Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 88: Gần ngay trước mắt.
Tại pháo đài Ngọc Lục Bảo, trung tâm của cả lãnh địa.
Ngày hôm nay, tất cả những người hầu kẻ hạ trong pháo đài đều cảm thấy vô cùng bất ngờ, họ châu đầu ghé tai, cùng nhau bàn luận về một hiện tượng lạ.
Đó chính là lãnh chúa tối cao của bọn họ cuối cùng cũng chịu đi ra khỏi cái phòng thí nghiệm dưới lòng đất, một lần nữa đón ánh mặt trời.
Ngồi thẫn thờ thất thần trên băng ghế tại quảng trường trung tâm của pháo đài.
Thi thoảng, Nguyễn An Bình vừa ngồi vừa không ngừng lẩm bẩm.
“Không thể nào…chuyện này làm sao có thể xảy ra chứ?”
Đây có vẻ như là một cú sốc quá lớn, dẫn tới những ma pháp chuyên dùng để trấn áp tâm linh của vị pháp sư trẻ cũng khó có thể kiềm chế nỗi lòng hắn.
Nhưng thực tế, khi thấy tương lai mình sẽ kết hôn.
Nguyễn An Bình đã phân tách ý chí của mình ra làm hai phần.
Một phần là chủ ý thức vẫn giữ nguyên tính cách đạm mạc, đi tập trung nghiên cứu những tri thức được lưu trữ trong nội thế giới.
Còn lại, một phần ý thức rất nhỏ được hắn phân chia ra để cõng nồi, tham gia vào chuyện tình cảm này.
Như vậy, Nguyễn An Bình vừa có thể tập trung vào sở thích nghiên cứu tri thức, vừa có thể chăm lo cho cái đường tình duyên cực hẹp của mình.
Có thể nói là một mũi tên bắn hai con chim.
Còn hiện tại, khi tia ý thức yếu đuối nhất của hắn bắt đầu quản lý mọi thứ.
Mỗi khi nghĩ tới chuyện mình có thể sẽ kết hôn, Nguyễn An Bình đều sẽ điểm chỉ giữa không gian, tạo ra một màn hình nguyên tố phong, dự đoán tương lai của hắn và Herriona.
Và lần nào cũng như vậy, hắn cũng đã ở bên cạnh cô gái đó.
Nếu có gì khác biệt trong mỗi lần bói toán này, đó chỉ có thể là số lượng những đứa trẻ đang bao quanh hai người tỉ lệ thuận với độ gầy guộc của Nguyễn An Bình mà thôi.
Giờ này, vị lãnh chúa cảm thấy hối hận vì chưa nâng cấp lại ma pháp trụ cột: Cơn Gió Của Vận Mệnh.
Nếu như Nguyễn An Bình nâng cấp cái ma pháp ấy, hắn đã có thể biết lý do vì sao mình lại phải lòng cô gái kia.
Và tại sao lại cưới cô ta?
Chỉ cần tìm được những lý do đó, hắn có thể chấm dứt cuộc hôn nhân của mình từ trong trứng nước.
Có thể nói, Nguyễn An Bình giờ này là một kẻ sợ hôn nhân, sợ phải nhận trách nhiệm.
Đúng lúc này, hầu gái Mira cũng đi ngang qua chiếc ghế nơi vị lãnh chúa của pháo đài đang vò đầu bứt tóc.
Ánh mắt cô liếc nhìn qua từng màn hình nguyên tố, chứng kiến những viễn cảnh tương lai trong đó.
Ngay lập tức, cô ta đã không tự chủ được mà bóp nát bông hoa hồng đen trong lòng bàn tay mình, khiến những cành lá bằng kim loại bị biến dạng như bùn lầy, còn những cánh hoa tinh thể cũng vỡ tan thành phấn vụn.
Dù trong đầu óc cô không thể nào tin nổi vào những gì mình đang chứng kiến, nhưng cô vẫn cố gắng đè nén ghen tuông trong lòng mình, tới để trợ giúp chủ nhân vượt qua khủng hoảng.
“Thưa lãnh chúa tối cao, ngài đang gặp phải vấn đề khó khăn gì hay sao?”
Một giọng nữ vang lên bên tai lúc này làm Nguyễn An Bình giật bắn cả mình, hắn vội đóng hết tất cả những màn hình phong nguyên tố, rồi giờ mới quay người nhìn về phía thuộc hạ.
“Hù, Mira, cô có biết làm thế nào để ta có thể thoát ra khỏi kết cục phải kết hôn hay không a?
Ta giờ chỉ muốn độc thân, ta muốn nghiên cứu một mình tới hết đời này!
