Đào Trung, Cực Đạo tông thiếu tông chủ giờ này càng lúc càng cảm thấy đầu óc thanh minh, ngộ tính tăng thêm, những gì còn tối nghĩa trong quá trình tu hành lúc này đều trở nên sáng tỏ.
Không những vậy, hắn còn có thể cảm nhận được bên trong Chí Tôn Cốt còn có một thần thông vô cùng lợi hại.
Nhưng đáng tiếc, vì mới chỉ luyện hóa khối xương này được vài phút nên hắn vẫn chưa thức tỉnh được thần thông này.
Thiếu niên chỉ lắc đầu quay đi chỗ khác, hắn biết mình quá tham lam rồi.
Khi quay đầu lại, hắn thấy Đào Dương, cha hắn bắt đầu luyện hóa một khối Chí Tôn Cốt khác, đây là một khối xương sườn chứ không phải khối xương nào quá đặc biệt.
Quá trình mà vị Cực Đạo tông chủ hấp thu Chí Tôn Cốt cũng thuận lợi không kém.
Rất nhanh chóng, vị tông chủ này cũng đã cảm nhận được lợi ích do khối xương của Số 1 mang lại.
Lão cảm thấy mỗi một hít một thở của lão lúc nào cũng cảm nhận được tố chất thân thể và cảnh giới đang không ngừng lên cao.
Đào Dương cảm nhận được tốc độ tu hành của lão giờ phải tăng lên gấp 10 lần so với trước, thậm chí, đây còn chưa phải là hạn mức tối cao mà lão có thể đạt tới.
Theo thời gian, Chí Tôn Cốt có thể trưởng thành và càng lúc càng trở nên phù hợp hơn với người đang sở hữu nó.
Đến lúc đó, tốc độ tu luyện của lão sẽ còn tăng thêm một nấc thang nữa, chiến lực cũng sẽ trở nên kinh khủng hơn vô số lần, cùng giai vô địch hoặc vượt cấp giết địch cũng không phải vấn đề quá lớn.
Nếu không phải việc triệt để luyện hóa một khối xương cần tiêu tốn nhiều thời gian hơn Đào Dương nghĩ, thì có lẽ lão giờ hận không thể róc toàn bộ xương trên người Số 1 cấy vào trong thân thể mình.
Cũng như con trai lão, một vài sợi rễ trắng bắt đầu chui ra từ khối xương ấy, chúng bắt đầu cắn nuốt năng lượng bên trong vị Đại Thừa cảnh tu sĩ này.
Đào Dương cảm thấy khá bất ngờ khi năng lượng trong thân thể lão giờ này càng ngày càng ít đi.
Nhưng khi cảm nhận được tiến độ luyện hóa Chí Tôn Cốt của mình đang tăng lên nhanh chóng, lão chỉ cho rằng chỗ năng lượng bị tổn thất ấy đang được tiêu tốn để tăng tốc độ dung hợp khối xương sườn vừa luyện hóa.
Vì vậy, Đào Dương không những không nghi ngờ, trái lại lão còn đang bơm càng nhiều năng lượng trong thân thể mình vào trong Chí Tôn Cốt vừa cấy ghép.
Trong khi thằng con trai lão vừa mới luyện hóa được 10% khối xương đầu tiên, lão đã có thể hoàn toàn làm chủ được khối xương vừa được cấy ghép vào trong thân thể.
Cảm nhận được sức mạnh gia tăng, trong đầu xuất hiện thêm 3 loại thần thông pháp thuật vô cùng mạnh mẽ, tốc độ tu luyện được nâng cao vô số lần.
Tông chủ của Cực Đạo tông không thể nào từ chối được cảm giác lâng lâng khi gia tăng sức mạnh này, lão không nhịn được mà liếm môi, muốn kiếm thêm vài khối xương nữa để cấy ghép vào thân thể mình.
3 giờ sau đó, căn phòng giam giờ đã tràn đầy mùi máu tươi.
Đây chắc chắn không phải mùi máu của Số 1, vì máu của hắn vừa chảy ra sẽ bị người thu lại làm thiên tài địa bảo, còn mùi máu nồng nặc trong phòng lúc này chính là mùi máu của hai cha con Đào Dương và Đào Trung.
Hai cha con này đúng là hung ác khi tự xé da thịt của mình để cấy ghép Chí Tôn Cốt.
Cực Đạo tông chủ Đào Dương đã cấy ghép thêm 6 khối Chí Tôn Cốt mới, sức mạnh tăng vọt làm lão ta cảm thấy thực lực hiện tại của mình có thể không cần nhìn sắc mặt của các vị Độ Kiếp cảnh lão tổ.
Nếu không phải do gần như tất cả năng lượng đã xuống đáy trong quá trình luyện hóa, lão ta còn muốn ở lại để cấy ghép thêm vài khối xương nữa.
