Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 169: Trả nợ nhân quả.
Ánh sáng vàng óng mà pháp tướng này tỏa ra chiếu rọi một góc của Thiên Thủ quận thành này.
Đi tới một con phố tồi tàn, người đao khách vừa đi vừa hoài niệm.
Đây là một phần khí vận của thiên đạo mà Bạch Hồn lấy được, dù sao hắn cho hóa thân của mình nằm vùng trong hội đồng thiên đạo lâu như vậy mà không có một chút thu hoạch thì hơi vô lý.
Khí thế của Tiêu Huyền lạnh lùng mà sắc bén, giống như một thanh đao đang ẩn mình trong bóng tối. (đọc tại Qidian-VP.com)
Chớp mắt qua đi trời đã tối.
Nhưng giờ mọi thứ đã trở nên hoang tàn, nơi này cũng trở thành nơi tồi tàn nhất Thiên Thủ quận thành này.
Đứng trước cửa Tô gia, Tiêu Huyền trong lòng cảm thấy vô cùng lạnh giá.
Mô tả: là một đao khách đội nón lá và mặc áo choàng lông vũ màu đen.
Và cách để giúp một cái thế giới ý chí non nớt có thể đánh lại với một con quái vật thiên đạo đó chính là vỗ béo cái thế giới ý chí non nớt ấy, giúp nó trưởng thành.
Tô Hoành lúc này giống như vừa nhận được một mệnh lệnh nào đó, hắn cũng gật đầu đồng ý với thỏa thuận đình chiến do Tiêu Huyền nêu lên.
Hồn phách hắn cũng giống như bao người khác, nó đã bị vặn vẹo ngay từ giây phút đầu tiên hắn nghe đạo.
Tiêu Huyền lúc này cũng cảm thấy khá khó tin.
Ngược lại, khí vận bên phía Tô gia lại mang theo hai màu đỏ đen.
Vì một ngày nào đó trong tương lai Tiêu Huyền cũng sẽ trở lại để giải quyết mọi thứ.
Hắn giờ này không hề cảm nhận được bất cứ một cảm giác hận thù nào cả.
"Xem ra thiên địa khôi phục nhưng cũng chưa đến cái mức có thể chịu được cuộc chiến giữa ta và ngươi."
Tung bay theo gió không chỉ có những chiếc lông vũ đen mà còn có cả những bức hình truy nã.
Cảnh giới ước tính: Phân Thần cảnh. (đọc tại Qidian-VP.com)
Tiêu Huyền giờ đốn ngộ rồi.
Nhưng đây lại là một dự đoán sai lầm, khi mà cảnh giới thần võ đạo của Tiêu Huyền vốn đã có thể sánh ngang với Đại Thừa cảnh, còn chưa kể hắn cũng bắt đầu tu tiên nữa.
Ánh đao lướt qua, cái thứ trận pháp đang bảo hộ Tô gia giờ này cũng không khá hơn thủy tinh siêu mỏng là bao, chỉ là một thứ đụng cái là vỡ.
Tội trạng: Đồ sát năm gia tộc thành viên của Thiên Đạo Minh, tội ác khó tha.
Một đao này, Tiêu Huyền cảm thấy vô cùng thuận lợi, giống như cả thế giới giờ đều đang ủng hộ hắn.
Chương 169: Trả nợ nhân quả.
Tiêu Huyền rút đao nhanh chóng, dưới trạng thái thiên địa hợp nhất, hắn giờ di chuyển cũng chẳng khác một thanh đao ra khỏi vỏ là bao.
Khi mà Dực Vương phủ bị hủy diệt một đoạn nhân quả mang tên báo thù đã được đặt lên số mệnh của hắn, ngược lại, số mệnh nhổ cỏ tận gốc cũng được đặt vào Tô gia.
Cảm giác của Tiêu Huyền không sai một chút nào.
Đây là sứ mệnh mà nhân quả giao cho hắn.
