Nhìn bóng người nhỏ vé kia biến mất giữa bầu trời, Hóa Thần cảnh của các thế lực lớn mới lần lượt chui ra.
Đám người đó không hề rời đi quá xa, chúng tìm một chỗ nấp rồi chứng kiến tất cả mọi chuyện.
"Pháp thuật tinh xảo như vậy, quả nhiên là tiên nhân chuyển thế có khác."
"Đúng vậy, ta cảm nhận được nếu không được kiềm chế, vết nứt không gian kia có thể cán nuốt tất cả mọi thứ trong phạm vi cả vạn dặm."
"Một pháp thuật mạnh mẽ nhưng không hề ảnh hưởng quá nhiều tới môi trường xung quanh, thật không biết hồi còn đỉnh phong, vị tiên nhân đó có thể mạnh đến cỡ nào."
Một đám Hóa Thần cảnh liếc mắt nhìn xuống phía bên dưới, một thị trấn vẫn bình yên tồn tại ở nơi đó.
Điều khiến người ta khó tưởng tượng nổi khi nhắc tới một chiến trường cấp độ Hóa Thần cảnh.
Hắc Vũ cung, một thế lực bí ẩn nằm trên một hòn đảo xa xôi, nơi quanh năm được bao phủ trong một màn sương mù mờ ảo.
Một nơi được xem như cấm địa với vô số người tu hành, rất nhiều tu sĩ đã thử đi vào trong màn sương mù dày đặc ấy, nhưng vẫn không có bất cứ ai đi ra.
Sương mù bao quanh hòn đảo ấy có thể ăn mòn thần hồn của tu sĩ, thậm chí đến cả tiên nhân còn từng bỏ mạng ở nơi đó.
Trong âm thầm, nhiều thế lực lớn trên Thiên Vụ giới đã công nhận Hắc Vũ cung là thế lực mạnh nhất thế giới này.
Có người đoán Hắc Vũ cung là một nơi giống như tiên cảnh, quỳnh lâu ngọc vũ, đủ loại trân cầm dị thú bay quanh.
Cũng có người cho rằng Hắc Vũ cung là một thế lực ma đạo, nơi này máu chảy thành sông, xương chất thành núi, khung cảnh âm phủ như 18 tầng địa ngục.
Nhưng không ai biết được, phía sau màn sương mù dày đặc ấy lại là một thành phố hiện đại trên một tòa đảo hoang.
Luân Hồi Chuyển Thế Thân, vật thí nghiệm mới nhất của Lâm Lục Dạ đã trở lại hòn đảo.
Trên bàn thí nghiệm của mình, Lâm Lục Dạ xem những báo cáo thí nghiệm mới nhất, trên môi cô nàng nở nụ cười hài lòng.
Nếu không có bất kỳ thao tác nào sai lầm, Lâm Lục Dạ rất có thể vẫn giữ được kí ức của mình thay vì não cô sẽ cháy ngay lập tức khi quay trở lại thế giới thực.
Đặt những tờ báo cáo cạnh trái tim pha lê được đặt trên bàn, Lâm Lục Dạ đi ra ngoài ban công, ngắm nhìn khung cảnh của hòn đảo xinh đẹp này một lần cuối.
Cô nàng sắp chơi một vố lớn, một cuộc chiến báo thù nơi mà cô chắc chắn sẽ phải chết ở đó.
Nhìn xuống quảng trường phía bên dưới, một đội quân hàng triệu người nhân bản đã có mặt ở đó.
Đây mới chỉ là phần nổi của tảng băng chìm, ai biết được trong hơn 12000 năm qua, Lâm Lục Dạ đã chuẩn bị những gì.
Trong lúc Lâm Lục Dạ đang mài đao xoèn xoẹt, chuẩn bị chơi tất tay với Diệp gia, kết thúc mọi ân oán.
Ở một không gian khác, nơi có thể tiến về thế giới thực bất cứ lúc nào.
Một mảng lục địa khổng lồ được sáng tạo giữa nơi hư vô tăm tối này.
Trên mảng lục địa ấy, là một thành phố hiện đại với đủ mọi loại phong cách kiến trúc, có vô số Bạch Hồn Tinh Linh và các Hư Ảo Thân đã sinh hoạt ở nơi đây trong hơn 12000 năm qua.
Trên đỉnh của tòa tháp cao nhất lục địa, Bạch Hồn mở mắt ra nhìn về bầu trời, nhìn về thế giới thực.
Có người xuất hiện ở gần siêu máy tính rồi.
Đây là lúc hắn thực hiện kế hoạch của mình.
Dùng quyền năng có được từ món Thần Khí đã tạo ra thế giới giả lập, Biến Ảo Thành Thực, tạo ra một chiếc nhẫn có thể giúp thần hồn của Bạch Hồn tồn tại ngoài thế giới thực.
