0
Trong khoảng thời gian Lâm Bạch đang chế tạo thêm phân thân.
Trong thế giới giả lập, giang hồ cao võ thế giới.
Đã 6 năm qua đi kể từ ngày Lâm Lục Dạ chi phối Đông Châu.
Trong phủ tiết độ sứ, thư phòng.
Căn phòng cổ điển ngày nào giờ đã thoát xác, lối trang trí đã chuyển dần sang các thiết kế giống như thời cận đại.
"La la la..."
Âm nhạc du dương phát ra từ máy phát nhạc đĩa than, một gã béo vừa hát theo lời nhạc vừa kiểm tra lại giấy tờ.
Chu Ngọc, cựu Đông Châu tiết độ sứ đang nhàn nhã đóng dấu, đây là công việc hắn đã làm nhiều nhất trong suốt 6 năm qua.
Nhìn căn phòng được lấp đầy bởi vô số các chồng tài liệu cao như núi, bất kỳ dân văn phòng nào chứng kiến khối lượng giấy tờ đồ sộ này cũng phải sốc nặng.
May mắn, Chu Ngọc 5 năm trước đã đột phá tới Khai Mạch cảnh, với cơ thể siêu phàm, lượng công việc một mình hắn xử lý hàng ngày có thể sánh ngang với 500 quan văn.
Lượng công việc lớn như vậy không phải là do Lâm gia nghiền ép sức lao động của Chu Ngọc, mà là Chu Ngọc cố ý xin tăng thêm lượng công việc hắn phải lo.
Tất cả vì có thể lấy lòng Lâm gia.
Cái gì cũng có nguyên do của nó.
3 năm trước hắn vẫn còn đang là Đông Châu tiết độ sứ, nơi làm việc của hắn là đại sảnh ở trong phủ.
Mỗi ngày đều có quan viên từ các nơi đến sảnh để báo cáo, chẳng khác nào một triều đình thu nhỏ với hắn là một hoàng đế.
Cùng năm đó, lão hoàng đế q·ua đ·ời, thái tử kế vị.
Nhưng chỉ sau 3 ngày lên ngôi ngắn ngủi, thái tử "mắc bệnh n·an y·" mà c·hết.
Tất cả các hoàng tử còn lại chém g·iết lẫn nhau, tranh đoạt ngôi vị hoàng đế.
Kết quả tất cả các hoàng tử đều c·hết sạch chỉ trừ 4 người là tam hoàng tử, lục hoàng tử, bát hoàng tử và thập hoàng tử.
Tam hoàng tử là người chiến thắng sau cùng sau cuộc t·ranh c·hấp, hắn ra lệnh truy bắt hai vị lục hoàng tử và bát hoàng tử.
Còn thập hoàng tử tuổi còn trẻ đã đột phá Phi Thiên cảnh phía trên, thân phận còn là thánh tử của Vạn Kiếm tông, một trong thập đại tông môn, nên không ai dám động vào hắn.
Lục hoàng tử và bát hoàng tử cũng không đơn giản, sau lưng họ đều có các thế lực lớn khác nhau chống lưng.
Ngay lập tức, một nửa thiên hạ đứng lên tạo phản.
Lục hoàng tử xưng Tiêu vương sở hữu 45 châu phủ.
Bát hoàng tử cũng đứng ra tự lập, tự xưng Sở vương chiếm 43 châu.
Thế lực lớn nhất vẫn là triều đình, sở hữu 92 châu còn lại, nhưng hai thế lực phản loạn còn lại cũng không phải ăn chay.
Đại chiến nổ ra.
Ban đầu quân triều đình do có số lượng võ giả áp đảo nên đè lên đánh hai thế lực còn lại quăng mũ cởi giáp.
Tưởng chừng triều đình có thể nhẹ nhàng trấn áp cuộc phản loạn, lập lại trật tự.
