Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 81: Áo choàng đẹp đấy.

Chương 81: Áo choàng đẹp đấy.


Thánh Đô, thành phố náo nhiệt nhất lục địa Alrat, đồng thời, cũng là trụ sở của Kim Quang Giáo.

Ngày hôm nay, cả bầu trời phía trên những tòa tháp cao như thể bị nhuộm trong một màn mưa trắng bạc.

Tiết trời tệ như cả thành phố đang buồn bã khóc than.

Từ phương xa, một bóng người bay xuyên qua màn mưa nặng hạt.

Nhìn cách người này bay lên bay xuống, xiên xiên vẹo vẹo không theo một đường thẳng kia.

Người ta sẽ nghĩ đây chỉ là một pháp sư tay mơ, khi mà đến việc bay lượn cũng không vững.

Hoặc đây là một kẻ đã gần đất xa trời, không còn sống được lâu nữa.

Và trong trường hợp của Orphelios Aethenor, đây có lẽ là vế sau.

Kể từ khi sử dụng chính sinh mệnh của mình làm một cái giá, cứu vớt cả vạn người đang lâm vào cảnh đói khổ.

Mạng sống của vị cựu giáo hoàng giờ đã như nến tàn trong gió.

Bước lên trên con đường lát đá của Thánh Đô một lần cuối, lão pháp sư già vẫn tâm niệm mang bản khế ước về trụ sở của giáo hội.

Đúng lúc này, lão lại cảm nhận được sinh mệnh cùng thể lực của mình đã không còn khôi phục nhanh như trước nữa.

Điều này giống như một giọt nước tràn ly, khiến Orphelios Aethenor quỵ ngã.

Ánh mắt lão ta nhìn về phía trước, trong miệng lúc này liên tục thều thào.

“Ngài tới rồi sao, lãnh chúa của lãnh địa Ngọc Lục Bảo?”

Từ trên thân thể của lão pháp sư già, vô số những hạt sáng ma lực màu xanh lục tràn đầy sức sống được giải phóng, đây chính là năng lượng của thứ ma pháp đã duy trì lão pháp sư già sống sót trong vài ngày qua.

Nhưng giờ, những hạt ánh sáng ấy nhanh chóng tụ tập, hóa thành hình bóng của một thiếu niên gầy gò với làn da trắng xám nhợt nhạt.

“Chậc, chỉ cần một chút ma lực mang khí tức của mình, ngài cũng có thể chế tạo ra được cả một phân thân như thể con người có máu có thịt.

Có thể nói, đỉnh cao của ma pháp tại lục địa Alrat này chính là ngài đi.”

Nghe những lời nịnh nọt tới từ một vị “tiền bối đức cao vọng trọng” như vậy, Nguyễn An Bình sắc mặt không hề có một chút thay đổi.

“Đừng nói nhảm nữa, ta ở đây không phải là để nghe những lời đó.

Ta chỉ muốn biết, một người như lão tại sao lại sử dụng cái thủ đoạn hèn hạ đó để khống chế ta?”

Thấy được gương mặt non nớt lộ rõ vẻ mê mang kia, vị cựu giáo hoàng chỉ nhìn một mắt cũng có thể thấy được rằng thiếu niên trước mắt là một kẻ lạc lối.

Nhưng lão thừa biết được Nguyễn An Bình là một con người nắm trong tay sức mạnh quá mức to lớn, đồng thời, thiếu niên ấy cũng có tư tưởng, thế giới quan của riêng mình.

Nên lão sẽ không ngu ngốc mà cho rằng một vài lời trăn trối cuối đời của mình có thể thuyết phục thiếu niên kia về với phía mình, về với Kim Quang Giáo.

Mục đích hiện tại của lão vô cùng rõ ràng.

Đó chính là chuyển hướng thiếu niên, không để đứa trẻ ấy có thù hằn nào với Kim Quang Giáo, với nhân loại trong tương lai là được.

“Haha, tại sao ta lại cố khống chế lại ngài sao?

Cái này đơn giản thôi, lãnh chúa của lãnh địa Ngọc Lục Bảo.

Ngài quá trẻ tuổi để làm chủ sức mạnh, sự tồn tại của ngài chính là một quả bom không biết sẽ nổ khi nào đối với c·hiến t·ranh chống lại Ma Vương hay là cả lục địa.

Nên vì ngài quá mạnh, ta không còn cách nào khác ngoài việc phải chế ước ngài lại.”

Nghe lão già Orphelios Aethenor nói vậy, Nguyễn An Bình giờ như muốn xù lông lên.

“Cái quái gì chứ, ta hiện tại nhìn kiểu gì cũng hình người dáng người, đâu phải là một con hồ ly chín đuôi nào đó mà lão nói như vậy chứ?!

May mà ta đủ mạnh, nếu không chắc giờ ta cũng bị mấy lão già thuộc Kim Quang Giáo các ngươi phong ấn vào người một ai đó rồi đi.”