Cả mảng lục địa lúc này giống như sống lại, các Hư Ảo Thân và Bạch Hồn Tinh Linh nhiều như sao trời, chúng hóa thành những tia sáng tập trung ở cùng một chỗ, chui vào trong thân thể của Bạch Hồn.
Một lục địa lớn như một Đại Thiên Thế Giới nhanh chóng co rút lại và chui vào trong thân thể của Bạch Hồn.
Cảm nhận được sức mạnh đang dâng trào trong thân thể linh hồn mình, Bạch Hồn biết đã đến lúc phải đi ra ngoài rồi.
Bước một bước về phía trước, bóng tối lùi về phía sau, ánh sáng chói lóa của hiện thực chiếu vào mắt.
Hắn tiến vào vật thể vừa được sáng tạo ngoài thế giới thực.
Số 3, chỉ huy chuyên về nội vụ lúc này đang làm công việc thường ngày của hắn, đó chính là quét dọn và kiểm tra phòng siêu máy tính.
Sắc mặt của hắn ngày hôm nay không được tốt lắm, hắn và những người anh em khác của mình đều đã nhận ra có điều gì đó đang xảy ra với chủ thể của họ, Lâm Bạch.
Nhưng có thứ gì đó giống như một rào cản, khiến bọn họ nghĩ mãi không thể nhận ra điều kỳ lạ đó là gì.
Chợt hắn phát hiện có thứ gì đó sáng loáng ở cạnh siêu máy tính, Số 3 cúi người xuống và nhặt lên một chiếc nhẫn bạc kỳ lạ.
Khi cầm trên tay chiếc nhẫn này, một luồng thông tin chui thẳng vào trong đầu hắn, nhưng đồng thời, mối liên kết giữa hắn và mạng lưới tâm linh của Lâm Bạch cũng đã bị cắt đứt trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.
Nhưng chỉ cần một khoảng thời gian ngắn ngủi đó, Số 3 giống như đã biến thành một người khác.
Nếu lúc trước hắn còn ngu ngơ không hiểu chuyện gì đang diễn ra, thì lúc này hắn giống như một người đã biết được mọi đáp án, ánh mắt của hắn trầm ngâm, không thể đoán được hắn đang nghĩ gì trong lòng.
Buổi trực ngày hôm nay, Số 3 kết thúc ca trực của mình nhanh hơn hẳn so với mọi ngày.
Trở về phòng nghỉ của mình, xác nhận không có bất cứ thiết bị giám sát nào, hay có bắt cứ ai theo đuôi.
Số 3 chủ động cắt đứt liên lạc với Lâm Bạch.
Là đầu nguồn, Lâm Bạch có thể dễ dàng đoán được đám phân thân bên dưới đang có những suy nghĩ gì.
Nhưng vì đảm bảo các phân thân của mình không gặp khó chịu khi sinh hoạt, Lâm Bạch quyết định cho đám phân thân này một vài quyền tự do.
Và không bị giám sát trong phòng riêng là một trong số những quyền ấy.
Đó là Lâm Bạch người xuyên việt nghĩ như vậy, nhưng Lâm gia thiếu chủ lại không đồng ý.
Sắc mặt Số 3 ngày hôm nay kém như vậy chính là do chủ thể của bọn họ, Lâm Bạch đang có kế hoạch khiến cho tất cả các phân thân không thể tự do suy nghĩ nữa, hoàn toàn biến thành con rối do hắn điều khiển.
Số 3 đặt chiếc nhẫn hắn vừa nhặt được lên trên bàn trà.
"Ra đi người anh em, à không, phải là chủ thể của ta mới đúng.
Nơi đây không có bất cứ giám sát nào, và nói ra kế hoạch của ngươi đi."
Từ trong chiếc nhẫn, một bóng người mờ ảo như sương khói đi ra.
Nhìn thấy cảnh này, Số 3 không nhịn được mà cảm khái.
"Thật không nghĩ có một ngày ta cũng có đãi ngộ của nhân vật chính, bên trong chiếc nhẫn có chứa tàn hồn của đại năng."
Thời gian ở trong thế giới giả lập quá lâu khiến Bạch Hồn quên đi khá nhiều đặc điểm của những người ở thế giới thực, nhưng trong số các phân thân, Số 3 vẫn là tên nói nhảm nhiều nhất.
"Ờm, ngẫm lại thì, ta cũng ở trong thế giới giả lập đó hơn 12000 năm, cũng có thể coi là sống 12000 tuổi rồi, đã quá cái tuổi làm nhân vật chính.
Có lẽ ta đủ tuổi để chuyển chức làm lão gia gia rồi.
Nếu như vậy thì... Đồ nhi! Còn không mau quỳ xuống bái sư!"