Còn về Đào Trung.
Vị thiếu tông chủ này sau khi “luyện hóa” được khối xương đầu tiên thì đã không nhịn nổi mà thử dung hợp khối Chí Tôn Cốt thứ 2.
Nhưng vì hắn chỉ là một tu sĩ nửa bước Hóa Thần nên đã gần như kiệt lực, chỉ có thể để khối Chí Tôn Cốt thứ hai tồn tại trong thân thể mình như một dị vật xâm nhập.
Điều này khiến vị tu sĩ trẻ tuổi cảm thấy khá khó chịu, nhưng hắn cũng đành phải bó tay khi năng lượng không đủ để bắt đầu quá trình luyện hóa.
Hai cha con này rời khỏi phòng giam với dáng vẻ như vừa bị một đám yêu nữ giày vò ba ngày ba đêm, tuy mệt mỏi nhưng cũng khó có thể ngăn được nụ cười đắc chí trên môi.
Nhưng rất nhanh chóng, cả hai đều đã khôi phục lại dáng vẻ vốn có dù hai người nhìn có suy yếu thế nào chăng nữa.
Cực Đạo tông chủ vì không yên lòng để Số 1 ở thế giới bên ngoài, vì vậy lão ta đã cất tên vực ngoại thiên ma này vào trong một bảo vật được gọi là Động Thiên Giới Chỉ.
Một chiếc nhẫn trữ vật với không gian bên trong là một tiểu thế giới.
Một thế giới riêng biệt chỉ thuộc về lão ta.
Dù với người tu tiên, tài lữ pháp địa là bốn yếu tố chính để một tu sĩ có thể tu hành, nhưng cũng không thể bỏ qua được yếu tố vận khí.
Là một tu sĩ Đại Thừa cảnh, đồng thời cũng là tông chủ của một thánh địa, khí vận của Đào Dương chắc chắn mạnh hơn các tu sĩ khác rất nhiều lần.
Và lần thu được cơ duyên lớn nhất của lão có lẽ chính là việc chặn giết thành công một khí vận chi tử khác, thu hoạch được vô số cơ duyên từ người tên đó.
Nhưng cứ mỗi lần nghĩ lại chuyện này, Đào Dương lại cảm thấy cay cú vô cùng.
Phải biết ở cái tu tiên giới cường giả vi tôn này, tu sĩ mang bên mình cơ duyên quá lớn chính là một con dê béo trong mắt các tu sĩ cấp cao hơn.
Và Đào Dương trước khi trở thành tông chủ của Cực Đạo tông thì lão cũng từng ở trong hàng ngũ những tu sĩ bị nghiền ép ấy.
Nhớ ngày đó, lão ta còn là một đệ tử chân truyền, chưa tận hưởng được chỗ tài nguyên tu luyện của tên khí vận chi tử xấu số kia được bao lâu thì 4 vị lão tổ xuất hiện.
Đào Dương vẫn nhớ y nguyên cái cảm giác bất lực khi phải tự mình dâng lên đủ thứ thiên tài địa bảo, các truyền thừa vất vả có được cho mấy vị lão tổ này.
May mắn, lúc đó hắn cũng đã leo tới đệ tử thân truyền, là hạt giống cao tầng của tông môn trong tương lai nên mới có thể sống được.
Cuối cùng thì các vị lão tổ cũng chỉ “ban thưởng” cho Đào Dương một viên đan dược, thứ có phẩm chất thấp kém nhất trong số những chiến lợi phẩm lão có được.
Nhưng chỉ viên đan dược ấy cũng đã góp một phần quan trọng làm cho một tên Hóa Thần cảnh tu sĩ có thể đột phá đến Đại Thừa cảnh và có thể ngồi lên chức tông chủ sau hơn 1000 năm.
Qua đó, đủ để thấy được chỗ tài nguyên đã bị các vị lão tổ lấy đi có giá trị như thế nào.
May mắn, vì cái nhẫn trữ vật được gọi là Động Thiên Giới Chỉ của tên khí vận chi tử kia nhìn chẳng khác hàng thông thường, nên đây là một bảo vật mà Đào Dương có thể giữ lại.
Tâm tình tiêu cực của tông chủ Cực Đạo tông lúc này đã được ý thức của Bạch Hồn ẩn tàng sâu trong khối Chí Tôn Cốt trong thân thể Đào Dương nhận ra.
Từng sợi rễ trẵng mọc ra từ những khối xương vừa được cấy ghép giống như những bóng ma tồn tại giữa hư ảo và thực tại.
Chúng rất nhanh chóng len lỏi vào trong não bộ, dần dần ăn mòn đạo tâm, từ từ khống chế tâm linh của lão tông chủ.
