Minh Viêm, đệ tử của Diệp Hiên lúc này đã hoàn toàn điên loạn.
Giờ hỏi gì hắn cũng chỉ lặp đi lặp lại mấy câu, như “Các ngươi phải cho ta cơ hội để ta có thể nói a!”.
Giờ 4 chỉ huy chỉ có thể nhìn nhau, không biết nên vung cái nồi này cho ai đây.
Sau đó, cả đám cùng nhau quay lại nhìn về phía Bạch Hồn.
Dù sao cũng nhờ ơn cây Phủ Định Trường Mâu của hắn tồn tại như không tồn tại, mới khiến cho mọi người hiểu lầm, lỡ tay t·ra t·ấn người ta thành cái dạng như thế này.
Bị người nhìn chằm chằm như vậy, dù đám người ấy chính là hóa thân của mình chăng nữa, Bạch Hồn cũng cảm thấy không được tự nhiên.
Với lại đây đúng là lỗi của hắn, khó mà có thể vung nồi cho đám thuộc hạ của mình được.
Vì vậy Bạch Hồn chỉ đành tự tay giải quyết hậu quả.
Bàn tay như những sợi rễ cây của hắn nắm đầu thiếu niên Minh Viêm, lực lượng linh hồn như trời sao và tinh thần lực như vô cùng vô tận được vận dụng.
Lực lượng khổng lồ cưỡng ép xuyên qua lớp phòng ngự tâm linh do Xiềng Xích Đại Đạo lập ra, đánh xuyên qua cả những kiếm ý phòng thủ linh hồn được Diệp Hiên chuẩn bị từ trước.
Ngay sau đó, lực lượng tinh thần này xâm nhập, chải vuốt lại linh hồn cho Minh Viêm, khiến cho thiếu niên đang điên điên khùng khùng trở lại trạng thái bình thường.
Được tinh thần lực của Bạch Hồn làm dịu, đệ tử của Diệp Hiên tỉnh táo một lần nữa.
Nhưng khi mở mắt ra, chứng kiến Bạch Hồn đang mỉm cười nhìn mình, tâm linh của thiếu niên lại muốn sụp đổ.
Gương mặt của Bạch Hồn đã trở thành ác mộng đối với hắn.
Giờ có đ·ánh c·hết Minh Viêm cũng không tin việc đối đầu với tên này chính là đường sống của hắn nữa.
Lừa đảo!
Hệ thống của hắn chính là l·ừa đ·ảo!
Nhìn lại vào những sợi tơ xung quanh, màu sắc duy nhất mà thiếu niên thấy được chỉ có một màu đen mà thôi, làm gì có màu trắng hay đường sống nào ở đây chứ?
Nhờ có lực lượng tinh thần lực hùng hậu mà thiếu niên đã nhìn thấy những điều mình đã vô tình bỏ qua.
Thiếu niên thấy được bản chất của sợi tơ màu trắng, thứ dẫn dắt hắn đến con đường sống trong hệ thống của mình là gì.
Đó chỉ đơn giản là một sợi kiếm khí rất nhạt mà Diệp Hiên đã bỏ lại mà thôi.
“Thì ra là vậy, thì ra là vậy sao!
Hahaha! Sư phụ! Quả nhiên ngay từ đầu ngươi không hề tin vào ta a!”
Thiếu niên cười phá lên, hắn cười giống như muốn hóa điên.
Nếu không phải có Bạch Hồn đang không ngừng củng cố lại tinh thần lực, tên này sẽ t·ự s·át ngay lập tức.
Nhưng đó rõ ràng không phải là một kịch bản Bạch Hồn mong muốn, hắn muốn biết được cách rời khỏi vùng không gian này.
Ngay sau khi nghe được yêu cầu của Bạch Hồn, Minh Viêm lập tức bán đứng Diệp Hiên, giải trừ luôn tác dụng của Xiềng Xích Đại Đạo lên vách tường không gian.