Số 3 lập tức đáp lại bằng một giọng vô cùng thành khẩn và cung kính.
"Đồ nhi bái kiến sư phụ."
Nhưng hắn lại không hề quỳ xuống, thay vào đó là hai tay giơ hai ngón giữa về phía Bạch Hồn.
Sau một hồi nói nhảm, cả hai nhanh chóng bàn vào chuyện chính.
Bạch Hồn giờ muốn biết, Số 3 là người thuộc về phe nào, muốn linh hồn của chính mình, linh hồn của người xuyên việt được tự do.
Hay hắn đã hoàn toàn bị khống chế, trở thành một con chó của Lâm gia thiếu chủ.
"Người anh em, trước khi bàn bạc kế hoạch sâu hơn, ta thực sự muốn biết, ngươi sống là vì ai và phục vụ cho ai?"
Số 3 hiểu ý của Bạch Hồn đang muốn thăm dò mình, nhưng hắn không ngần ngại mà trả lời.
"Ta đương nhiên là muốn loại bỏ cái thứ u nhọt đang ăn mòn linh hồn của chủ thể, đồng thời cũng muốn tránh xa cái đống rác mà cái Lâm gia muốn chúng ta phải dọn dẹp."
Ý nghĩ của Số 3 cũng đã rất rõ ràng.
Hắn đang nói thật.
Vô số những sợi rễ cây phát ra từ phía Bạch Hồn cắm vào não Số 3 cho ra kết quả rằng hắn không nói dối.
Nếu là lúc trước, Bạch Hồn không cần phải nghĩ cũng có thể đoán được Số 3 đang nghĩ gì.
Nhưng giờ hắn đành từ bỏ việc sử dụng mạng lưới tâm linh nếu như không muốn bị phát hiện.
Những rễ cây trắng chui ra khỏi đầu Số 3, hắn cũng cảm nhận được một loại áp lực tinh thần đã biến mất, tuy vậy, Bạch Hồn vẫn cài vào trong đầu Số 3 một loại cấm chế, thứ sẽ phát tác ngay lập tức khi Số 3 có ý muốn phản bội.
Nhưng có vẻ tên Tử Vong Hiệp Sĩ không quan tâm đến cấm chế này cho lắm, vì nếu đổi lại là hắn thì hắn cũng sẽ làm như vậy.
"Được rồi, Bạch Hồn, ngươi giờ có thể tin tưởng ta rồi.
Có nhiệm vụ gì muốn giao cho ta sao?"
Bạch Hồn trầm ngâm một lúc rồi đưa ra một phần kế hoạch của mình cho Số 3, một phần kế hoạch tuy quan trọng nhưng không nhất thiết phải hoàn thành.
"Ta muốn ngươi đi thuyết phục tất cả các đội trưởng còn lại, Số 1, Số 4 và Số 5, sau đó thu thập tất cả các Bạch Hồn Tinh Linh.
Nếu không thuyết phục được bọn họ thì ta sẽ tự mình ra tay tẩy não họ, chặt đứt tất cả tay chân mà Lâm Bạch có thể sử dụng."
Số 3 nghe đến đoạn này khá là trầm ngâm.
"Ta và ngươi đều là phân thân của Lâm Bạch, nhưng chúng ta ở đây lại là bàn chuyện chơi chết hắn, như vậy nghe khá kỳ lạ nhỉ?"
Bạch Hồn nghe vậy chỉ cười nhẹ.
"Chúng ta không phải phân thân của Lâm Bạch, chúng ta là phân thân của một người xuyên việt vô danh.
Còn Lâm Bạch từ đầu không hề chết, linh hồn của hắn ẩn giấu quá sâu rồi.
Hắn chỉ coi tất cả chúng ta, tất cả những gì người xuyên việt vô danh gây dựng nên là công cụ phục vụ mục đích báo thù của hắn."
Bạch Hồn cảm nhận được thần hồn của mình đang bị Nhân Đạo Đại Trận ăn mòn, hắn phải trở về chiếc nhẫn để ôn dưỡng linh hồn.
"Hành động đi, Số 3, nếu ngươi coi mình là một phần của người xuyên việt vô danh."
Số 3 nhìn về một phương hướng khác, hắn đang dùng tầm nhìn linh hồn để quan sát thế giới.
Trong căn cứ giờ này có vô số linh hồn đang phát ra ánh sáng mạnh mẽ, đây đều là những thành viên của quân đoàn Tử Vong Hiệp Sĩ và các Bạch Hồn Tinh Linh.
Có những sợi tơ trắng kết nối tất cả bọn họ lại với nhau, Số 3 và cả chiếc nhẫn đang chứa thần hồn của Bạch Hồn cũng có những sợi tơ này.
