Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 79: Cứu lấy nhân loại.
Cựu giáo hoàng Orphelios Aethenor đang bay thì bỗng dưng một cảm giác chẳng lành xuất hiện trong lòng.
Thấy giác quan của mình cảnh báo vậy, lão cũng đoán được mình đã bị vị bá tước Nguyễn An Bình kia để mắt tới.
Sinh mệnh lực đang không ngừng phun trào trong thân thể, khiến Orphelios Aethenor cảm thấy dòng ma lực trong người đang trở nên nhiễu loạn hơn bao giờ hết.
Đây chính là do sinh mệnh lực đã ảnh hưởng, khiến lão mất kiểm soát trên chính thân thể mình.
Từ trên bầu trời, một bóng người mất kiểm soát và nhanh chóng lao thẳng xuống mặt đất.
Với độ cao như vậy, đáng lẽ ra Orphelios Aethenor không c·hết cũng phải trọng thương.
Nhưng không, dưới một cái hố vừa được tạo ra, cựu giáo hoàng lúc này nhìn vào thân thể đã vặn thành bánh quai chèo với đủ mọi loại v·ết t·hương của mình.
Tất cả thương tích giờ đang khép lại với tốc độ nhanh tới không tưởng nổi.
Chống chịu qua được cái cảm giác đau sống không bằng c·hết đó, vị cựu giáo hoàng chỉ có thể thở dài.
“Khụ, lãnh chúa Nguyễn An Bình, đây chính là thứ nguyền rủa mà ngài đã đặt lên người ta sao?”
Khi v·a c·hạm với mặt đất, thương tích của Orphelios Aethenor đã khôi phục quá nhanh, dẫn tới nhiều bộ phận còn chưa được sắp xếp lại đúng chỗ đã lành lặn.
Tất cả khiến lão cảm nhận được thân thể của mình là xa lạ như vậy, khi cơ thể lão cong vẹo như bị dị tật bẩm sinh.
Điều này dẫn tới mạch ma thuật, cơ bắp và đủ thứ n·ộ·i· ·t·ạ·n·g của Orphelios Aethenor giống như bị đảo lộn.
Dù cho với các pháp sư, thân thể với họ không quá quan trọng, nhưng việc sử dụng được ma pháp hay không cũng cần một bộ thân thể khỏe mạnh.
Nên lúc này, Orphelios Aethenor chỉ có thể sử dụng được một vài loại ma pháp cấp thấp.
Với bộ thân thể đã vặn vẹo này, một lần di chuyển với lão cũng là một lần bị t·ra t·ấn h·ành h·ạ.
Nhưng cắn răng chịu đựng những cơn đau ở hiện tại, cựu giáo hoàng mở bung Ác Ma Khế Ước ra, nhìn vào bốn điều khoản lão đã dụ được Nguyễn An Bình ký vào.
Tiếp đó, lão tự cắn nát đầu ngón tay mình, khoanh tròn bốn chữ cái đầu của các điều khoản ấy.
Và khi những chữ cái ấy được xếp lại theo một hàng dọc, một điều khoản thứ 5: Cứu Lấy Nhân Loại, đã được tạo ra.
Nghe có vẻ khá là nhảm nhí, nhưng thứ Orphelios Aethenor đang cầm trên tay không phải là một tờ giấy có thể tùy ý xé bỏ, nó là một Thần Khí không hoàn chỉnh.
Nên sức mạnh, lực ước thúc của nó mạnh khỏi phải bàn.
Tại pháo đài Ngọc Lục Bảo.
Ngay khi thấy được thao tác của đối phương, không hiểu sao, Nguyễn An Bình cảm thấy một cơn xúc động đang mãnh liệt trào dâng trong lòng mình.
Giờ, cậu chỉ muốn lao thẳng ra chiến trường, tiêu diệt Ma Vương ngay lập tức.
Nhưng định lực, cộng thêm với nhiều thủ đoạn phòng ngự về tâm linh khác đã nhanh chóng trấn áp lại toàn bộ những cảm xúc xung động này.
Nguyễn An Bình vừa sử dụng đủ loại thủ đoạn phòng hộ tâm linh, vừa tự thôi miên bản thân mình.
Rằng điều khoản Cứu Lấy Nhân Loại đó không giới hạn số người cần được bảo vệ, dù cho chỉ cần trên thế giới này còn 2 người chăng nữa, nhân loại vẫn sẽ không diệt vong.
Lúc này, thiếu niên mới bình ổn được nỗi lòng của mình, cậu bình tĩnh, dùng một ánh mắt vô cùng lạnh lùng mà nhìn vào màn hình phong nguyên tố ngay trước mắt.
Bảo vật nguy hiểm đó, cùng với kẻ sở hữu nó nữa, tất cả đều phải bị tiêu diệt.