Còn thời gian 50 năm được Tô Hoành nhắc tới chính là khoảng thời gian được Bạch Hồn, Lâm Lục Dạ và hội đồng thiên đạo tính toán.
Sợi dây nhân quả kết nối hai tên thiên mệnh chi tử lúc này cũng mờ nhạt đi trông thấy.
Tên này có lẽ đã sớm không còn là chính bản thân hắn, trong đầu của Tiêu Huyền đột nhiên nảy lên một ý nghĩ như vậy.
Rắc! Rắc!
Trong mắt của Bạch Hồn, có một sợi dây nhân quả đang kết nối giữa Tiêu Huyền và Tô gia.
Hình tượng pháp tướng này rõ ràng là một đao khách giang hồ đội nón lá, trên tay là một thanh bảo đao tinh diệu được trang trí giống như có một con chân long đang cuộn quanh.
Đao khí vàng óng bay qua nơi đâu, nơi đó sẽ bị hủy diệt hoàn toàn đến từng hạt bụi.
Gió thổi qua làm áo choàng tung bay trong buổi chiều tà.
Đến khi cả hai cách mặt đất hơn 30000 dặm, trận chiến của họ cuối cùng cũng bắt đầu.
Giờ này không chỉ có Bạch Hồn hay Lâm Lục Dạ để mắt tới nơi này, mà cả ý chí Đại Huyền thế giới và cả thiên đạo cũng đang dõi theo nơi đây.
Từ khi trở lại vòng trong của Đại Huyền thế giới, Tiêu Huyền không biết đã chém g·iết bao nhiêu kẻ thù của mình.
Người đã lấy đi cơ duyên của hắn vào 20 năm về trước, Tô gia công tử Tô Hoành.
Trên một con phố của Bình châu, một đao khách đội nón lá, vai khoác áo choàng lông vũ đen bước nhanh qua phố.
Cả hai bên lúc này đều không có chút biểu hiện nào gọi là kẻ thù gặp nhau hết sức đỏ mắt cả.
Lúc này cả thiên đạo hay là Đại Huyền thế giới ý chí cũng phải cuống cuồng rồi.
Dù cho Tiêu Huyền có một hệ thống tu luyện khác thì sao chứ?
Tiêu Huyền thu đao vào vỏ, hắn lạnh lùng nói.
Đám Thiên Đạo Minh đưa ra ước tính như vậy vì chúng dựa vào những thông tin đã có được, đó là 5 gia tộc bị Tiêu Huyền tiêu diệt đều là những gia tộc có chiến lực cao nhất là Hóa Thần lão tổ.
Tiêu Huyền đang nhớ về những ngày xưa cũ, hồi mà hắn còn nhỏ.
Quả nhiên, khi ánh đao kia mới đi qua một nửa Tô phủ đã bị ngăn chặn lại.
Nhưng hắn lại cảm thấy một điều vô cùng khó hiểu, khi hắn càng g·iết nhiều người, hắn lại càng cảm thấy vô vị.
Ngược lại, Tô gia sớm muộn gì cũng phải ma sát với Tiêu Huyền một trận.
Nhưng giờ hắn lại phải rơi vào thế bị động chỉ vì khinh địch.
Ngoài việc trong ánh sáng khí vận hoàng kim này có lẫn một sợi khói đen ra, những thứ còn lại của luồng khí vận này lại không hề kém cạnh Tiêu Huyền.
Và giờ Tiêu Huyền tới để thực hiện lời nói vào năm đó. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cũng đừng quên, Tô Hoành hiện tại đang là thiên mệnh chi tử của phe thiên đạo.
Hai bóng người cứ liên tục v·a c·hạm giáp lá cà với nhau với tốc độ khủng kh·iếp.
Ngày đó nơi đây không hoang vắng như thế này, nó là một con phố rực rỡ nhất của quận thành này, ngựa xe như nước, tiếng nói cười vang vọng khắp nơi.
