Chương 89: Con đường anh hùng.
Chống cự lại cảm giác nôn nao trong lòng, ánh mắt Herriona nhanh chóng nhìn xung quanh.
Cô giờ cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, khi mà khung cảnh của một đỉnh núi đầy xác ma thú giờ đã biến đổi, trở thành quảng trường trung tâm của một pháo đài hoa lệ.
Gương mặt ngơ ngác của cô nhìn ra tứ phía, còn bối rối ở trong lòng.
“Khoan đã, nơi này là đâu chứ?!”
Thấy cô nàng thét toáng lên như vậy, Nguyễn An Bình bỗng cảm thấy đau đầu không thôi.
Hắn quyết định không giải thích, thay vào đó uy áp khổng lồ từ hắn đè xuống, khiến Herriona lập tức bị chế trụ.
Dù cho bị áp lực khủng kh·iếp như núi cao đè xuống, thiếu nữ vẫy lấy kiếm làm gậy, cố gắng chống cự lại uy áp đang đè lên người mình.
Cô ngẩng đầu, nhìn về phía thanh niên với ngoại hình gầy gò ngay trước mắt.
Trong đầu thiếu nữ chợt nổi lên một cái tên.
“Khục, xin hỏi, chẳng lẽ ngài chính là bá tước Nguyễn An Bình sao?
Dù không hiểu tại sao lại đột ngột có mặt ở nơi đây, nhưng tôi chắc chắn rằng mình không có ý muốn đột nhập vào pháo đài của ngài.”
Lần đầu tiên chứng kiến cô gái này, Nguyễn An Bình cảm thấy ngoài cái vẻ thanh thuần, ngốc manh, cùng với cặp hung khí trước ngực không thua kém gì Mira, thiếu nữ này chẳng có bất cứ điểm nào đặc biệt.
Nhưng ánh mắt hắn cũng nhanh chóng nheo lại, khi thấy được cấu trúc ma pháp trận có vẻ kỳ lạ của cô ta.
“Ta biết cô, Herriona, đồng thời cô cũng biết ta.
Nên giờ, chúng ta có thể bỏ qua phần giới thiệu bản thân tốn thời gian kia, mà đi thẳng vào mục đích chính.
Ta đoán, cô tới đây để tìm ta vì bản khế ước vào bốn năm trước, đúng không?”
Bị người đột ngột tra hỏi như t·ội p·hạm khiến thiếu nữ sững sờ.
Đây là lần đầu tiên cô thấy được một quý tộc không theo lễ tiết tới như vậy, một kẻ hành động chỉ có thể nói là sấm rền gió cuốn, đi thẳng vào vấn đề.
Nghĩ tới việc người này đã chờ đợi có người tới để thực hiện giao kèo với hắn trong vòng bốn năm qua, Herriona không hiểu sao cảm thấy thương hại cho vị lãnh chúa này.
Đọc được cảm xúc của đối phương, Nguyễn An Bình giờ cũng chẳng thể hiểu nổi thiếu nữ trước mắt đang nghĩ gì nữa.
Hắn lập tức truyền âm, hỏi cô hầu gái trưởng đang đứng cạnh mình.
“Mira, ta đã lôi Herriona đến trước mặt rồi đấy, giờ ta nên làm gì tiếp theo đây?”
Thấy vị lãnh chúa vẫn tin tưởng mình như vậy, hầu gái Mira nở một nụ cười vô cùng hiền từ, nhưng ẩn sâu trong nụ cười đó giờ là một vẻ xảo quyệt.
“Thưa lãnh chúa tối cao, theo ta thấy, ngài có thể lấy danh nghĩa cứu lấy nhân loại, đồng thời, cũng là để tạo ra một cường giả cho liên minh thảo phạt Ma Vương, mà bồi dưỡng cho họ một anh hùng có thể đánh bại Ma Vương.
Ta thấy cô Herriona đây sẽ rất thích hợp cho vai trò thảo phạt Ma Vương ấy.
Và chỉ cần ngài không dạy dỗ cô ta trở nên quá mạnh, vừa đủ để đồng quy vu tận với Ma Vương.
Như vậy, khi cô ta không còn trên đời thì áp lực cưới gả cũng sẽ tự động biến mất mà thôi.”
Nghe được hầu gái của mình hiến kế, trong lòng Nguyễn An Bình cũng cảm thấy có lý.
Chỉ cần kế hoạch này được áp dụng, như vậy hắn có thể chấm dứt được bản khế ước, vừa có thể xóa bỏ luôn cái tương lai phải lập gia đình của mình.