Hắn cũng vất xó luôn thứ sát chiêu mà Diệp Hiên đã dạy cho hắn sang một bên, chiêu thức mà sư phụ đã truyền cho hắn trước không có vấn đề thì giờ cũng có vấn đề.
Nhìn từng phù văn đang dần biến mất trên bức tường không gian, thiếu niên chán nản giải thích cho đám người xung quanh mình.
“Được rồi, tác dụng của Xiềng Xích Đại Đạo lên không gian này đã được hóa giải, nhưng bức tường không gian không thể trở lại trạng thái bình thường ngay lập tức được.
Mà không gian sẽ trải qua một quá trình giãn nở từ từ, sau đó bức tường này mới đủ mềm để các ngươi có thể vượt qua.
Quá trình này có thể mất tới 3 ngày, lúc đó không gian sẽ ổn định lại, các ngươi có thể ra ngoài.”
Bạch Hồn nghe Minh Viêm nói vậy, hắn chỉ lắc đầu như thể không quan tâm.
“Chúng ta sẽ đi ngay chứ nào có thời giờ ở lại đây với ngươi?”
Nghe Bạch Hồn nói vậy, Minh Viêm chỉ có thể nhìn hắn với ánh mắt đầy nghi hoặc.
Thiếu niên biết vùng không gian này cứng như thế nào.
Vài ngày trước trận chiến, Diệp Hiên cũng đã từng thử độ cứng của những bức tường không gian ấy.
Kết quả là bức tường này vẫn hoàn hảo trước mọi đòn t·ấn c·ông của sư phụ hắn, mà kẻ vừa buông lời kia là một người sánh ngang với Diệp Hiên.
Nên thiếu niên không tin cũng rất bình thường.
Bạch Hồn không hề nói nhiều, hắn chỉ đứng trước bức tường không gian và bắt đầu thi triển một thần thông.
Phá Không: phá tan mọi thứ mang khái niệm không gian.
Chỉ với một cái búng tay nhẹ, bức tường không gian vững chắc tưởng chừng như không thể phá vỡ đột nhiên vỡ tan, như thể nó chỉ là một tấm kính thủy tinh vô cùng bình thường.
Minh Viêm chỉ nhìn vào mà không hiểu chuyện gì đã diễn ra.
Bạch Hồn nhìn qua mà gật đầu, hắn tốn 10 phút để phân tích pháp tắc của vùng không gian này quả không phải là vô ích.
Quả nhiên chỉ cần phân tích được quy tắc của thế giới, thì dù có ở bất cứ thế giới nào, hắn cũng có thể thi triển đủ mọi loại thần thông.
Minh Viêm giờ chỉ có thể sững sờ, nhìn theo Bạch Hồn và người của hắn đi ra thế giới bên ngoài, đi qua vùng không gian tan vỡ như một ô cửa kính ấy.
Lúc này, thiếu niên chợt cảm giác có gì đó rất nguy hiểm sắp ập tới với mình.
Ánh mắt hắn nhìn chăm chú vào hai ngón tay đang đan vào nhau của Bạch Hồn.
Một tiếng búng tay vang lên.
Ngay sau đó là một cơn đau khủng kh·iếp ập tới, một cơn đau như muốn xé rách linh hồn Minh Viêm ra thành hàng ngàn mảnh.
Bạch Hồn không muốn bị khống chế lần nữa bởi cái Xiềng Xích Đại Đạo kia, nên hắn muốn khử luôn kẻ sử dụng Thần Khí ấy.
Mà Bạch Hồn không tin được tên thiếu niên kia không có thù hằn gì với mình.
Ai lại tha thứ cho kẻ đã h·ành h·ạ mình ra bã chứ?
Bị ghi thù bởi một kẻ sở hữu Thần Khí chắc chắn sẽ không thoải mái một chút nào.
Đừng nhìn tên thiếu niên ấy hóa điên như muốn c·hết, nhưng thực tế, hắn vẫn rất muốn sống.
