Trong phòng thí nghiệm của Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ ở thị trấn mạo hiểm giả.
Hai người giờ này tuy vẫn đang bận bịu nghiên cứu từng công trình riêng cho mình, nhưng đồng thời họ vẫn có thể rảnh để tâm đến "nhân vật chính" mà mình thả ra.
"Pháp thuật này cũng không tệ lắm, đúng chất nồi lẩu của thị trấn này."
Bạch Hồn nhìn vào và nhận xét pháp thuật được nữ pháp sư tóc đỏ thả ra.
"Kể ra thì hai ta nào có khác gì, đạo lữ của ta? Với lại ngươi không thấy cái thị trấn này cũng giống như một phiên bản khác của Liên Minh Nhân Loại sao?"
Lâm Lục Dạ vừa làm thí nghiệm vừa nói chuyện phiếm với Bạch Hồn.
Quần Tinh Trận cung cấp khả năng tính toán cực mạnh nên không lo việc mất tập trung có thể gây hỏng việc, giờ cô nàng có thể vừa làm thí nghiệm vừa xem 1000 bộ anime cùng một lúc cũng không phải vấn đề.
"Giống như một phần của Liên Minh Nhân Loại sao?"
Nghe Lâm Lục Dạ nói vậy, Bạch Hồn mới nhớ tới một chi tiết, việc phân loại v·ũ k·hí lẫn cấp độ ở thế giới này giống như nơi đây nhìn qua là một khu vực độc lập nhưng từng thuộc về lãnh thổ của Liên Minh Nhân Loại hơn là một thế giới khác.
"Lục Dạ, xem ra hai ta ngoài việc mò kim đáy biển để tìm kiếm mảnh vỡ thế giới đầu tiên hai ta đặt chân tới, chúng ta cũng có thể thử tìm kiếm những chi tiết liên kết thế giới này với chủ thế giới của chúng ta.
Biết đâu hai ta có thể tìm ra được một con đường khác để rời khỏi nơi đây."
Một kế hoạch mới được vạch ra, cả hai nhanh chóng phân công nhau làm việc.
Đó chính là dùng các "phân thân" mới của họ, dò xét tất cả các ngóc ngách, các điểm đáng ngờ nhưng liên quan tới Liên Minh Nhân Loại.
Với khả năng tính toán hiện tại của hai người, việc có thể phụ trách hai dự án cùng một lúc cũng không thành vấn đề.
Thậm chí vô số Hư Ảo Thân trong thân thể Bạch Hồn hiện tại, các ngôi sao trong Quần Tinh Trận của Lâm Lục Dạ đều đang không ngừng không nghỉ treo máy nghiên cứu vô số tri thức mà hai người thu thập được.
Nhưng cả hai không biết được, chuyện này chắc chắn chỉ là vô ích.
Ánh nhìn của Bạch Vũ Thần luôn giá·m s·át hai đứa này 24 trên 24, cô biết khả năng p·há h·oại của Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ nguy hiểm như thế nào nếu như không bị quản lý.
"Hai đứa bay cứ động một tí là lại tính gây chuyện, muốn rời khỏi thị trấn này thì cần làm theo đúng quy trình, nhưng nếu hai ngươi cứ khăng khăng muốn chui chỗ trống, ta sẽ không ngại hố hai ngươi một chút."
Nụ cười của Bạch Vũ Thần bắt đầu đúng là rất mê người, nhưng ngay sau đó, nụ cười của cô nàng đã ngoác đến mang tai nhìn cực kì quái dị.
Ở mảnh vỡ thế giới nơi Inami và đội mạo hiểm Tinh Không đang chinh phạt.
Inami lúc này vẫn đang ngẩn người trước màn bắn pháo hoa của nữ pháp sư Elie, vì quá tập trung nên hắn thậm chí còn không để ý Targon đang ở bên cạnh nhắc nhở.
"Inami! Đến lượt cậu đi lên nhặt đồ rồi!"
Tiếng thét to như sấm nổ bên tai khiến cho người thanh niên đang mơ màng bỗng hoàn hồn.
"Tôi... Tôi biết rồi."
Inami gãi đầu trong ngập ngừng, giờ gã này muốn cậu lao lên dải thiên thạch vừa bị một đống bom nhiệt hạch cày qua sao?
Mục sư Karin ở một bên thấy vậy lập tức chúc phúc cho Inami.
Ánh sáng giống như được hội tụ lại quanh người thanh niên, kèm theo đó là vô số các ma pháp trận xuất hiện.
Giờ Inami giống như đang mặc trên người một bộ đồ ánh sáng.