Nhưng người đang đứng đối diện với hắn giờ này lại tỏa ra một loại khí tức nguy hiểm làm Tiêu Huyền vô cùng kiêng kỵ.
Vô số lông vũ xoay tròn trên không trung mang theo lực lượng thần thánh bất diệt đã ngăn chặn lại đạo đao khí ấy.
Thông qua ánh mắt của những con quạ này, Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ đã cầm sẵn bỏng ngô trên tay.
Trên tay Lâm Lục Dạ cũng có một quả cầu ánh sáng tương tự.
Đã có 5 trong 6 gia tộc đã hủy diệt Dực Vương phủ giờ tan biến trong tay Tiêu Huyền.
Ánh sáng hoàng kim bất diệt nhanh chóng bao phủ bàn tay trái, chủ động đón đỡ lấy đòn t·ấn c·ông từ phía Tiêu Huyền.
Đêm nay mây đen che trời, gió lạnh gào thét, quạ bay đầy trời.
Đến khi sát ý biến mất hoàn toàn, Tiêu Huyền cảm giác như có một lớp màng mỏng che đi đôi mắt mình được tháo xuống.
Đây là khí vận của Đại Huyền ý chí thế giới.
May mắn không gian của Đại Huyền thế giới cũng đủ vững chắc nếu không nơi đây đã xuất hiện vài vết rách không gian.
Chúng giống như đang cô đặc với nhau tạo thành một loại lực lượng đặc biệt, thứ lực lượng chỉ cần được thả ra cũng có thể thay đổi quy tắc thiên địa này.
Hai người vừa ăn nhưng cũng không quên việc giá·m s·át các biến hóa về nhân quả và khí vận của nhân vật chính.
Sau khi cuộc đụng độ ngắn ngủi này kết thúc, tất cả các tu sĩ ở vòng trong mới dám nhìn lên trên bầu trời.
Ngày hôm nay không phải là ngày mà hai tên này quyết chiến với nhau.
Đỏ của máu tươi, của họa sát thân.
Nơi đó là một khu đất trống vô cùng rộng lớn, cỏ mọc um tùm.
Tiêu Huyền vốn tới nơi này chỉ để g·iết, còn Tô Hoành vốn không còn là chính bản thân hắn nữa nên hắn không hề quan tâm đến Tô gia phía bên dưới sống c·hết như thế nào.
Hắn đã đột phá Thần Lực cảnh.
Nhân quả không dứt, tranh đấu không thôi.
"Được rồi, chờ 50 năm nữa, khi mà thiên địa hoàn toàn khôi phục.
Phòng thí nghiệm nằm dưới Bạch phủ. (đọc tại Qidian-VP.com)
Nếu để hai tên này đánh nhau như vậy thì có lẽ Đại Huyền thế giới phải c·hết trước khi một trong hai người t·ử t·rận, còn thiên đạo sau khi đầu tư nhiều tư nguyên vào thế giới này như vậy cũng phải trắng tay.
Hắn quay đầu sang trái nhìn.
Món nợ này hắn vẫn nhớ kỹ.
Nói rồi Tô Hoành biến mất, để lại tại chỗ vô số những chiếc lông vũ trắng đang dần tan biến trong không gian.
Hơn 20 năm qua đi kể từ ngày Dực Vương phủ bị diệt môn, mọi dấu tích về bãi chiến trường ấy giờ đã bị thời gian vùi lấp.
Hắn ăn mặc ở,... rất nhiều thứ từ bé đến lớn đều nhờ vào Dực Vương phủ.
Hắn hiểu mình có mặt ở nơi đây để làm gì rồi, đơn giản chỉ là để g·iết mà thôi.
Thật bất ngờ là khí tức quả cầu ánh sáng ấy lại mang theo khí tức của thiên đạo.
Vì trong mắt Đại Huyền thế giới, đám người này là một đám ăn cây táo rào cây sung, một đám đã phản bội lại chính thế giới của mình.