Việc đến giờ Minh Viêm vẫn chưa giải trừ Xiềng Xích Đại Đạo mà t·ự s·át chính là minh chứng rõ ràng nhất.
Còn chưa kể, Minh Viêm là đệ tử của Diệp Hiên, kẻ thù của Bạch Hồn.
Có quá nhiều lý do cộng lại, khiến Bạch Hồn không thể bỏ qua thiếu niên này.
Nếu không phải Minh Viêm vẫn đang trong trạng thái bất tử bất diệt, Bạch Hồn đã g·iết hắn ngay từ khi tra hỏi xong rồi.
May mắn cho Bạch Hồn, tuy thân thể, linh hồn có thể được Xiềng Xích Đại Đạo cố định và trở nên bất tử.
Nhưng suy nghĩ của người sử dụng Thần Khí lại không phải là thứ có thể tùy tiện cố hóa, nếu kẻ đó không muốn cả đời biến thành một vật vô tri.
Nên nếu không thể vô hiệu hóa được nguy cơ bằng cách hủy diệt thân thể, hoặc xé tan linh hồn của kẻ địch được, vậy thì đánh nát tư duy của chúng.
Ngay từ đầu, Bạch Hồn đã truyền một lượng lớn tinh thần lực vào đầu Minh Viêm, không chỉ là giúp đỡ thiếu niên đang hóa điên ấy, mà còn là chuẩn bị ở phía sau.
Những sợi tinh thần lực Bạch Hồn để lại giống một loại thuốc độc giảm đau.
Chúng có thể giúp Minh Viêm tỉnh táo trong nhất thời, nhưng sau đó sẽ khuếch đại mọi cơn đau, mọi cảm xúc lên cao hết mức có thể.
Và kết quả, chỉ còn lại một thân xác với linh hồn bất tử bất diệt, nhưng tâm trí và tư duy đã hoàn toàn vụn vỡ.
Thân xác Minh Viêm cứ như vậy mà rơi vào vực sâu, nơi từng là Bắc Vực của Xích Phong giới này.
Ở chiến trường ngoài vũ trụ, ánh mắt của Diệp Hiên nhìn về phía nơi đây, nhìn vào nơi Minh Viêm đang rơi xuống.
“A, đệ tử của ta, ngươi cầm chân được tên đó lâu hơn ta nghĩ.”
Ánh mắt của hắn lại một lần nữa nhìn về phía Lâm Lục Dạ.
Việc đối đầu với vô số các thế giới đang rơi vào đầu mình không phải là một chuyện dễ dàng gì, Lâm Lục Dạ hiện tại đang tạm thời bị áp chế lại.
Trong cái nhìn của Lâm Lục Dạ, Diệp Hiên chính là cùng một lúc chém ra hàng vạn đường kiếm khí về phía mình, chém liên tục không ngừng không nghỉ.
Nhưng thực tế, Diệp Hiên cứ cách vài giây, hắn mới có thể khôi phục sức lực để tạo ra một thế giới.
Việc chém ra khoảng 10 thế giới liên tục cũng đủ để Diệp Hiên kiệt sức rồi, làm sao hắn có thể chém ra cả vạn thế giới?
Đáp án chính là thời gian trong vùng không gian bị bóp méo ấy trôi qua chậm hơn thế giới bên ngoài.
Vùng không gian hình cái phễu kia không chỉ là một vùng không gian bị biến dạng, mà cả thời gian cũng bị bóp méo không kém.
Nhờ vậy, có chênh lệch thời gian lớn hơn ngàn lần, Diệp Hiên mới có đủ thời gian để khôi phục.
Kế hoạch của Diệp Hiên ngay từ đầu có thể là tách trận chiến 1 đánh 2 ra làm 1 đánh 1.
Nhưng ở hiện tại, hắn muốn thử 1 đánh 2.
“Đệ tử của ta, dù sao ngươi cũng không dùng được cái xác của ngươi nữa, vậy thì để ta sử dụng nó đi.”