"Đây là một bộ đồ ma thuật tạm thời, có thể ngăn cản được phần lớn phóng xạ từ ma pháp vừa rồi, giờ cậu có thể thoải mái nhặt những nguyên liệu còn sót lại từ đám quái vật mà không cần lo lắng gì rồi."
Khi Karin ra mặt, Inami cứ tưởng rằng mình có thể tránh khỏi một kiếp nạn này, nhưng không ngờ cậu ta vẫn phải tiếp tục công việc của mình.
Thanh niên tóc che mắt nở một nụ cười đắng chát.
"Phải rồi, mình được họ thuê để làm việc này mà.
Quên mất, muốn bay kiểu gì nhỉ?"
Là một người xuyên việt, Inami đương nhiên không biết cách bay như thế nào, phần lớn kí ức chiến đấu của nguyên chủ đã được thay thế bằng những ngày tháng làm việc lặp đi lặp lại ở thế giới hiện đại.
Tuy kí ức không nhớ nhưng may mắn, bộ thân thể này vẫn nhớ được nên bay như thế nào.
Ngay khi bay giữa các vì sao Inami có hơi chút sợ hãi, nhưng những kí ức cơ bắp của thân thể này rất nhanh chóng đã nói cho tên mạo hiểm giả gà mờ nên làm gì.
Đúng lúc này, thanh niên tóc che mắt nổi lên một cảm giác kỳ lạ, đó chính là hắn có thể sử dụng khả năng bạo kích mà hệ thống mang lại để tăng tốc.
Không chần chờ, Inami lập tức sử dụng khả năng này.
Ở phía bên dưới của hành tinh đã bị chẻ làm đôi, Targon nhìn về phía thành viên tạm thời này với ánh mắt vô cùng thất vọng.
Thành viên của đội mạo hiểm giả Tinh Không trước kia không chỉ có 4 người này, thời đỉnh cao nhất đội có 12 thành viên.
Nhưng đáng tiếc là quân số của cả đội cứ giảm dần sau mỗi trận chiến, vì vậy đội mạo hiểm Tinh Không cần thêm máu mới nếu không muốn giải thể, hoặc tệ nhất là t·hiệt m·ạng trong những chuyến thám hiểm tương lai.
Inami vốn là một mạo hiểm giả mới vô cùng xuất sắc nên được hắn mời vào, dự định để người này làm thành viên chính thức trong tiểu đội của mình.
Giờ càng nhìn, Targon càng thấy gã này ngứa mắt, người đâu mà chỉ việc bay lên thôi cũng xiên xiên vẹo vẹo, cứ như thể một gã mạo hiểm giả mới vào nghề không lâu vậy.
Nhưng ngay sau đó, tốc độ của Inami chợt tăng lên hàng chục lần, nhanh một cách khó hiểu, thậm chí tốc độ này còn vượt qua một vài Hoàng Kim cấp không am hiểu tốc độ.
Ánh mắt của Targon lập tức sáng lên khi nhìn thấy cảnh này, xem ra thanh niên này vẫn không tệ lắm, cậu ta có thể trở thành một thành viên của đội trong tương lai.
Với tốc độ được tăng cường từ hệ thống bạo kích, Inami nhanh chóng tiếp cận phần còn lại của dải thiên thạch.
Giờ nơi đây chỉ còn là một vùng không gian trống trơn, chẳng còn gì ngoài một đống nguyên liệu cấp thấp trôi nổi trong không gian.
Nếu như không có quy tắc của thế giới này bảo hộ, có lẽ nơi này đã hoàn toàn trở thành một vùng không gian trống vắng chứ đừng nói đến việc còn sót lại một chút cơm thừa canh cặn nào.
Dù cho có một bộ quần áo ma pháp có thể chống lại bức xạ h·ạt n·hân, Inami vẫn cảm thấy có cảm giác không ổn khi bay vào vùng không gian này.
Chẳng lẽ mục sư Karin kia lừa cậu?
Khi nhìn vào bảng trạng thái hiện tại không có ghi chú bị nhiễm xạ hay bất cứ thứ gì khác, Inami mới an tâm thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng cái cảm giác khó chịu này là sao chứ?
Giống như bị một con thú săn mồi theo dõi vậy.
Thanh niên tóc che mắt lập tức lạnh cả sống lưng, ở cái thế giới siêu phàm này, giác quan của siêu phàm giả mạnh hơn người bình thường rất nhiều, bất cứ gió thổi cỏ lay nào cũng khó mà lừa được họ, trừ khi có kẻ đang dùng một vài biện pháp thần bí để hại người.