Nhưng không, Lâm Lục Dạ không muốn đế quốc này ổn định như vậy, cô nàng còn muốn trở thành hoàng đế của đế quốc này.
Không biết từ đâu, trong hàng ngũ q·uân đ·ội của Sở vương và Tiêu vương bắt đầu xuất hiện những v·ũ k·hí kỳ lạ, chúng được gọi là súng đạn.
Với thứ v·ũ k·hí này, một người bình thường có thể dễ dàng b·ắn c·hết một tên Luyện Lực cảnh, uy h·iếp nghiêm trọng với Tụ Khí cảnh, Khai Mạch cảnh không cẩn thận cũng có thể bị á·m s·át.
Đã vậy, chi phí đầu tư cho súng đạn rẻ hơn nhiều so với đào tạo ra một tên Luyện Lực cảnh.
Cán cân c·hiến t·ranh lần này nghiêng về phía quân phản loạn.
Quân triều đình liên tục bại lui, hàng tỉ binh lính c·hết trận sa trường.
Máu nhuộm một đường, cả ngàn dặm không người sống.
Phản quân đánh tới tận kinh thành, Ung đế sợ hãi suýt nữa bỏ thành chạy trốn.
Lúc này người được gọi là Thần Dũng tướng quân Trương Hổ đi ra ngăn cơn sóng dữ.
Trương Hổ là số ít người trong thiên hạ đột phá tới Phi Thiên cảnh bên trên, sức p·há h·oại của hắn phải nói quá kinh khủng.
Nghe nói hắn đã nhổ bật hàng trăm ngọn núi, ném thẳng chúng xuống chiến trường, chôn g·iết hơn 200 triệu quân phản loạn.
Nhưng do quân triều đình đã thiệt hại thảm trọng, không còn đủ lính để thu phục lại đất đã mất, mà Thần Dũng tướng quân không thể rời quá xa kinh thành.
Từ đó, ba bên tạm thời đình chiến.
Nhưng cả ba thế lực hoàng tộc này n·ội c·hiến làm dân chúng lầm than, khởi nghĩa nổi lên khắp nơi trên đất.
Các châu quận vốn được kiểm soát rất lỏng lẻo, hàng ngàn cánh nghĩa quân nổi dậy công thành chiếm đất.
Thế gia, tông môn và vô số các thế lực lớn nhỏ khác đều nhận thấy sự suy tàn của đế quốc, chúng đều trực tiếp hay gián tiếp tiếp quản các châu phủ.
Đế quốc đang tàn lụi này trở thành một chiếc bánh kem mặc cho người phân chia.
Hoàng tộc muốn trấn áp nhưng không thể, họ đã tiêu tốn hàng tỉ binh lính một cách vô nghĩa, giờ Ung đế, Tiêu vương hay Sở vương đều đã hết đạn cạn lương.
Không còn đủ binh lính trấn giữ, hoàng gia đành phải bỏ đi những nơi quá xa tầm kiểm soát.
Triều đình chỉ còn chiếm 32 châu phương bắc.
Tiêu vương còn giữ được 23 châu phía tây, trong khi đó Sở vương còn 19 châu ở phía đông.
Lâm gia đương nhiên cũng tham dự vào vòng xoáy này, và ngay lập tức họ nắm quyền Đông Châu.
Chu Ngọc đương nhiên bị đá khỏi vị trí tiết độ sứ.
Vì sợ hãi Lâm gia sẽ làm thịt mình, hắn tình nguyện trở thành một chức quan văn phòng cho Lâm gia.
Sau khi dẹp xong tất cả các thế lực cản trở như bang phái, tông môn, đám gia tộc không thức thời.
Hàng loạt các chính sách được Lâm Lục Dạ sao chép từ thời hiện đại về để áp dụng, tất cả chính sách của Lâm gia đều được thông qua ngay lập tức.
Chỉ sau vài năm, Đông Châu giờ được Lâm gia chế tạo thành một cái thùng sắt.
