Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn
Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗

Chương 516: Phiên ngoại, Vĩnh Dạ Nữ Đế mau ra trả nợ.

Chương 516: Phiên ngoại, Vĩnh Dạ Nữ Đế mau ra trả nợ.


Dạo bước giữa vô ngần các thế giới.

Vô số kí ức từ ngày cũ tràn về, nhanh chóng giúp cho Lâm Lục Dạ dần quen với tình cảnh trước mắt.

Cô hiện tại có thể thoải mái đi dạo trong vô số các thế giới khác nhau, không giống một kẻ vừa mới đột phá vô hạn siêu thoát chút nào.

Lúc này, ánh mắt Lâm Lục Dạ nhìn vào vùng không gian đang bị hắc ám bao phủ xung quanh mình.

“Suýt nữa thì quên mất, ta còn chưa thu lại cái thứ này.”

Hắc ám một lần nữa được thu hồi vào trong chân thân của Lâm Lục Dạ, nhưng kèm theo cái thứ hắc ám ấy, là vô số các thế giới khác nhau trên khắp chư thiên vạn giới bị kéo về phía cô.

Tất cả đều là những thế giới không có bất cứ một vị siêu thoát nào đứng tên.

Nên có thể nói, một mình Lâm Lục Dạ đã gần như bao trọn toàn bộ chư thiên vạn giới bên trong khu vực Hỗn Độn Hải.

Dù cho bị ảnh hưởng bởi hắc ám của cô chăng nữa, nhưng tất cả các thế giới trong tầm ảnh hưởng của cô vẫn chưa đến bờ vực hủy diệt.

Chỉ là mức năng lượng của những thế giới ấy đã suy giảm nhanh chóng, phải ép gần như toàn bộ năng lượng ra để có thể duy trì lớp màng bảo vệ thế giới.

Điều này tuy bảo vệ những thế giới ấy khỏi hủy diệt, nhưng mức năng lượng của chúng đã giảm đi, chỉ ngang bằng những thế giới bình thường.

Dẫn tới hiện tượng thời đại mạt pháp xuất hiện trên khắp chư thiên vạn giới.

Vì vậy, sau sự kiện lần này, có nhiều người bắt đầu gọi tên hiệu của cô là Mạt Pháp Chân Tiên.

Thu lại bóng tối, những thế giới kia đều đồng loạt bám lại trên người Lâm Lục Dạ, khiến cho Vĩnh Dạ Nữ Đế được ánh sáng của vô số các thế giới bao phủ.

Nhìn vào cô ta hiện tại chẳng khác nào nhìn thẳng vào một cái bóng đèn công suất lớn, thật khó có thể tin được thứ ánh sáng mãnh liệt này lại được phát ra từ một thực thể bóng tối.

“A! Chói quá, mắt ta!”

“Đùa ta à! Ai nói Vĩnh Dạ Nữ Đế là một thực thể bóng tối vậy, ả giờ này còn sáng chói hơn cả Ghế Số 2 nữa rồi!”

Ánh mắt của Vĩnh Dạ Nữ Đế quay về phía sau.

Nơi đó đang có 9 thực thể siêu thoát khác đang đứng chờ cô từ trước, họ cũng là những Chủ Thần của Liên Minh Nhân Loại, những Ghế Số từ 1 đến 9.

Còn Ghế Số 10 là Đa Nguyên Luân Hồi Kiếm Chủ Hiện tại đang phải trực ngồi ngai vàng của thế giới nên không có mặt ở nơi đây.

Vừa rồi, do hắc ám của cô bao phủ quá rộng nên thật khó để có thể thấy được hình bóng của bọn họ.

Nên giờ này, khi bóng tối thối lui, ánh sáng trở lại một lần nữa, đám đồng nghiệp của cô mới nhảy ra.

Hiện tại, ngoại trừ Ghế Số 2 đứng về phía trước, tất cả những người còn lại lúc này đều chỉ có thể núp sau lưng vị thánh hiệp sĩ hoàng kim, nhằm tránh b·ị đ·au mắt do ô nhiễm ánh sáng.