Là một Đại Thừa tu sĩ, khả năng đề kháng tâm linh của Cực Đạo tông chủ vô cùng mạnh mẽ.
Bạch Hồn hiện tại không thể xâm lấn tâm linh, chiếm đoạt linh hồn của vị tông chủ này ngay được, hắn vẫn chưa khôi phục đủ sức mạnh để làm điều ấy.
Nhưng hắn có thể từ từ thâm nhập thì thầm vào tai Đào Dương, dẫn đạo Đại Thừa tu sĩ này làm việc cho hắn.
Đào Dương lúc này đang vui vẻ bước tản bộ trên quảng trường của tông môn, trong lòng lão khó mà kiềm chế nổi vui sướng, vì giờ, lão đang cảm nhận được thực lực của mình tăng vọt mỗi giây trôi qua.
Bỗng chợt, Cực Đạo tông chủ lại có một cảm giác giống như thể mình bị nhân vật vô cùng kinh khủng nào đó để mắt tới.
Vì không biết đến sự tồn tại của Bạch Hồn nên lão chỉ đổ cái cảm giác này xuất hiện là do có 4 lão bất tử nào đó trong tông môn lại để ý đến lão.
Ở Xích Phong giới này, thuyết pháp về thiên mệnh chi tử, khí vận chi tử vẫn luôn tồn tại.
Đối với các tu sĩ ở tầng thấp, họ chỉ coi chuyện này là truyền thuyết không có thật.
Nhưng ở các tông môn, thánh địa lớn, đây lại là một sự thật hiển nhiên.
Và trong mắt bốn vị lão tổ của Cực Đạo tông, tông chủ Đào Dương chính là một khí vận chi tử như vậy.
Nên thi thoảng, bốn lão tổ sẽ dùng thần thức đảo qua Đào Dương, kiểm tra xem vị tông chủ này có cơ duyên nào đáng chú ý hay không.
Cực Đạo tông tông chủ lúc này vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng trong lòng lại trầm ngâm.
Sau 2 phút qua đi, cái cảm giác bị người để mắt ấy mới biến mất.
“Hừm, mấy lão bất tử đáng chết, chờ ta hấp thu toàn bộ cơ duyên lần này, ta phải để mấy lão già các ngươi phải trả giá.”
Vẻ mặt của Đào Dương lúc này đã đằng đằng sát khí.
“Đúng rồi, ta đã có cơ duyên nghịch thiên như vậy rồi, làm sao phải nhìn sắc mặt mấy lão già đó mà làm việc nữa.
Ta là tông chủ của Cực Đạo tông, đâu phải là một gốc rau hẹ để người đến thu hoạch định kỳ như vậy được.
Ngàn năm rồi! Cả ngàn năm rồi!
Cứ mỗi lần ta tìm được cơ duyên là lại phải cống nộp chín phần cho mấy lão già đó, tất cả chỉ để cầu một đường sống.
Nhục nhã này, ta chịu đủ rồi, ta chẳng lẽ còn phải chịu uất ức thêm cả ngàn năm nữa sao?!
Tông môn này, ta làm chủ, không phải mấy lão già đó!”
Một giọng nói từ sâu trong tâm linh thì thầm bên tai Cực Đạo tông chủ.
Dưới những giọng nói đầy vẻ mê hoặc ấy, Đào Dương gật gù khi nghĩ về tương lai tươi sáng của mình.
Nhưng lão chợt giật mình, làm sao lão có thể nảy ra cái ý tưởng đại nghịch bất đạo như vậy được.
Chẳng lẽ đang có tâm ma quấy phá sao?
Đào Dương bừng tỉnh, những giọng nói nỉ non từ sâu trong linh hồn của lão cũng dần trở nên yên lặng.
Lúc này lão tông chủ cực kỳ đề phòng.
Với người tu hành, đặc biệt là những tu sĩ chính đạo.
Tu hành là mỗi bước một cái dấu chân, các tu sĩ lúc nào cũng phải tuân thủ nghiêm ngặt giữ vững đạo tâm của mình.
Với Đào Dương, lão đi được đến ngày hôm nay chính là nhờ vào đạo tâm kiên cố và cẩn thận trong mỗi lần tu hành.
Luôn nói không với những từ “suy nghĩ nhiều rồi” hay “chỉ là ảo giác”.
Nên trong tình huống này thì thà tin là có hơn tin là không.
Lão tin rằng hiện tại trong lòng mình bắt đầu nảy sinh tâm ma, cần phải xử lý càng nhanh càng tốt.
Trong nháy mắt, Đào Dương đã biến mất khỏi quảng trường của tông môn và xuất hiện trong tông chủ điện của lão.
Ngay khi bước vào mật thất bế quan, Đại Thừa cảnh tu sĩ này lập tức sử dụng đủ các loại trận pháp phòng ngự, tránh bị nhìn trộm để đảm bảo an toàn.