Nhờ buôn bán súng ống mà giờ Lâm gia đã trở thành gia tộc giàu có nhất đế quốc.
Mọi mặt cuộc sống người dân ở Đông Châu cũng được tăng lên.
Trong khi các châu quận khác còn chìm trong chiến hỏa, Đông Châu bắt đầu công nghiệp hóa hệ thống sản xuất, nhà cao tầng mọc lên khắp nơi.
Thí nghiệm lắp đan điền vào trong cây nông nghiệp làm sản lượng lương thực tăng cao gấp 10 lần, đủ để nuôi sống dân cư vài châu quận khác.
Tất cả dân cư trong lãnh thổ đều có thể học võ và tiếp xúc võ đạo, điều mà không có bất cứ nơi nào dám làm.
Và giờ nơi có nhiều võ giả nhất thế giới chính là Đông Châu.
Giờ Luyện Lực cảnh là tiêu chuẩn cho đám học sinh còn đang ngồi trên lớp, Tụ Khí cảnh đi đầy đường.
Còn tiêu chuẩn thấp nhất để nhập ngũ của Đông Châu là Khai Mạch cảnh, trong khi đó các nơi khác vẫn đang tuyển chọn người bình thường làm binh lính.
Sau 6 năm phát triển, giờ Lâm gia đã nắm trong tay một đội quân 10 triệu Khai Mạch cảnh, 10 vạn Vô Cấu cảnh, 5000 Phi Thiên cảnh, và số lượng không rõ Phi Thiên cảnh trở lên.
Dân số hiện tại trong lãnh thổ của Lâm gia là khoảng 300 triệu người, nếu Lâm gia hạ thấp tiêu chuẩn tuyển quân, họ có thể có ngay một đội quân 100 triệu võ giả.
Chu Ngọc ngẫm lại thế sự vô thường, hắn vẫn không thể tin Đông Châu trong tay Lâm gia cường đại như vậy.
Reng! Reng!
Tiếng chuông điện thoại bàn vang lên đem Chu Ngọc trở về hiện thực.
Mặt tên béo không vui cho lắm khi bị người làm phiền.
"Alo. Đây là văn phòng quản lý,.... Khoan đã... Ngươi nói cái gì? Vị kia sắp xuất quan sao?
Cái gì, do người khác bận hết rồi nên ta là người chịu trách nghiệm tổ chức tiệc á?"
Dập điện thoại, Chu Ngọc như phát điên, hắn lập tức làm một hơi uống sạch tách trà trên bàn.
Thân thể béo ú nhưng tốc độ nhanh khủng kh·iếp, Chu Ngọc xử lý mớ giấy tờ với tốc độ bàn thờ, mọi hành động của hắn dường như đều đã biến thành tàn ảnh.
Chẳng mấy chốc chỗ giấy tờ cao như núi cần hàng trăm người mới có thể xử lý hết đã được sắp xếp ngay ngắn.
Chu Ngọc đang muốn xử lý mọi thứ thật nhanh chóng, mắc lỗi với ai hắn không quan tâm, nhưng nếu đắc tội với vị kia, hắn sợ mình phải bị đá khỏi văn phòng.
Cứ như vậy, một buổi tiệc chúc mừng Lâm Lục Dạ đột phá được cấp tốc tổ chức.
Trong một ngọn núi thuộc sở hữu của Lâm gia.
Có một căn cứ được chôn sâu trong lòng núi.
Ánh mắt Lâm Lục Dạ mở ra, cô đã tỉnh lại sau 3 tháng bế quan.
Cô nàng bước những bước đi đầu tiên sau một khoảng thời gian dài không vận động, cảm giác không được tự nhiên nhanh chóng biến mất.
Nơi cô bế quan không phải là động thiên phúc địa, nơi đây là một cái lồng kính, phía bên ngoài được lắp đặt vô số các thiết bị giá·m s·át, các hệ thống máy tính hiện đại nhất của Lâm gia.