Nguyễn An Bình biết, việc nói nhảm như bốn chữ cái đầu của một điều khoản ghép lại đã có thể tạo ra một điều khoản mới, suýt nữa có thể khống chế lại cậu đã xảy ra.
Như vậy, không thể không đề phòng trường hợp, trong tương lai, có kẻ nào đó ghi thêm vài cái điều khoản mới, biến cậu thành một loại v·ũ k·hí nhằm phục vụ lợi ích của đối phương.
Cái kịch bản đó Nguyễn An Bình không muốn nghĩ tới một chút nào.
Thiếu niên dáng vẻ đầy lạnh lùng, cậu quay sang nhìn về hầu gái trưởng của pháo đài.
“Mira, sắp xếp người, chúng ta cần phải đi lấy lại cái bản khế ước c·hết tiệt đó.”
Nhưng dù có nghe lời thiếu niên nói chăng nữa, cô hầu gái này cũng không phản hồi như thưởng lệ.
Cảm thấy có gì đó bất thường, cậu quay người lại và thấy được Mira đang nhăn mặt đầy vẻ thống khổ.
Vì những sợi tơ ký sinh vẫn được để lại trong đầu óc cô hầu gái này, nên trong nháy mắt, toàn bộ những gì Mira trải qua đều được Nguyễn An Bình nắm trong lòng bàn tay.
Có vẻ một loại sức mạnh nào đó đã can thiệp vào đầu óc cô ta, khiến cho hầu gái trưởng đã rơi vào trạng thái đơ như c·hết máy.
Trong suy nghĩ của Mira hiện đang chia thành hai nửa, một nửa vẫn là trung thành, làm theo những gì Nguyễn An Bình đã ra lệnh.
Còn phần suy nghĩ còn lại chính là lao ra chiến trường, bảo vệ nhân loại, chống lại Ma Vương.
Thấy vậy, Nguyễn An Bình cũng đã mở rộng tầm nhìn của mình ra toàn bộ lãnh địa.
Quả nhiên, tất cả những thuộc hạ dưới trướng cậu, chính xác hơn là những kẻ bị những sợi tơ của Tơ Tuyến Ma Pháp ký sinh cũng bị ảnh hưởng gián tiếp bởi tờ giấy da dê kia.
Nhìn vào cảnh tượng hiện tại, Nguyễn An Bình giờ cũng chỉ có thể bất lực, không biết đường nào ứng đối trước thứ sức mạnh kỳ lạ ấy.
Chỉ với một ý niệm của thiếu niên, tất cả những sợi tơ ký sinh của Tơ Tuyến Ma Pháp bắt đầu hoạt động mạnh, chúng thay thế toàn bộ ý thức của đám thuộc hạ, điều khiển họ như những con rối vô tri.
Và thế là trước khi những đoàn đàm phán tới từ liên minh thảo phạt Ma Vương rời đi, họ đã chứng kiến người của lãnh địa Ngọc Lục Bảo hành động cứng ngắc một cách quái dị.
Nhìn kiểu gì đi nữa, đám người trong cái lãnh địa đó cũng giống như những quái vật đội lốt người.
Tất cả lại càng phủ lên cho lãnh địa Ngọc Lục Bảo một lớp màn che thần bí.
Khi tất cả thuộc hạ đã về vị trí an toàn, Nguyễn An Bình lúc này cũng chỉ đành nghiến răng giận dữ.
Tác động của cuộn giấy da dê kia mạnh hơn cậu nghĩ rất nhiều lần.
Những thứ tri thức chế tạo ra cuộn giấy ấy nhìn kiểu gì cũng không thuộc về ma pháp kỷ nguyên, thậm chí, là cả cuối thời đại của các vị thần cũng không có chút thông tin nào về nó.
Việc không thể tìm kiếm được tri thức như thế này khiến cậu bá tước trẻ tuổi cảm thấy nghi ngờ.
Cậu không nhịn được mà lẩm bẩm những giả thuyết trong đầu mình.
.
“Nếu cuốn da dê đó được chế tạo ra từ những công nghệ không thuộc về thế giới này, rất có thể nó tới từ những tri thức phía bên ngoài thế giới.
Chẳng lẽ, chuyện này là do hai người đó bày ra sao?”
Nghĩ tới giả thuyết này, trong đầu Nguyễn An Bình hiện lên hình bóng của Nguyễn An Thành và Chu Thị Minh Anh.
Trên đời này, chỉ có cha mẹ cậu mới có khả năng mang những tri thức không thuộc về lục địa Alrat, như vậy, cậu mới không tài nào tra được công nghệ chế tạo ra cuộn da dê đó.
