàn biến thành một biển dung nham, còn núi xác vừa rồi giống như đã bay hơi mất.
Nhưng hàng trăm các pháp sư của lãnh địa Ngọc Lục Bảo đã có mặt ở nơi đây.
Họ cùng nhau thi triển pháp thuật, tạo thành một cơn lốc xoay tròn, cuốn theo toàn bộ đống tro bụi đang lơ lửng giữa không gian.
Rồi họ dồn lại vụn tro của hàng triệu quân vào trong một cái hũ tro khổng lồ, thứ còn đang đỏ lửa.
Và nguyên liệu, cách để chế tạo hũ tro ấy nhờ vào việc nung chảy hàng ngàn thanh kiếm của kẻ thù cùng một chỗ.
Một lượng lớn tro cốt đã lấp đầy hũ tro với kích thước một ngôi nhà ba tầng.
Nhìn vào hũ tro ấy, hầu gái trưởng Mira, đồng thời cũng là người chủ trì vụ hỏa táng tập thể này nhẹ mỉm cười.
“Hi vọng, đám người kia sẽ cảm ơn ta vì đã an táng một cách thỏa đáng cho binh lính của chúng đi…”