Tất cả chỉ để đảm bảo con đường võ đạo cô đang tự mình đi không phải là một sai lầm.
Đã 6 năm trôi qua, Lâm Lục Dạ vẫn chưa hề đột phá tới Vô Cấu cảnh dù thân thể cô phát dục đầy đủ, đã trở thành một phú bà xinh đẹp cả triệu người muốn bám váy xin cơm.
Có lẽ kể từ khi Lâm Lục Dạ phát minh ra cảnh giới Chân Nguyên, cô đã đạp vào một thể hệ võ đạo hoàn toàn khác.
Nhờ người trong Lâm gia ra sức học tập mà Lâm Lục Dạ không cần tham gia nhiều công trình nghiên cứu.
Thứ duy nhất cô cần quan tâm là tu luyện và nghiên cứu về võ đạo.
Sau 3 năm, loại năng lượng mới là nguyên cương đã tràn ngập toàn bộ đan điền và kinh mạch của cô.
Nhưng Nguyên Cương cảnh viên mãn cũng mang lại vô số các bất lợi.
Trường lực do nguyên cương gây ra luôn khiến cho chân khí, chân nguyên của các võ giả khác rơi vào hỗn loạn.
Chỉ cần Lâm Lục Dạ có mặt trong phạm vi 500 dặm, vô số võ giả sẽ tẩu hỏa nhập ma, nghiêm trọng là c·hết ngay lập tức, chỉ có một số ít người trong Lâm gia cũng đã tu luyện ra nguyên cương mới dám lại gần cô.
Từ đó trở đi, Lâm Lục Dạ luôn phải mặc một bộ áo giáp đen bên ngoài để ngăn trường lực bộc phát.
Tuy đã trở nên mạnh mẽ, là khắc tinh của toàn bộ hệ thống võ đạo.
Nhưng Lâm Lục Dạ vẫn chưa quên đường kiếm đã cắt qua chân trời 6 năm trước, có kẻ nào đó rất mạnh ở ngoài kia, phải luôn trở nên mạnh hơn nếu không muốn c·hết.
Cô không chọn con đường của võ giả truyền thống, thứ không chịu nổi một tia khí tức hiện tại của cô.
Dồn nén toàn bộ nguyên cương trong cơ thể nhằm tạo ra một thứ năng lượng mới, nhưng kết quả lại ngoài sự mong muốn.
Lâm Lục Dạ thành công ngưng tụ nguyên cương thành đan.
Nhìn ba viên bi đang lơ lửng trong ba đan điền của mình, cô gọi chúng là Võ Đạo Cương Đan thay vì kim đan, vì loại đan này có màu xám trắng chứ không phải màu vàng.
Nhưng khi viên cương đan đầu tiên được ngưng tụ, khí tức vặn vẹo do Lâm Lục Dạ phát ra đã mạnh hơn ngàn lần, bộ áo giáp bên ngoài cũng khó mà ngăn trở.
Lâm Lục Dạ cảm thấy nếu mình đột phá, khí tức phát ra sẽ khiến cả Đông Châu không còn một võ giả.
Vì vậy, cô đã chế tạo ra một căn cứ riêng để nghiên cứu cách khống chế sức mạnh của mình.
Những năm sau đó cô đều ở lại căn cứ và nghiên cứu, cho tới ngày hôm nay.
"Báo cáo gia chủ, toàn bộ trường lực trên cơ thể ngài đều đã được thu liễm, ngài có thể không làm hại bất cứ ai khi họ ở gần."
Một nhà khoa học nữ bên ngoài lồng thủy tinh đang đọc kết quả được báo cáo trên máy tính, cô ta mặc trên người một bộ đồ dày cộp giống như đang làm việc trong môi trường phóng xạ.
Tất cả các nhà khoa học khác ở đây đều ăn mặc như vậy.