Inami không cho rằng mình có ảo giác, bởi vì bộ cơ thể này đang nói cho hắn, những tình huống tương tự đã xuất hiện rất nhiều lần trong quá khứ rồi.
Giờ có nên lập tức bỏ chạy hay không?
Trực giác nhắc nhở Inami giờ nếu hắn bỏ chạy sẽ chỉ có một kết cục duy nhất, đó chính là c·ái c·hết.
Nhưng nếu hắn ở lại để chiến đấu có lẽ sẽ còn một con đường sống.
Vì vậy, thanh niên tóc che mắt tiếp tục nhặt ve chai như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Tình huống này đã được đội mạo hiểm giả Tinh Không thu hết vào mắt.
"Đội trưởng, cậu Inami giờ đang bị một con quái vật Hoàng Kim cấp để mắt tới, quá nguy hiểm nếu chúng ta để cậu ta ở đó."
Trong tầm mắt của những mạo hiểm giả Hoàng Kim cấp này, vẫn còn một con quái vật đang ẩn núp ở nơi vừa bị oanh tạc.
Đây là một con quái vật với thân thể dài như rắn nhưng lại có hai chi trước vô cùng khỏe mạnh với vô số các móng vuốt sắc bén.
Khả năng ẩn núp của nó vô cùng mạnh mẽ, có thể dễ dàng qua mặt ma pháp do thám của pháp sư Elie.
Dù có bị trọng thương trong mưa bom bão đạn nhưng nó vẫn sống sót, và giờ nó đang cần thức ăn để khôi phục lại trạng thái của mình.
Mục sư Karin rất lo lắng, cô muốn ra tay trợ giúp nhưng đội trưởng Targon lại ngăn cô lại.
"Karin, ta biết cô rất gấp nhưng tên Inami này nhìn không hề đơn giản như bề ngoài, chúng ta cứ yên tâm mà quan sát thôi.
Với lại thì, cô cũng có thể hồi sinh một n·gười c·hết chưa quá 1 giờ đúng chứ."
Lời nói của Targon làm Karin cảm thấy thật xa lạ, người này đã thay đổi quá nhiều, hắn đã sớm không còn là một đội trưởng đáng tin cậy như lúc trước nữa.
Giờ cô mục sư chỉ có thể cầu nguyện cho cậu thanh niên kia có thể tai qua nạn khỏi mà thôi.
Với Inami, dù thần thức của cậu thanh niên có liên tục rà quét xung quanh vẫn không thể tìm được bất cứ manh mối nào, nhưng giác quan thứ 6 ngày càng phản ứng mãnh liệt hơn rồi.
Biết đối thủ không thể được nhận thấy bằng những cách thông thường, Inami sử dụng khả năng bạo kích, tạm thời bạo kích khả năng cảm nhận của mình trở nên n·hạy c·ảm hơn gấp 10 lần so với trước.
Quả nhiên, trong cảm nhận của Inami, sau lưng cậu xuất hiện bóng hình của một con quái vật khổng lồ cao 30 mét.
Khí tức của con quái vật này là Hoàng Kim cấp, ngang ngửa với những mạo hiểm giả có danh tiếng.
Khi Inami cảm nhận được sự hiện diện của đối thủ, thì ở chiều ngược lại, con quái vật cũng đã cảm nhận được con mồi đã biết đến sự hiện diện của mình.
Nó không che giấu nữa mà từ bỏ lớp ngụy trang hoàn hảo, cứ như vậy mà lao thẳng về phía con mồi nhỏ bé kia.
Cảm nhận được con quái vật đang đánh tới, Inami lấy ra tất cả những gì cậu có thể có.
Bạo kích tất cả mọi thứ có thể sử dụng gấp 10 lần.
Miệng rộng của con quái vật cắn về phía trước, nhưng tất cả những gì nó nhận được lại là chẳng có gì cả.
Khi con quái vật đang nghi hoặc con mồi của mình chạy đi đâu rồi, Inami đã xuất hiện ngay sau gáy nó.
Nhờ nhận được truyền thừa từ Lâm Lục Dạ, giờ thanh niên này có thể dịch chuyển tới bất cứ nơi đâu có bóng tối.
Và cái không gian tăm tối của mảnh vỡ thế giới này đúng là sân nhà của hắn.
Hắc Ám Tập Kích: Gây ra sát thương bằng 300% tăng thêm 50% bỏ qua phòng ngự nếu t·ấn c·ông kẻ địch từ phía sau, gây thêm 200% sát thương nguyên tố hắc ám bằng chỉ số Tinh Thần, có 10% gây x5 sát thương bạo kích.