Sau đó lão đốt An Thần Hương, một loại hương khói đặc biệt có thể làm thần thức của tu tiên giả gia tăng trong một khoảng thời gian ngắn.
Tiếp theo đó là đủ các thể loại trừ tà phù lục, đan dược có đặc hiệu chống lại tâm ma.
Nhìn thấy trận thế này, Bạch Hồn đang cố ăn mòn tâm linh của Đào Dương cũng đành ngừng tay lại.
Những sợi rễ trắng dần mờ nhạt và giấu sâu vào trong hư ảo, mặc kệ cho thủ đoạn của lão tu sĩ có nhiều như thế nào cũng không thể phát hiện ra sự hiện diện của chúng.
Sau hơn 3 giờ rà soát tâm linh, Đào Dương mở mắt ra với ánh nhìn đầy nghi hoặc.
Lão không hề phát hiện bản thân mình có bất cứ biểu hiện nào của việc bị tâm ma xâm lấn.
“Nếu như những suy nghĩ vừa rồi không phải là tâm ma xâm lấn, chẳng lẽ chúng lại chính là bản tâm của ta sao?”
Đào Dương lúc này bắt đầu rơi vào hoài nghi, lão đăm chiêu suy nghĩ thì một vài ý nghĩ mới lại xuất hiện trong lòng của lão.
“Đúng rồi, đó mới chính là bản tâm của ta.
Là một khí vận chi tử, đồng thời cũng là một thiên tài tu luyện.
Với khí vận, thiên phú như vậy, đáng lẽ ra ta phải đạt được thành tựu cao hơn hiện tại, nhưng vì sống sót, ta đã phải quỳ gối quá lâu trước những kẻ mạnh hơn mình.
Giờ này có một cơ hội giúp ta siêu việt mấy lão già đó xuất hiện, ta chẳng lẽ còn phải cắn răng quỳ cả đời hay sao?”
Bạch Hồn không hề xâm lấn tâm linh của Cực Đạo tông chủ như một tâm ma, hắn chỉ khuếch đại những cảm xúc vốn tồn tại sâu trong một con người lên gấp vài lần mà thôi.
Nhưng chừng đó cũng là quá đủ để làm một con người thay đổi, cho dù đó có là một tu sĩ có đạo tâm kiên cố chăng nữa.
Khi đối mặt Bạch Hồn, việc một tu sĩ đạo tâm có kiên định hay không không phải do họ quyết định, mà do Bạch Hồn quyết định.
Hắn nói ngươi đạo tâm kiên định thì đạo tâm của ngươi kiên định, còn không thì cũng chỉ là gà đất chó sành, không đủ thành đạo.
Đào Dương lại tiếp tục cảm nhận được có gì đó không đúng bên trong tâm linh của lão.
Ngay lúc này, tất cả Chí Tôn Cốt trong thân thể lão bắt đầu tỏa ra một luồng năng lượng kỳ lạ.
Khi nguồn năng lượng này đi qua kinh mạch, du tẩu khắp nơi trong thân thể, Cực Đạo tông chủ có thể cảm nhận được tư chất của mình lại tăng thêm một lần nữa.
Chìm đắm trong sức mạnh tăng lên càng khiến cho tâm linh của Đào Dương tiếp tục buông lỏng.
Bạch Hồn lại thừa lúc vắng mà vào.
Lần này hắn không khuếch đại tham niệm hay bất cứ cảm xúc tiêu cực nào của lão tông chủ nữa.
Thay vào đó, hắn bắt đầu thao tác với giác quan thứ 6, khiến cho vị tu sĩ khó mà cảm nhận được nguy cơ khi cấy ghép Chí Tôn Cốt.
Hắn tiến thêm một bước nữa, làm giảm xuống sự nghi ngờ của Đào Dương, khiến cho lão ta hoàn toàn chấp nhận những suy nghĩ mà vị tông chủ này chưa bao giờ dám nghĩ.
Giờ chỉ thấy sự nghi ngờ trên mắt của Cực Đạo tông chủ giống như đã được buông bỏ.
“Thì ra là vậy.
Người mang lợi khí, sát tâm tự lên.
Ta đã có được sức mạnh để chống lại bốn vị lão tổ, đương nhiên ta sẽ không muốn quỳ phục dưới chân mấy lão già đó nữa.
Đây mới là bản tâm của ta, chẳng qua trước kia nó bị áp chế mà thôi.”
Đào Dương buông bỏ toàn bộ sự kháng cự của mình, hoàn toàn chấp nhận ý tưởng của “bản tâm” mình.
Lúc này, tâm linh của vị Cực Đạo tông chủ đã bị vô số những sợi rễ trắng bao phủ, hoàn toàn trở thành một con rối trong tay Bạch Hồn.
0