Nhưng ngay sau đó, tất cả mọi người vốn còn đang núp sau lưng Ghế Số 2 đột nhiên nhìn về phía Ghế Số 1 với ánh nhìn đầy quỷ dị.

“Sếp, đi ra mà đón tiếp Ghế Số 11 đi.”

“Đúng vậy, bọn tôi núp ở đây là vì tránh ánh sáng chói lóa, còn ông vốn đã bị mù bẩm sinh rồi thì sợ gì.”

“Mau đi ra mà nói chuyện đi!”

Và thế là vị Chủ Thần đầu tiên của Liên Minh Nhân Loại bị những ghế phía sau sút về phía trước và phải lăn vài vòng.

Khi vị Chủ Thần này ngẩng đầu lên, thứ đầu tiên mà Ghế Số 1 thấy được là ánh mắt có vẻ không mấy thân thiện tới từ Ghế Số 11.

Dù cho ánh sáng trên người cô ta hiện tại vô cùng sáng chói, nhưng là một người mù, Ghế Số 1 vẫn có thể cảm nhận được cô ả đang cười nhìn hắn.

“Khụ khụ, Ghế Số 11, chúng ta có chuyện gì thì nói chuyện với nhau một cách thật bình tĩnh nhé, đừng dùng nắm đấm để nói chuyện nó kém văn minh lắm.”

Lâm Lục Dạ chỉ cười cười nhìn hắn.

Dù cho hiện tại cô đang rất xúc động muốn đánh cho tên trước mắt này một trận, nhưng cô vẫn phải liên tục niệm đây là sếp của cô, không được đánh sếp, không được đánh sếp.

“Được thôi, dù cho sư phụ ngươi đã bày đủ mọi cách khiến ta không thể siêu thoát từ trước cả khi Hỗn Độn Hải được hình thành cho tới tận bây giờ chăng nữa, nhưng không sao.

Bổn đế giờ này đã là người có chồng con, không chấp nhặt với các ngươi nữa.

Chuyện cũ có thể tạm bỏ qua đi.”

Thấy Vĩnh Dạ Nữ Đế giờ này dễ nói chuyện như vậy, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Quả nhiên, chỉ cần người dây dưa vào tình yêu thì kiểu gì cũng phải đổi tính.

Nhưng đồng thời, mọi người đều cảm thấy thật đáng tiếc.

Vì bọn họ muốn nhìn thấy Ghế Số 1 b·ị đ·ánh, họ muốn thấy được máu chảy thành sông.

Nhưng ngay khi mọi người vừa thở phào nhẹ nhõm.

Không biết từ đâu, vô số các thực thể vô hạn siêu thoát khác đi ra.

Đám người này đã ngụy trang ở nơi đây để chờ đợi, nếu như Vĩnh Dạ Nữ Đế vẫn là cái tính hiếu chiến như lúc trước, bọn họ sẽ phải từ từ mà nghĩ cách đối phó cô ta.

Nhưng nếu Vĩnh Dạ Nữ Đế dễ ăn dễ nói, vậy thì không có gì tốt hơn được nữa.

Chứng kiến cả đoàn người với đủ các hình dạng khác nhau đang tiến về phía mình, Lâm Lục Dạ cũng phải nheo mắt lại, cô cảm thấy chúng tới đây không có ý gì tốt.

Ai nấy trong đoàn người này đều đeo lên những cặp kính râm, vừa để che đi ánh sáng chói lóa, vừa tạo ra một bầu không khí nặng nề, như thể một bang phái xã hội đen đang tìm tới nhà để đòi nợ.

Và quả thực, chúng tới đây đúng là để có thể đòi nợ.

“Vĩnh Dạ Nữ Đế, khi cô siêu thoát không ít thì nhiều cũng đã mượn sức của ta, nên hôm nay, ta tới đây là để có thể đòi nợ.”

“Đúng vậy, trong trận chiến giữa cô của hiện tại với cô của quá khứ, ta cũng đã ra tay tương trợ, nên mong vị nữ đế này tôn trọng công sức của chúng ta một chút.”