Đây là kỹ năng mạnh mẽ nhất mà Inami sở hữu.
Tuy không phải là một cái kỹ năng động một cái là hủy diệt vài cây số, nhưng trong những kỹ năng Bạch Ngân cấp có thể sử dụng, đây chắc chắn là một trong những kỹ năng gây sát thương đơn mục tiêu mạnh nhất.
Là con át chủ bài có thể đối đầu với Hoàng Kim cấp.
Đã vậy quân át chủ bài này còn được kết hợp với bạo kích hệ thống, tăng gấp 10 lần sát thương gây ra.
Chỉ thấy con dao găm trên tay Inami được bọc trong nguyên tố hắc ám đậm đặc, khiến cho một con dao ngắn một mẩu bỗng hóa thành một thanh kiếm đen.
Thanh kiếm ấy dễ dàng đâm xuyên qua lớp giáp xác phòng ngự dày cộp của con quái vật, thậm chí phải mất 5 giây con quái vật mới nhận ra mình đã b·ị đ·âm từ lúc nào không hay.
Nhưng khi nó kịp nhận ra cũng đã quá muộn, cái đầu to lớn của nó đã phải chuyển nhà chỉ vì một con mồi yếu đuối hơn nó gấp nhiều lần.
Đứng trên xác của con quái vật, mồ hôi hột trên người Inami chảy ra và trôi dạt trong hư không vô tận.
Để có thể bộc phát một đòn mạnh như vậy, Inami đã phải hy sinh toàn bộ năng lượng trong thân thể, thậm chí còn ép khô thân thể mình đến mức thanh máu chỉ còn lại một điểm cuối cùng.
Khi Inami muốn ngất đi vì mệt mỏi, một luồng hào quang chiếu vào người cậu, lập tức giải tỏa tất cả trạng thái xấu, đồng thời cũng hồi phục lại toàn bộ điểm Sinh Mệnh.
"Làm tốt lắm Inami! Cậu đúng là một người mới tiềm năng mà!"
Trong đầu của thanh niên tóc che mắt lập tức xuất hiện một thanh âm vui mừng nghe có vẻ hào sảng, âm thanh vui như thể người vừa hạ gục con quái vật là Targon chứ không phải Inami.
Miệng của Inami sau khi nghe câu nói này chỉ nở một nụ cười nhạt.
Ai mà thèm dăm ba cái lời khích lệ sáo rỗng vô bổ chứ?
Nếu là lúc trước, Inami còn có thể thông cảm cái thái độ của Targon.
Nhưng hiện tại, cậu muốn rời xa người này càng sớm càng tốt.
Việc nguyên chủ muốn tham gia cuộc mạo hiểm này cùng đội mạo hiểm Tinh Không để làm gì thì Inami cũng biết.
Đơn giản chỉ là một nhà mạo hiểm trẻ tuổi muốn gia nhập vào một đội mạo hiểm uy tín để nhận được thêm nhiều danh vọng nhất mà thôi.
Ở thị trấn mạo hiểm giả này, tiền tài mất còn có thể kiếm về, nhưng danh tiếng mất thì khó mà lấy lại.
Nhưng "người xuyên việt" là người xuyên việt, dân bản địa là dân bản địa.
Nguyên chủ muốn danh tiếng để có thể nổi danh, nhưng Inami hiện tại lại không quan tâm.
Hắn đi theo đội mạo hiểm này chỉ là vì hoàn thành bản hợp đồng trước đó.
Sau vụ này, hắn muốn trở thành một mạo hiểm giả độc lập, dễ dàng che giấu đi bí mật về việc hắn sở hữu hệ thống.
Inami chỉ nhẹ nhàng cắm chiếc cọc tiêu xác định vị trí lên một thiên thạch nhỏ, sau đó cả đoàn người tìm đến cánh cổng không gian và tới khu vực tiếp theo.
Ánh sáng chói lóa lại một lần nữ che khuất tầm mắt tất cả mọi người.
Khi mở mắt ra, cả đội mạo hiểm phát hiện ra mình đã ở trên một đồng cỏ xanh tươi đầy sức sống.
Thanh niên tóc che mắt không hề nói thêm gì nhiều, cậu ta lại lấy ra một cọc tiêu mới cắm xuống mảnh vỡ thế giới này.
Nhưng ngay khi trở lại đoàn đội, sắc mặt của tất cả mọi người không được tốt cho lắm, đội trưởng Targon lập tức ra hiệu cho mọi người.
"Phía bên kia có một doanh trại, là loại trại đặc trưng của những kẻ lưu lạc, mọi người hãy cẩn thận."
0