Nguyễn An Bình rất nhanh chóng cũng đã từ bỏ giả thuyết ấy, cậu vẫn tin tưởng cha mẹ mình sẽ không làm hại con trai của họ.
Nhưng thiếu niên không biết, mình vừa bỏ qua đáp án chính xác nhất.
Và trong đầu cậu, một đáp án khác dần được hình thành.
“Chẳng lẽ là công nghệ tồn tại từ thời đại của các vị thần, hoặc thậm chí là trước thời đại thần linh đó sao?”
Có vẻ, Nguyễn An Bình đã thiên về đáp án này hơn việc cha mẹ đã hố cậu một trận.
Ban đầu, khi dành chiến thắng trước cả một liên minh gồm toàn những thế lực bá chủ của thế giới này.
Nguyễn An Bình đã nghĩ mình là vô địch, quân sự của lãnh địa Ngọc Lục Bảo có thể đánh đâu thắng đó.
Nên một ý tưởng muốn bành trướng thế lực, thống trị toàn bộ thế giới đã nổi lên trong đầu cậu.
Nhưng giờ, khi gặp phải vị giáo hoàng cùng Thần Khí Ác Ma Khế Ước trong tay ông ta.
Nguyễn An Bình cảm giác như thể một cú tát thẳng vào mặt, cho thiếu niên một lần nữa lấy lại sự kính sợ với những điều chưa biết.
Giờ, mọi suy nghĩ muốn báo thù được Nguyễn An Bình ẩn giấu vào nơi sâu nhất trong lòng mình.
Cậu ta sẽ không có thêm bất cứ một hành động nào nữa, cho tới khi cậu tìm ra cách phá vỡ những giới hạn mà bản khế ước kia đã đặt ra cho cậu.
Và từ giờ tới lúc đó, việc duy nhất Nguyễn An Bình có thể làm chính là tăng thêm cường độ mà “chúc phúc” của cậu đang tác dụng lên cựu giáo hoàng Orphelios Aethenor mà thôi.
Trong màn hình phong nguyên tố.
Cựu giáo hoàng đã thu hút những sinh vật mang đầy ác ý đầu tiên, và những sinh vật ấy chẳng phải thứ ma vật gì, mà đó là một đám c·ướp đường.
Trên người tên nào tên nấy đều đầy mùi máu tanh, thậm chí, có thể thấy được một màu đỏ tươi còn đang bám trên v·ũ k·hí của chúng.
Thấy có một lão già với ngoại hình xấu xí như vậy đi vào lãnh địa của mình, đám c·ướp cười gằn mà tiếp cận.
Ánh mắt chúng giờ này liên tục đảo qua bộ trang phục tuy rách nát nhưng nhìn qua cũng biết là đắt giá kia.
Dù cho thân thể không ủng hộ lão dùng được một số loại ma pháp cấp cao chăng nữa, nhưng để đối phó với những t·ên c·ướp đường là người bình thường này.
Chỉ cần một vài ma thuật ánh sáng cấp thấp.
Orphelios Aethenor cũng đã dùng những tia sáng bắn xuyên qua, tiêu diệt cả toán c·ướp một cách dễ dàng.
Nhưng những tác dụng đầu tiên của “chúc phúc” mà Nguyễn An Bình ban tặng cho lão mới bắt đầu ở đây mà thôi.
Dù cho lục địa Alrat văn minh vẫn dừng lại ở thời trung cổ chăng nữa, thì việc người bình thường gặp phải ăn c·ướp cũng hiếm như ra đường nhặt được tiền.
Còn với Orphelios Aethenor, lão ta giờ phải hoài nghi nhân sinh.
Khi mà cứ vừa đi được khoảng 10 dặm lão lại gặp một ổ lưu manh, 20 dặm bắt gặp trại sơn tặc.
Khiến cho lão cảm tưởng, cả lục địa Alrat giờ đã loạn tới nỗi nạn trộm c·ướp mọc lên khắp nơi.
Nhưng mọi thứ mới chỉ là bắt đầu.
Khi đã đi xa khoảng 30 dặm mà không gặp phải tên cường đạo nào cản đường nữa, vào cái lúc Orphelios Aethenor còn chưa kịp thở dài, lão lại một lần nữa bị chặn đường.
Và lần này, những sinh vật cản bước lão không phải là con người.
Chúng là những loài ma vật mà cả đời vị pháp sư già chưa bao giờ chứng kiến.
Thấy được hắc khí tỏa ra từ phía một bầy đàn ma thú với đủ loại hình dạng ngay trước mắt.
Làm sao Orphelios Aethenor không biết rằng, mình đã gặp mặt một nhóm ma thú thuộc Ma Vương quân, những quái thú đã đột nhập vào sâu lục địa Alrat này.