Hai người họ muốn thế giới ý chí và thiên đạo phải đánh nhau đến cái ngươi c·hết ta sống.
Đám Trúc Cơ cảnh của Tô gia mà Tiêu Huyền bắt gặp vài tháng trước là một ví dụ.
Dù sao con cưng của nó là Tiêu Huyền cũng đi làm cho Hắc Vũ cung của Lâm Lục Dạ hơn 20 năm rồi, nên chuyện Lâm Lục Dạ lấy được một vài mẫu khí vận cũng rất bình thường.
Sau lưng Tiêu Huyền giờ này là một nguyên anh pháp tướng cao hàng trăm mét.
Giờ đứng trước nhà của kẻ địch cuối cùng, trong lòng Tiêu Huyền lúc này lại cảm thấy sát ý trong lòng mình giờ ngày một yếu đi.
Giá tiền: 3000 cực phẩm linh thạch, một môn công pháp truyền thừa có thể tu luyện tới Phân Thần cảnh, cơ hội gia nhập vào Thiên Đạo Minh.
Đó là lúc Đại Huyền thế giới đã hấp thu các mảnh vỡ thế giới xung quanh với số lượng đủ lớn, khiến cho thế giới này thăng cấp lên làm trung thiên thế giới.
Có thể thấy rõ có thứ gì đó đang bám vào không gian của thế giới này, dùng những xúc tu của nó để cuốn chặt các mảnh vỡ thế giới khác, đặt chúng vào trong không gian của Đại Huyền thế giới.
Sống hoặc c·hết.
Nhưng đại môn của Dực Vương phủ vẫn còn ở đó, một cánh cổng đứng trơ trọi giữa những bụi cỏ xanh.
Lúc này ánh mắt của hai tên thiên mệnh chi tử không còn vẻ lạnh lùng nữa.
Một tên từng bị Kim Đan tu sĩ dọa đến đạo tâm tan vỡ như vậy đáng lẽ ra cả đời chỉ dừng bước ở cảnh giới Trúc Cơ mới đúng.
Giờ lực chiến của tên này đã trở thành một thứ gì đó rất khó đoán, nhưng việc có thể đấu ngang với Độ Kiếp Nhân Tiên có lẽ cũng không phải là chuyện gì đó quá khó.
Thực tế, trong khí vận của tất cả những người và thế lực thuộc về Thiên Đạo Minh đều sẽ có loại khí vận màu đen này.
Sở hữu người có khí vận mạnh mẽ như vậy, Tô gia tuy có thiệt hại nặng nhưng chưa chắc đã bị hủy diệt.
Kẻ đứng trước hắn có cái thân thể thực chất là do 2998 người biến dị, "đàm đạo" trao đổi các bộ phận cơ thể với nhau để cho ra một cơ thể hoàn hảo nhất.
Hắn giờ là công cụ của thiên đạo, một thiên mệnh chi tử khác được thực thể này tạo ra.
Đen là giờ đám người này đã bị Đại Huyền thế giới chán ghét, có thể bị thiên mệnh chi tử chém g·iết bất cứ lúc nào.
Và kể cả Tiêu Huyền có từ bỏ việc cho Tô gia diệt tộc chăng nữa, thì trong tương lai không xa hắn cũng sẽ vô ý t·ấn c·ông vào gia tộc này.
Nhưng đây không phải là thứ mà Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ mong muốn.
Tiêu Huyền đối diện với Tô Hoành.
Dù người này có đeo một chiếc mặt nạ đồng nhưng Tiêu Huyền vẫn có thể nhận ra người này là ai.
Khí vận của Tiêu Huyền lúc này vàng óng, rực cháy như mặt trời ban trưa.
Một khi sợi dây này vẫn còn, thì dù cho hôm nay Tiêu Huyền vì bận một việc nào đó trong tương lai mà không thể tiêu diệt gia tộc này cũng không sao cả.
Dưới sức mạnh của thứ đao khí đã đạt tới sức mạnh của tiên nhân này, tưởng chừng như Tô gia sẽ bị nghiền th·ành h·ạt cơ bản.