Và chúng đều hướng về một phương hướng duy nhất, nơi mà Lâm Bạch đang cư trú.
Một linh hồn khổng lồ trong hình dáng một gốc cây tỏa ra ánh sáng thần thánh.
Nhưng thật đáng tiếc khi ở giữa thân của gốc cây đang bị xâm chiếm bởi vô số các bọc mủ màu xám đen xấu xí.
Nhìn vào những mảng xám ấy, Số 3 nghe được vô số tiếng la hét, những âm thanh kêu gào điên loạn.
Những âm thanh sẽ tra tấn linh hồn của bất cứ ai, cho tới khi bọn họ hoàn thành nhiệm vụ được nó giao cho, đó chính là giết chết Diệp Hiên, báo thù cho Lâm gia.
Số 3 lúc này cảm thấy đau đầu không thôi, từ tay phải của hắn xuất hiện những rễ cây linh hồn màu trắng thuần khiết, xuyên qua đầu óc hắn, khuấy động như muốn móc thứ gì đó ra khỏi đầu.
Cảm giác khó chịu biến mất, Số 3 nhìn lại, có một loại vật chất giống như vỏ cây với những khối u màu đen đang nằm gọn trong những sợi rễ trắng trên tay hắn.
Số 3 lúc này cau mày, hắn lấy ra một chiếc hộp chuyên dùng để tiêu hủy chất phóng xạ cực kỳ nguy hiểm, ném cái thứ tồn tại giữa chân thực và hư ảo này vào trong.
"Bạch Hồn, có vẻ nguyên chủ Lâm Bạch của chúng ta không đơn giản như chúng ta đã nghĩ.
Ta chỉ cần nhìn qua phần linh hồn của hắn mà cũng suýt nữa bị ô nhiễm, không biết bản thể của chúng ta đang phải chịu đựng những gì nữa."
Nghe Số 3 nói vậy, Bạch Hồn chui ra khỏi chiếc nhẫn.
"Nếu ngươi nói như vậy thì nguyên chủ Lâm Bạch cũng không phải hạng nhân vật tầm thường, rất có thể hắn là một con người khác xa hoàn toàn so với ấn tượng của chúng ta về hắn.
Vì ngay từ đầu, những gì chúng ta biết về Lâm Bạch là do kí ức của hắn cung cấp, cũng không loại trừ khả năng, hắn đã thay đổi kí ức của chính mình, dắt mũi chúng ta."
Tiếp theo, Bạch Hồn dùng những sợi rễ cây cuốn chặt lấy cái thứ vật chất vừa được Số 3 lấy ra khỏi đầu.
"Ta từng nhìn thẳng vào linh hồn của Lâm Bạch rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ ta bị ô nhiễm bởi cái thứ này cả.
Ta còn đang phát sầu vì không có hàng mẫu đâu, nhưng thật không nghĩ ngày hôm nay lại thu được vật thí nghiệm."
Số 3 nhìn Bạch Hồn đang cầm nắm thứ ô nhiễm đó như không có vấn đề gì xảy ra, hắn cảm thấy khó có thể tin, chẳng phải hai người bọn họ đều là phân thân của người xuyên việt vô danh sao?
Tại sao cả hai lại khác biệt một trời một vực như vậy?
Bạch Hồn biết người anh em của mình đang suy nghĩ gì, tuy hắn chỉ giữ được chút sức mạnh tương đương với Bạch Kim cảnh, yếu hơn hẳn so với Số 3.
Nhưng thời gian 12000 năm ở thế giới giả lập đâu phải vô ích, hắn tích lũy không biết bao nhiêu thủ đoạn.
"Ngươi tò mò muốn biết tại sao ta có thể trị được cái thứ ô nhiễm này sao?"
Số 3 nhìn vào thứ vừa được lấy ra khỏi đầu hắn, thứ khối u màu đen xám kia giống như sống lại, nó đang sợ hãi nhảy loạn lên trong một quả cầu pha lê trong suốt, thứ được ngưng tụ ra từ tinh thần lực thuần khiết.
Hắn gật đầu tò mò muốn biết.
Bạch Hồn điểm nhẹ vào đầu của Số 3, làm trong đầu hắn xuất hiện thêm một vài kỹ xảo sử dụng tinh thần lực.
Vui mừng như một đứa trẻ vừa nhận được quà, Số 3 lập tức sử dụng kỹ xảo vừa học được nhìn về phía Lâm Bạch.
Quả nhiên, giờ hắn đã có thể nhìn thẳng vào ô nhiễm mà không sợ bị ảnh hưởng.
Bạch Hồn còn rất nhiều kinh nghiệm tu luyện, nhưng hiện tại hắn không thể tin tưởng Số 3.
Vì hiện tại, Số 3 mạnh hơn hắn quá nhiều.
0