Lúc này, ánh mắt ngốc trệ của Minh Viêm đang rơi tự do vào vực thẳm bỗng dưng được mở ra.
Vô số kiếm ý được cố định trên Xiềng Xích Đại Đạo lúc này bắt đầu động đậy, ban đầu, chúng chỉ nhưng những phù văn bình thường được trang trí trên sợi xích đen ấy.
Nhưng hiện giờ chúng giống như sống lại, liên tục tràn vào thân thể của thiếu niên.
Mi mắt mở ra, một đôi mắt của thiếu niên đã hoàn toàn thay đổi, một đôi mắt đỏ lúc này đã trở thành một đôi mắt chứa bên trong vô số màu sắc, giống y hệt Ngộ Đạo Nhãn của Diệp Hiên.
Một lực trường bao quanh thân thể làm Minh Viêm ngừng rơi xuống.
“Ai, đệ tử, ta đã căn dặn ngươi phải dùng chiêu kiếm đó ngay từ đầu khi bắt gặp tên Bạch Hồn đó, nhưng có vẻ ngươi lại chẳng nghe lời ta gì cả.”
Minh Viêm, chính xác hơn là hóa thân của Diệp Hiên lúc này bay v·út lên trên không trung, bay ra khỏi vực thẳm Bắc Vực.
Và phương hướng mà hắn hướng tới chính là hướng mà Bạch Hồn đang rời đi.
Bạch Hồn giờ đang vừa bay vừa mở ra lối vào Bạch Sắc Địa Phủ, để cho đám thuộc hạ của mình trở về chờ lệnh.
Nhưng càng bay, Bạch Hồn lại càng cảm thấy có gì đó rất không đúng ở nơi đây.
Với cái thực lực của tên Minh Viêm kia, nói mạnh thì cũng mạnh thật, nhưng chỉ mạnh ở khoản đỡ đòn và khống chế mà thôi.
Dù cho giải quyết tên đó có hơi phiền phức, nhưng cũng không đến nỗi hắn phải lôi chân thân ra để giải quyết, kết quả khiến cho chân thân của mình bị sát chiêu mà Diệp Hiên để lại đánh cho trọng thương.
Trừ khi, người sử dụng chiêu kiếm ấy có thân xác vẫn còn là Minh Viêm, nhưng linh hồn đã đổi thành một người khác.
Đến lúc này, Bạch Hồn nhớ lại đám mạo hiểm giả và cả thanh niên Inami hồi còn ở thị trấn mạo hiểm giả.
Tất cả bọn họ đều nhận được truyền thừa của hắn và Lâm Lục Dạ, và cả đám đều hóa thành những phân thân dự bị của hai người từ lúc nào không hay.
Nghĩ tới đây, Bạch Hồn chợt cảm thấy không ổn rồi.
Nếu hai người họ có thể làm ô nhiễm tâm linh, biến người khác thành phân thân của mình trong vô hình, vậy thì rất có thể Diệp Hiên cũng sẽ sở hữu một vài khả năng tương tự.
Nên rất có thể, cái tương lai mà hắn thấy thế giới của mình bị trọng thương không phải do Minh Viêm gây ra.
Mà là do hóa thân của Diệp Hiên, một hóa thân có thân thể của Minh Viêm!
Bạch Hồn còn muốn quay lại để phong ấn cái xác của Minh Viêm, nhưng khoảnh khắc này, khi hắn quay người lại, hắn biết đã quá muộn rồi.
Diệt Thế Kiếm, một chiêu kiếm được tạo ra chỉ để hủy diệt thế giới và chuyên nhằm vào thế giới.
Một chiêu kiếm bay tới từ phía chân trời, tốc độ của nó giống như được không gian và thời gian hỗ trợ, có thể tiến đến chỗ kẻ địch nhanh như không có khoảng cách.
Dù cho Bạch Hồn có kịp đóng lại cánh cổng dẫn tới Bạch Sắc Địa Phủ thì mọi thứ cũng đã quá muộn.