Nhìn thấy cảnh này, Tiêu Huyền chỉ có thể nắm chặt thanh đao hắn đang cầm trên tay rồi quay đầu rời đi.
Tô Hoành cũng khá bất ngờ trước tốc độ của đối thủ mình, hắn chỉ cảm nhận được tiên đạo tu vi của đối thủ mình là Nguyên Anh cảnh thì vô cùng coi thường.
Giờ này mỗi cử động của hắn đều khiến cho không gian xung quanh bắt đầu biến dạng.
Giờ hàng tá các vết nứt không gian khổng lồ đã ở đó như những vết sẹo hằn lên trên da thịt của thế giới.
Giờ đồ đao của hắn đã chỉ về phía Tô gia, không chỉ vì gia tộc này đã hủy diệt Dực Vương phủ mà còn vì Tô Hoành, Tô gia thiếu chủ đã c·ướp đi cơ duyên của hắn vào 20 năm trước.
Bầu trời của vòng trong sau mỗi lần v·a c·hạm lại có thêm một vết rách.
Cuộc đụng độ của hai kẻ có sức mạnh tương đương Độ Kiếp Nhân Tiên làm cho không gian của Đại Huyền thế giới không chịu nổi mà bắt đầu vỡ ra như gương.
Nhưng trong một Tô phủ tràn đầy hai màu đỏ đen ấy, bỗng dưng lại xuất hiện một luồng khí vận khác đang tỏa ra ánh sáng hoàng kim rực rỡ.
Dù sao Đại Huyền vốn chỉ là một mảnh vỡ thế giới, nói to ra cũng chỉ là tiểu thiên thế giới, sức chịu đựng của không gian có thể chịu nổi giao tranh cấp độ Đại Thừa kỳ là cùng.
Cả hai bắt đầu nhìn xung quanh và đều nhận ra thế giới này sẽ bị hủy diệt nếu cả hai tiếp tục cuộc chiến.
Với lại truyền thừa của Tiêu Huyền hiện tại thì gần như toàn bộ là của Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ, nên tên nhân vật chính này phải trả nợ nhân quả bằng một chút khí vận là chuyện đương nhiên.
Chúng ta sẽ quyết một trận phân cao thấp, cũng quyết sinh tử."
Truy nã Tiêu Huyền, Đại Huyền hoàng thất dư nghiệt.
Một kế hoạch khác bắt đầu được sử dụng, một kế hoạch nằm ở bên ngoài của Đại Huyền thế giới.
Trong con mắt của Lâm Lục Dạ, mọi thứ vẫn còn có cơ hội xoay chuyển.
Tiêu Huyền thấy vậy cũng quay đầu rời đi, hắn không thèm quan tâm việc Tô phủ ngay bên dưới đã bị hủy diệt hay chưa. (đọc tại Qidian-VP.com)
Khi vô số chiếc lông vũ đã tản đi, để lộ ra một bóng người đang đứng trên không trung.
Tô Hoành đã sớm không còn là hắn nữa, cả thân thể hay là linh hồn.
Còn Tô Hoành lại tùy ý giải phóng lực lượng của mình như thể hắn đang muốn phô trương sức mạnh tuyệt đối của mình để đè bẹp đối thủ.
2 tháng sau khi Tiêu Huyền thâm nhập thành công vào vòng trong, nơi đang bị thiên đạo kiểm soát.
Cả hai người lúc này đều đang ngày càng bay cao.
Tất cả mọi thứ năng lượng, tinh khí, khí huyết, pháp tắc,...trong thân thể hắn giờ này nhanh chóng chảy xiết.
Bạch Hồn lúc này trên tay đang vân vê một quả cầu ánh sáng nhu hòa.
Tu vi của hắn không phải do hắn tự tu luyện được mà được ăn ké khi nghe 3 vị không thể diễn tả giảng đạo cùng nhau.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.