Nhưng ngay khi nghe thấy Nguyễn An Bình nói như vậy, vị cựu giáo hoàng giờ này vô cùng nghiêm túc mà trầm ngâm.

“Quả nhiên là thiên tài có khác, nếu như Kim Quang Giáo chúng ta có một di vật nào đó đủ mạnh để kiềm chế bá tước ngài, chúng ta có thể phong ấn ngài lại thành một nguồn năng lượng rồi chống lại Ma Vương.”

Thấy cái dáng vẻ vô cùng nghiêm túc đó, Nguyễn An Bình đáng lẽ ra phải nổi sát ý rồi mới đúng.

Nhưng ngay lúc này, cậu muốn giận cũng không thể giận nổi.

Bình tĩnh lại đôi chút, thiếu niên lúc này hỏi thẳng những thắc mắc cuối cùng.

“Ta muốn biết, trong hành trình trở lại Thánh Đô này.

Tại sao lão lại tận lực, không muốn sống như vậy chứ?”

Orphelios Aethenor giờ nở một nụ cười có phần gian xảo, lão biết đã đến lúc cần dẫn dắt tâm lý thiếu niên trước mắt rồi.

“Vì sao ư?

Ta dù cho chân có chảy cả máu, dù cho ma lực đã khô kiệt chăng nữa, tất cả cũng là một màn kịch để một đứa nhóc cho rằng mình là thánh thần chú ý tới.

Dù sao đi nữa, nhân loại trong mắt ngài cũng chỉ là sâu kiến đi.

Và sâu kiến dù có bò qua bò lại như thế nào chăng nữa, con người cũng sẽ chẳng hề quan tâm.

Nhưng nếu tự dưng một ngày, con kiến xếp một đống lá cây thành hai chữ “xin chào” khi đó con người chắc chắn sẽ để mắt tới chúng.”

Orphelios Aethenor không dùng những ngôn từ hoa mĩ để miêu tả hành động của mình, đồng thời, lão ta cũng nói như thể chẳng cần thiết phải che giấu đi sự thật làm gì.

Tất cả lại càng khiến tâm tình Nguyễn An Bình trở nên hỗn loạn.

“Còn về việc ta cho đám dân đen kia ăn thịt, uống máu của mình?

Đó chỉ đơn giản là một cách để ta tự lóc thịt khoét xương, chữa lành cho cái thân thể đã méo mó không thành hình người của ta mà thôi, chẳng có gì cao thượng ở đây cả.”

Khi vị giáo hoàng nói ra từng lời mà không hề chớp mắt, Nguyễn An Bình vẫn đang nhìn chằm chằm vào ánh mắt lão ta, một ánh mắt như thể nhìn thấu được tâm linh.

Thấy ánh mắt đó, Orphelios Aethenor giờ nở một nụ cười nhạt.

“Ngài thấy thế nào, lãnh chúa vĩ đại của lãnh địa Ngọc Lục Bảo.

Từng lời của ta như vậy chắc thỏa mãn được những suy nghĩ của một thiếu niên như ngài về một nhân vật phản diện đã bị dồn tới đường cùng, một kẻ ngụy quân tử tháo bỏ lớp mặt nạ của mình và từ bỏ vai diễn bấy lâu nay đi.”

Giờ này, Nguyễn An Bình nhìn về phía cựu giáo hoàng với ánh mắt đầy phức tạp.

“Ta không hiểu tại sao, nhưng lão giờ đang cố chọc giận ta, muốn ta kết liễu lão ngay tại đây đi.

Nói thẳng ra đi, lão muốn gì?”

Thấy vậy, Orphelios Aethenor giờ cười khổ, lão biết trò vặt của mình đã bị thiếu niên nhìn thấu.

Nhưng đồng thời, đây cũng là dương mưu lão bày ra, nhằm có thể thu được sự đồng cảm tới từ đối phương.

Giọng nói đã suy yếu đầy mệt mỏi của vị cựu giáo hoàng vang lên.

“Haha, việc ta thao túng một vị thần của thời đại mới như ngài là một tội nghiệt đi.

Và sau khi c·hiến t·ranh Ma Vương kết thúc, có lẽ sẽ có một giây phút nào đó, ngài nhớ được nỗi khuất nhục ở hiện tại và ra tay hủy diệt Kim Quang Giáo, hoặc tệ hơn là xuống tay với toàn nhân loại.

Thân là một tội nhân, lão già ta chẳng thể làm gì khác ngoài lấy thân già này gồng gánh tất cả những tội lỗi, chỉ hi vọng có thể làm ngài nguôi dận.”

Nhận được câu trả lời cho toàn bộ thắc mắc của mình.

Gương mặt Nguyễn An Bình giờ vô cùng lạnh lùng, nhưng ánh mắt của cậu thiếu niên vẫn đầy vẻ phức tạp.