Chỉ cần nghĩ tới việc phải kết hôn, có một người nào đó xen vào giữa ta với công việc của mình, rồi những đứa trẻ xuất hiện làm ta phân tâm tinh lực…
Nghĩ tới đây thôi là ta đã cảm thấy sợ run cả người rồi!”
Nhìn vào thanh niên đang bất an khi thấy tương lai kết hôn mở ra ngay trước mắt, Mira giờ này cảm thấy chủ nhân nhà mình có vẻ đã quá hoảng loạn mà quên đi một sự việc rất quan trọng.
Đó là những thứ Nguyễn An Bình chứng kiến bằng màn hình phong nguyên tố chỉ là những tương lai giả định, những thứ có thể xảy ra hoặc là không.
Ví dụ như tương lai hắn đã kết hôn với Mira, để rồi vài năm sau l·y h·ôn với cô.
Chỉ cần Nguyễn An Bình ở hiện tại không nguyện ý, thì cái tương lai giả định ấy chắc chắn không thể nào xảy ra được.
Còn tương lai bất biến không thể thay đổi lại là nhờ vào thiên phú bí ẩn của hắn ta.
Nhưng có vẻ, trong cái tình huống hoảng loạn như thế này, có lẽ vị lãnh chúa thông thái ấy cũng không thể nào bình tĩnh lại được mà nghĩ tới một sự khác biệt nhỏ như vậy.
Khi thấy kẻ đã từ chối tình cảm, làm tan nát con tim của mình la hét đầy tuyệt vọng ngay trước mắt.
Không hiểu sao, giờ đây Mira lại thấy Nguyễn An Bình nhìn rất thuận mắt.
“Ara, chủ nhân, ngài giờ nhìn thật đáng yêu làm sao…”
Những âm thanh nhỏ như gió nhẹ vang lên trong âm thầm, dù cho Nguyễn An Bình không thể nghe được những âm thanh ấy, nhưng không hiểu sao, lông tơ của hắn đã dựng hết cả lên.
Bình tĩnh và trở lại thực tại, hầu gái Mira lúc này áp sát từ phía sau, hà hơi thổi gió vào trong tai hắn.
“Thưa lãnh chúa tối cao, nếu như tôi không lầm, cô gái mà ngài chứng kiến kia chính là người đang nắm trong tay tấm khế ước, thứ có thể yêu cầu ngài ra tay cứu lấy nhân loại đi.
Vì vậy, có thể đoán được, người ta tìm tới ngài vì chính sự, không phải vì muốn tống tình để ép ngài cưới gả đâu mà lo.”
Nghe thuộc hạ của mình nói như vậy, Nguyễn An Bình cũng bình tĩnh lại đôi chút.
Hắn vẫn tiếp tục muốn nghe những lời tư vấn tới từ Mira, nếu như cô ta bỏ hai cái thứ mềm mềm đang áp sau lưng hắn sang một bên.
Thấy chủ nhân của mình có vẻ như là một con chim non trong vấn đề tình cảm, Mira quyết định muốn đẩy vị bá tước trẻ tuổi này xuống cái hố tình yêu đó.
Để rồi một ngày nào đó, hắn phải đau đớn như những gì đã làm với cô.
Biết Nguyễn An Bình có thể đọc được tâm trí mình bất cứ lúc nào hắn muốn, nên cô hầu gái biết phải đánh nhanh thắng nhanh, dụ hắn được đến đâu thì dụ.
“Thưa lãnh chúa, nếu như ngài không muốn tương lai kết hôn với cô ta diễn ra, vậy thì ngài nên quả quyết xử lý mọi chuyện.
Nên để tránh đêm dài lắm mộng, ngài sao không gặp mặt người ta ngay và luôn đi, có gì cùng nhau giải quyết.
Chỉ cần bản khế ước ấy kết thúc, khi đó chẳng còn mối liên kết nhân quả nào giữa ngài và cô gái đó nữa.
Khi đó, chỉ cần ngài không nguyện ý gặp thì cô ta cũng chẳng thể nào tiến vào cuộc đời ngài một lần nữa.”
Từng lời khuyên của Mira xuất hiện ngay khi Nguyễn An Bình đang hoảng loạn nhất, với hi vọng hắn sẽ làm theo những gì cô gợi ý.
Nhưng thực tế, dù cho có nghiên cứu tri thức chăng nữa, chủ ý thức của Nguyễn An Bình vẫn thi thoảng nhìn ra xung quanh.
Hắn thấy được cách tia ý thức của mình đang hoảng loạn, thấy được Mira đang có ý đồ xấu với hắn.
Tuy vậy, hắn vẫn giống như một người đứng xem, không muốn can thiệp vào đường tình duyên của mình một chút nào.