Trong một vùng hư không, nơi nằm giữa khe hẹp của hiện thực và hư ảo.
Một vết kiếm giống như đục xuyên qua vô tận hư không, tinh chuẩn xác định vị trí của chân thân Bạch Hồn, đánh vào và gần như xé nát Bạch Sắc Địa Phủ ra làm hai.
Không chỉ lục địa hình thành dưới chân gốc cây khổng lồ b·ị c·hém đôi, mà cả gốc cây màu trắng ở chính giữa thế giới cũng gần như bị chặt đứt.
Nếu chiêu kiếm đó có thể mạnh thêm chút nữa, cây linh hồn của Bạch Hồn rất có thể sẽ bị chặt đứt đến không thể phục hồi.
Chân thân bên trong hư ảo thế giới bị trọng thương, v·ết t·hương này lập tức được chiếu đến hóa thân ngoài hiện thực.
Thân thể Bạch Hồn lúc này đã gần như bị cắt làm đôi, hắn đã da trắng tóc trắng từ trước đó rồi, chỉ cần đổi lại đôi mắt sang màu xanh lam nữa là hoàn toàn có thể cosplay Go/jo.
Chiêu kiếm vừa rồi của Diệp Hiên là một chiêu kiếm chuyên nhằm vào thế giới, thứ kiếm khí ẩn chứa bên trong nó đầy sự hủy diệt và hỗn loạn.
Nếu là một thế giới nghiêm chỉnh, có lẽ chiêu kiếm ấy đã chém thế giới ấy ra làm hai.
May mắn, không chỉ bản thân hắn là một tu sĩ không nghiêm chỉnh.
Cái thế giới của Bạch Hồn là một thế giới nằm giữa chân thực và hư ảo, cộng với có kháng tính hỗn loạn cực cao.
Cái thứ hỗn loạn kiếm ý của Diệp Hiên khó có thể so được với bóng tối của Lâm Lục Dạ, nên Bạch Hồn hoàn toàn không nhìn nó.
Vì vậy, uy lực mà chiêu kiếm do Diệp Hiên gây ra nhanh chóng suy giảm, chỉ còn lại một nửa so với dự kiến.
Nhưng chỉ một nửa uy lực đó cũng đủ để khiến cho Bạch Hồn phải ăn quả đắng, khiến hắn gần như ngã quỵ ngay giữa không gian.
Dù hắn không bị ảnh hưởng bởi hỗn loạn thì cũng phải đau đầu trước sức mạnh hủy diệt trong thế giới của mình.
Một thứ sức mạnh như dòi trong xương, muốn trừ sạch nhanh chóng là chuyện rất khó.
Bạch Hồn tuy cũng có thể thích nghi được với thứ kiếm khí đầy sự hủy diệt này, nhưng hắn cũng phải tốn rất nhiều thời gian, mà giờ hắn đang ở trong một trận chiến, với thời gian từng phút từng giây đều vô cùng quý giá.
Từ phía xa Bạch Hồn có thể nhìn thấy một bóng người đang ngày càng tiếp cận hắn.
Bóng người ấy không phải là Minh Viêm thì là ai.
Nhưng nhìn vào đôi mắt của thiếu niên, Bạch Hồn cũng đoán được những suy nghĩ của mình là chính xác, quả nhiên là đổi người rồi.
“Minh Viêm, không đúng, ta nên gọi ngươi là Diệp Hiên mới phải chứ.
Thật không nghĩ ra được, ngươi lại đi chiếm xác của đệ tử mình.”
Diệp Hiên lúc này mỉm cười nhìn Bạch Hồn, nhìn vào v·ết t·hương gần như đã cắt đôi tên tinh linh thành hai nửa.
Hắn nở một nụ cười đầy vẻ trêu tức hướng về phía Bạch Hồn.
Đây xem như ăn miếng trả miếng, trả thù lại Bạch Hồn vì dám xem hắn là khỉ đùa nghịch khi đánh nhau ngoài không gian.
0