Dù cho bộ giáp chắn trường lực đã phát triển đến đời thứ 3, tất cả những nhà khoa học ở đây đều cảm thấy sắp tẩu hỏa nhập ma khi ở gần Lâm Lục Dạ.
Leng keng!
Từng chi tiết bộ giáp của Lâm Lục Dạ từ từ rơi xuống đất, tất cả các thông số hiển thị trên máy tính đều rất bình thường.
Không thấy bất cứ lời nhắc nhở nào khác từ phía nhân viên, Lâm Lục Dạ tháo rời toàn bộ áo giáp mặc bên ngoài, để lộ ra lớp quần áo bó màu đen bên trong.
Cô bé ngày nào giờ này đã trưởng thành, mặc trên người bộ áo bó đen bóng càng tôn lên vẻ đẹp, đôi chân dài miên man, thân hình chuẩn đồng hồ cát, "tâm hồn to lớn".
Gương mặt có nét đẹp của tuổi thanh xuân, cũng có khí tức cao không thể chạm của vua chúa.
Ngoài thế giới thực, Lâm Bạch nhìn tới đây lập tức chụp màn hình lại.
Cùng lúc, Số 1 và Số 3 đang ở sau lưng hắn, cả hai tên hiếu kỳ Lâm Bạch đang lén lút làm gì.
Trong nháy mắt, chúng đã xuất hiện ngay sau lưng hắn.
"Á à! Bắt quả tang nhá!
Sếp nhìn ảnh gái mà lại không chia sẻ gì cho anh em."
Bị phân thân bắt tại trận làm Lâm Bạch giật mình lúng túng.
"Khoan đã cô gái đó chẳng phải là Lục Dạ sao?"
Số 3 nhìn Lâm Bạch với vẻ mặt như nhìn biến thái.
Lâm Bạch không biết nên giải thích thế nào nữa, hắn thề là hắn không có ý đồ gì với con bé cả, hắn chỉ lỡ ấn nút chụp màn hình mà thôi.
Cả đám cứ như vậy nhìn nhau một lúc.
Lâm Bạch lặng lẽ lưu lại tấm ảnh rồi thoát màn hình.
Tách.
Sau một tiếng búng tay nhẹ nhàng, kí ức của Số 1 và Số 3 bị cắt bỏ một phần, còn một tên Số 4 đã biết chuyện này thông qua camera giá·m s·át cũng chịu chung số phận.
Mấy tên này vốn chính là một phần linh hồn của Lâm Bạch, hắn muốn làm vài thao tác với đám này cũng đơn giản, không cần phải giải thích lằng nhằng.
"Chúng ta đang ở đây làm cái gì nhỉ?"
Số 1 và Số 3 bỗng dưng mất đi kí ức, họ cảm thấy giống như mình đã quên gì đó.
"À phải rồi, chúng ta đều đã đột phá tới Nguyên Cương cảnh đỉnh phong, nên giờ tới đây để xin chủ thể cho phép đột phá Vô Cấu cảnh thôi."
Lâm Bạch nghe vậy cau mày.
"Hai ngươi hoàn toàn có thể liên lạc với ta qua linh hồn, tại sao phải tới tận nơi nhỉ?"
Hai tên Tử Vong Hiệp Sĩ nghe vậy gãi đầu ngượng ngùng.
Đây có lẽ là di chứng sau khi dung hợp một phần linh hồn của Lâm Bạch với Tử Vong Hiệp Sĩ.
Vì trong thế giới giả lập dành cho mấy tên này, chúng được huấn luyện như các hiệp sĩ cổ đại, điều này khiến chúng có một số tư duy quán tính giống như người xưa nên khá khó sửa.
"Thôi các ngươi không cần phải đột phá Vô Cấu cảnh làm gì nữa, cảnh giới này ngon hơn."
Lâm Bạch rất tự nhiên giới thiệu về cảnh giới mới mà Lâm Lục Dạ đã đạt tới, thứ mà hắn đã tiện tay sao chép.
Pháp Lực cảnh.