Còn về phía Herriona.
Sau vài giây để lấy lại bình tĩnh, nhận ra được mình có thể tới thẳng pháo đài Ngọc Lục Bảo là nhờ vào vị lãnh chúa trước mắt ra tay.
Herriona lúc này lấy ra Ác Ma Khế Ước, thứ có thể điều động một kẻ có sức mạnh sánh ngang thần linh đi chiến đấu vì nhân loại.
“Thưa lãnh chúa tối cao, đây chính là bản khế ước mà cựu giáo hoàng và ngài đã ký kết vào bốn năm trước.
Dựa theo điều khoản ẩn thứ 5 có trong bản khế ước này, ta muốn ngài xuất quan, đi giải cứu toàn nhân loại đang phải chìm trong nước sôi lửa bỏng.”
Lúc này, thiếu nữ cảm thấy vô cùng hồi hộp, cô không biết được rằng liệu vị lãnh chúa trước mắt còn giữ lời hay không.
Hay qua bốn năm trời, hắn ta đã phát triển ra một loại tri thức mới, có thể không nhìn những chế ước từ bản khế ước trong tay cô.
Và giờ, khi thấy một cái gật đầu đồng ý từ Nguyễn An Bình, Herriona mới có thể thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần vị bá tước từng được người đời gọi là Ma Vương này bước ra khỏi lãnh địa, đó có lẽ cũng là lúc Ma Vương ở phương đông cùng quân đoàn ma thú của hắn tàn đời rồi.
Nhưng bỗng chợt, Herriona cảm thấy có điều gì đó sai sai ở đây.
Theo suy nghĩ của cô, việc giải cứu nhân loại với Nguyễn An Bình là một chuyện rất đơn giản mới đúng.
Cô đã nghĩ tới vị pháp sư trẻ tuổi này sẽ dịch chuyển tức thời tới hang ổ của Ma Vương, sau đó dùng một ma pháp cực mạnh nào đó lau sạch hắc ám đầu nguồn.
Như vậy, mọi nguy cơ với nhân loại sẽ được chấm dứt chỉ sau một giây.
Nhưng giờ, việc vị bá tước ấy đang nhìn chằm chằm vào cô là sao chứ?
“Ngài lãnh chúa tối cao, chẳng lẽ có một điều khoản nào trong khế ước có vấn đề hay sao?
Tại sao ngài lại không đi tiêu diệt Ma Vương ngay và luôn đi?”
Nghe được câu hỏi ấy, Nguyễn An Bình giờ nở một nụ cười nhìn về phía Herriona, khiến cô lập tức cảm thấy sờn gai ốc.
“Điểu khoản ẩn thứ 5 trong cái khế ước đó là cứu lấy nhân loại, cái này không có vấn đề.
Nhưng giờ nhân loại nhìn qua tuy hơi thất thế một chút, nhưng nhìn về tổng thể, họ vẫn khá là mạnh, và có cơ hội lật kèo trong cuộc chiến chống Ma Vương này.
Cô nói tại sao ta phải tự mình ra tay cứu vớt nhân loại đây?”
Từng lời nói đầy vẻ lạnh lùng, không quan tâm thế đạo nát bét ra sao của Nguyễn An Bình khiến Herriona cảm thấy lạnh người.
Chẳng lẽ lãnh chúa của lãnh địa Ngọc Lục Bảo thực sự muốn toàn nhân loại diệt vong tới vài mạng người, rồi khi đó hắn mới ra tay thực hiện những gì được ghi trong khế ước sao?
Hoặc tệ hơn nữa, hắn coi con dân trong lãnh địa của mình mới là những con người cuối cùng trên thế giới.
Khi toàn bộ nhân loại trên lục địa Alrat, trừ lãnh địa Ngọc Lục Bảo bị tiêu diệt, khi đó hắn mới ra tay, hủy diệt Ma Vương sao?
Khi nghĩ tới những viễn cảnh tăm tối đó, Herriona cảm thấy việc mình có mang khế ước tới chỗ Nguyễn An Bình hay không cũng không quan trọng.
Nhưng ngay sau đó, tâm tình của cô như đang ngồi trên tàu lượn siêu tốc khi hắn bắt đầu đổi giọng.
“Nếu như cô coi việc tiêu diệt Ma Vương chính là cứu lấy nhân loại.
Như vậy, việc ta tự mình ra tay cũng chưa hẳn là cách duy nhất.”