“Lão đã thắng.

Ta sẽ bỏ qua Kim Quang Giáo, cũng sẽ chẳng muốn nhúng tay vào thế cục của cái lục địa này trong tương lai làm gì.

Vả lại, ta cũng lười xuống tay với một kẻ sắp c·hết.”

Trong cơn mưa nặng hạt, phân thân ma lực của Nguyễn An Bình quay người rời đi.

Nhưng trước khi rời đi, thiếu niên ấy ngoảnh đầu lại.

“Đúng rồi, mẫu áo choàng của lão cũng đẹp đấy.”

Vừa nói xong, trang phục trên người Nguyễn An Bình cũng thay đổi.

Khoác trên người cậu là một chiếc áo chòng đen có thiết kế giống như áo choàng của những thầy tu, nhưng được trang trí bằng những họa tiết bằng vàng ròng tinh xảo, làm người mặc trang phục ấy vừa thần bí nhưng cũng lộ rõ vẻ quý phái.

Nhưng trên chiếc áo choàng đen, những lỗ hổng rách nát xuất hiện, như thể vị pháp sư khoác trên mình bảo vật này đã phải trải qua vô số trận chiến.

Thấy Nguyễn An Bình dần biến mất trong một bộ áo choàng rách nát, rời đi mà không nói bất cứ điều gì về thu hồi bản khế ước.

Orphelios Aethenor giờ này mỉm cười đầy hạnh phúc.

“Haha, xem ra ta không cần lo lắng gì về chiến thắng trước Ma Vương nữa rồi.

Thánh quang chiếu rọi,…Nhân loại vĩnh tồn.

Khụ, khụ, khụ…”

Mất đi khả năng khôi phục sinh mệnh liên tục từ ma pháp của Nguyễn An Bình, mạng sống của lão pháp sư già đã đếm ngược tới những giây phút cuối cùng.

Khi ánh mắt đã dần trở nên mờ nhạt, trong cơn mưa nặng hạt, Orphelios Aethenor nhìn thấy có một bóng hình thiếu nữ đang đi xuyên qua màn mưa và tiếp cận mình.

Đó là một thiếu nữ tóc vàng cắt ngắn với đôi mắt đỏ linh động, cô khoác trên mình một bộ giáp hiệp sĩ xám bạc.

Nhìn vào đồng phục cô ta đang mang trên người, có thể thấy rõ đây chính là một binh sĩ bình thường của đội cảnh vệ thuộc Thánh Đô.

Nhìn thấy một người già nằm gục giữa màn mưa, thiếu nữ vừa lao tới vừa không nhịn được mắng mỏ.

“Trời ạ, loại con cháu bất hiếu gì mà lại để một người già bỏ nhà ra đi giữa trời mưa như thế này.”

Dù nhìn thấy ông lão trước mặt có vẻ quen quen, nhưng thiếu nữ nghĩ mãi vẫn không nhớ ra được đã gặp ông ta ở đâu.

Nhưng khi Herriona vừa dìu cựu giáo hoàng đứng dậy, cô ta có thể cảm nhận được sinh mạng của Orphelios Aethenor không kéo dài được bao lâu nữa.

“Cố lên ông cụ, chỉ cần đi thêm một vài bước nữa, chúng ta có thể tìm tới một mục sư của giáo hội, chỉ cần Trị Thương Ma Pháp đảo qua một lượt, ông cụ sẽ không có vấn đề gì.”

Nghe được những lời an ủi cuối đời mình như vậy, lão pháp sư già lúc này tay phải run run, lấy ra Ác Ma Khế Ước, giao nó cho thiếu nữ đang dìu dắt mình.

“Đây, cầm lấy thứ này, nó chính là chìa khóa để bảo vệ tương lai của chúng ta…

Nhưng hãy cẩn thận, vì kẻ nghe theo khế ước này cũng có thể đem lại cái kết cho toàn lục địa…”

Nói rồi, Orphelios Aethenor trút những hơi thở cuối cùng trong cơn mưa lạnh.

Đứng trên đỉnh tháp chuông của một nhà thờ gần đó, ánh mắt của Nguyễn An Bình vẫn lạnh lùng quan sát tất cả mọi chuyện diễn ra.

Giờ này, thiếu niên hoàn toàn có thể lấy lại khế ước, ngăn cản không cho bất cứ ai lợi dụng nó khống chế mình.

Nhưng cậu không hề làm vậy, vì cậu rất muốn xem, nhân tính liệu có đáng để tin cậy hay không.

Nếu như sau này có kẻ nào lợi dụng Ác Ma Khế Ước, ép cậu làm những gì cậu không thích.

Như vậy, xé nát cái khế ước đó, dị hóa thành quái vật, lựa chọn con đường không làm người,…

Nghe có vẻ cũng không phải là một con đường quá tệ…

Chương 81: Áo choàng đẹp đấy.