Chuyện tình cảm gì, cứ để mọi thứ diễn ra tự nhiên đi.
Dù sao có áp lực tình cảm gì thì tia ý thức nhỏ kia cũng sẽ thay hắn chống đỡ, còn chủ ý thức cứ trốn thật sâu để tránh bão là được.
Nghe theo lời khuyên từ Mira, Nguyễn An Bình bắt đầu hít thở sâu.
Hắn mở ra một màn hình nguyên tố phong ngay trước mặt.
Nhưng khác với những lần trước chỉ để xem xét tương lai giữa hắn và Herriona, lần này, màn hình ấy lại đang trình chiếu trực tiếp vị trí của thiếu nữ.
Trên một đỉnh núi, Herriona đứng cao nhìn xa, chứng kiến những khung cảnh hùng vĩ mà cô chưa bao giờ thấy từ nhỏ tới lớn tại Thánh Đô.
Càng về phía tây của lục địa, những dãy núi cao càng lúc càng xuất hiện nhiều hơn.
Chúng như những lớp vảy rồng được xếp chồng lên nhau, trập trùng, liên miên, kéo dài tới vô cùng vô tận.
Thiếu nữ chỉ có thể thở dài, rút ra cây kiếm còn đang nhuốm máu của mình.
Có thể thấy, xung quanh cô nàng hiện tại là xác c·hết của một bầy ma thú có vẻ ngoài tương tự những con bọ biển to lớn đầy gai góc.
Ánh mắt Herriona nheo lại khi nhìn vào từng lỗ hổng bắt đầu xuất hiện trên thanh kiếm của mình.
“Haiz, mới đi khỏi Thánh Đô được hơn vạn dặm đã gặp phải đám ma thú của Ma Vương quân rồi, không biết hành trình tiếp theo của ta còn phải gặp bao nhiêu toán ma thú xâm nhập nữa.”
Mỗi khi q·uân đ·ội Ma Vương xung kích, đây sẽ là một trận chiến với quy mô hàng chục triệu con ma thú cùng tiến quân.
Với số lượng lớn như vậy, dù cho q·uân đ·ội của liên minh thảo phạt Ma Vương đúng là rất đông, nhưng họ không thể nào quản lý trên toàn bộ phòng tuyến cho được.
Vì vậy, chuyện có những bầy đàn ma thú từ tiền tuyến tràn vào nội địa là không thể tránh khỏi.
Dù sao từ 4 năm trước đó, cựu giáo hoàng Orphelios Aethenor cũng đã phải chạm trán với vô số ma thú mới có thể trở về Thánh Đô.
Nên sau 4 năm, đủ để biết tình hình hiện tại của lục địa Alrat nước sôi lửa bỏng như thế nào.
Nhìn những dãy núi như chặn đứng đường chân trời, thấy con đường phía trước của mình là xa xôi như vậy.
Nhìn xuống chân núi, thi thoảng có thể thấy được đám ma thú thuộc Ma Vương quân ẩn hiện khắp mọi nơi.
Phóng tầm mắt xa hơn, có thể thấy vô số những cột khói đen của c·hiến t·ranh khói lửa.
Đó là nơi những làng mạc, thành trì của con người bị kẻ thù tập kích.
Một ý nghĩ mỏi mệt, muốn từ bỏ thoáng qua đầu Herriona.
Nhưng nghĩ tới sứ mệnh, nghĩ tới tấm khế ước còn đang nắm trong tay của mình, nghĩ tới một tên “Ma Vương” nào đó cần mình tới để hoàn thành giao kèo với hắn.
Thiếu nữ vẫn cắn răng mà tiến về phía trước.
Nhưng ngay khi cô chuẩn bị tiến bước.
Không gian ngay trước mặt Herriona bỗng dưng vặn vẹo, khiến cô lập tức đề phòng.
“C·hết tiệt, chẳng lẽ có ma thú sắp giáng lâm hay sao?”
Khi cô đề phòng cao độ, một bàn tay gầy gò vươn ra từ hư không, nắm lấy cổ áo cô và kéo đi với một lực bất khả kháng cự.
Không gian điên đảo, một cảm giác như thể vừa đi tàu lượn siêu tốc xuất hiện, khiến Herriona giờ chỉ muốn n·ôn m·ửa mà thôi.
Nhưng với tố chất thân thể hiện tại của cô ta, trong tích tắc, mọi cảm giác khó chịu đều đã tan biến.
Mở mắt một lần nữa, thiếu nữ thấy được bóng hình một pháp sư cao lớn nhưng gầy gò.
Hắn là kẻ hàng ngày cô tâm niệm muốn gặp mặt, và giờ, hắn cũng đã gần ngay trước mắt.