Nghe tới đây, một ngọn lửa hi vọng lần nữa được thắp trong lòng Herriona, nhưng không hiểu sao, cô lại cảm thấy cực kỳ bất an.
“Như vậy đi, ta sẽ trợ giúp cô tiêu diệt Ma Vương, bằng cách huấn luyện cô đủ mạnh để xử lý tất cả mọi chuyện.”
Tới đây, Herriona cảm thấy cả người mình như muốn hóa đá tới nơi.
Đầu ngón trỏ của cô nàng run run khi chỉ thẳng về phía chính bản thân mình.
“Khoan đã, ngài nói sao?
Người phải đi diệt trừ Ma Vương… là tôi á?”
Nguyễn An Bình mỉm cười nhẹ, gật đầu, khẳng định tất cả suy đoán của cô ta.
Sau một hồi sững sờ, cô lập tức hét toáng lên, không tin tưởng vào những gì mình nghe thấy.
Nếu chuyện này là sự thật, thì Herriona sẽ hận chính bản thân mình.
Phải biết, dù từ đầu cuộc c·hiến t·ranh nổ ra cho tới tận bây giờ, Ma Vương chưa bao giờ lộ diện.
Nhưng những con ma thú dưới trướng hắn ta cũng đã quá mạnh, đủ để khiến cho đội quân liên minh của tất cả những thế lực lớn đều phải bó tay.
Cứ nhìn vào bảng thành tích bốn năm không một trận thắng của liên minh thảo phạt Ma Vương, từ đó ai cũng có thể đoán được kẻ đứng sau quân đoàn ma thú sẽ mạnh đến cỡ nào.
Và giờ, khi Herriona nhận được câu trả lời tới từ Nguyễn An Bình.
Ngay lập tức, cô ta thu lại Thần Khí Ác Ma Khế Ước, cất thật kỹ nó vào trong túi áo mình.
Cô vừa lùi lại vừa huýt sáo, làm như thể mình chỉ vô tình đi lạc vào nơi đây, chứ không phải là người muốn tới để hoàn thành bản khế ước.
“Haha, thưa ngài lãnh chúa, ngài hiểu lầm rồi a, ta tới đây chỉ là để giải trừ bản khế ước đã hạn chế ngài trong suốt bốn năm nay thôi.
Giờ nhân loại đã có đủ khả năng để chống lại Ma Vương rồi, có lẽ bản khế ước cũng nên kết thúc tại đây a…”
Nhưng khi Herriona còn chưa kịp nói hết câu, bàn tay gầy gò của Nguyễn An Bình đã vỗ nhẹ lên vai cô.
Thiếu nữ lúc này muốn hất bàn tay ấy sang một bên lắm nhưng không thể.
Dù cho có là một pháp sư đơn thuần, không chuyên về thể chất chăng nữa, thì chỉ cần Nguyễn An Bình dùng một lòng bàn tay cũng có thể đè nát cả một dãy núi.
Nên đương nhiên, dù cho Herriona có giãy dụa như thế nào đi nữa, cô ta cũng chỉ có một cảm giác như thể cả người mình đã bị khóa cứng.
“Này chị gái, chúng ta đã nói tốt với nhau rồi, ta hứa cứu lấy nhân loại thì ta sẽ thực hiện nó tới cùng.
Nên Herriona, cô có một con đường anh hùng vô cùng tươi sáng ở phía trước đấy.”
Khi thiếu nữ còn muốn từ chối trách nhiệm, miệng cô vừa hé mở thì cả hai người đã ngay lập tức biến mất khỏi quảng trường.
Nhìn vào quảng trường tĩnh lặng ngay trước mắt, nụ cười trên môi hầu gái Mira càng lúc càng trở nên khoa trương hơn.
“Haha, a haha!
Ôi lãnh chúa tối cao thân yêu của ta.
Ta chúc ngài có một chuyến du hành vui vẻ, chúc đường tình duyên của ngài thuận lợi, và sẵn sàng chia buồn nếu tình yêu đầu tiên của ngài rời đi trong nước mắt!”
Nụ cười của cô càng lúc càng giống một nhân vật phản diện, khi mà khóe miệng cô nàng đã ngoác tới mang tai.
Đây không phải là một từ hình dung, mà chính cấu trúc sinh học hiện tại của Mira hoàn toàn cho phép chuyện đó xảy ra.
Một vài người hầu và đội cảnh vệ trong pháo đài đều sợ hãi, nhăn mặt và quay đầu rời đi khỏi quảng trường.
Họ cố gắng tránh mặt một hầu gái trưởng Mira vì thất tình mà trở nên điên loạn.