Cả một đoàn người giờ này đều có một âm thanh chung, đó chính là tới nơi đây để có thể đòi nợ.

Nếu lúc trước, có cho tiền đám người này cũng không muốn dây vào cô ta làm gì.

Nhưng hiện tại, khi thấy vị Vĩnh Dạ Nữ Đế này dễ nói chuyện hơn, đồng thời quân số bên phe mình cũng ngày càng nhiều hơn.

Chúng đã dần có được tự tin để có thể đi đòi nợ tại từ phía Lâm Lục Dạ.

Thấy cả đám đông tới không biết bao nhiêu thực thể có mặt tại nơi đây, Vĩnh Dạ Nữ Đế chỉ nhìn qua cũng đủ biết cô không thể nào đánh lại được tất cả mọi người.

Vả lại, đám người đó đều hoàn toàn có lý có cứ đến để đòi nợ, khiến cô khó có khả năng từ chối trả nợ cho đám người đó.

Còn một lý do nữa, đó là Lâm Lục Dạ cũng không muốn quản cả một đống thế giới đang dán lên trên người mình.

Vì vậy bán cho đám người kia một bộ mặt cũng không thành vấn đề.

Nghĩ tới đây, Lâm Lục Dạ cũng gỡ ra cả trăm thế giới đang dán trên người cô, bắt đầu trả nợ.

Dù cho đám người có đông tới không nhìn thấy được điểm cuối cùng chăng nữa, nhưng với những thực thể đã vượt qua cả thời gian này, bọn họ có thể dễ dàng gia tốc thời gian tới vô hạn.

Nên sau không biết bao nhiêu năm tháng, ánh sáng trên người Lâm Lục Dạ đã dần không còn chói lóa như lúc trước nữa, cô giờ này đã quay trở lại làm một thực thể bóng tối, thay vì là một bóng đèn công suất cao.

Chỉ có thể nói, Lâm Lục Dạ đã nợ như chúa Chổm, gần như toàn bộ các thế giới mà cô ta sở hữu đều đã phải được đem đi trả nợ ân tình.

Cùng lúc đó, đám người ở trước mặt cô cũng đã ngày càng ít ỏi.

Đến cuối cùng.

Lâm Lục Dạ lúc này nheo mắt lại mà nhìn về khoảng 20 thực thể siêu thoát trước mắt cô.

“Ngươi quay lại đây làm gì chứ? Ta nhớ được mình đã trả cho ngươi 100 tiểu thiên thế giới, 30 trung thiên thế giới, và 2 đại thiên thế giới rồi mà?”

Trước mặt Lâm Lục Dạ hiện nay là một thực thể có vẻ ngoài như một màn sương đen, khoác lên người một chiếc áo choàng đen càng khiến kẻ này trở nên vô cùng thần bí.

Dù cho đã trả nợ cho vô số người chăng nữa, nhưng Lâm Lục Dạ vẫn nhớ rất kỹ mặt từng người một, không quên một ai.

Nên những chuyện như ai từng được cô trả xong nợ, cô vẫn còn nhớ tới.

Thấy thái độ của Lâm Lục Dạ bỗng chốc trở nên cường ngạnh như vậy, những thực thể còn lại ở nơi đây cũng không biết phải làm sao.

Lúc này, trong lòng bàn tay của Vĩnh Dạ Nữ Đế ngưng tụ ra thanh đại kiếm bóng tối của cô.

Chứng kiến món v·ũ k·hí ấy, tất cả các thực thể đang có mặt đều không tự chủ được mà lui về sau.

“Ngươi, ngươi, và còn cả ngươi nữa.

Ta không nhớ rằng trong trận chiến lần đó, các ngươi có tới để trợ giúp ta làm cái gì, nên rất xin lỗi, ở nơi đây không có phần cho các ngươi.”

Thấy vậy, những thực thể còn lại muốn giải thích chút gì nhưng đối mặt với chúng chính là thanh đại kiếm bóng tối.

“Bà đây đã trả nợ xong hết cho tất cả mọi người rồi, còn ai muốn lên mà đòi nợ nữa thì đừng có trách.

Với lại ta cũng phải giữ lại 3000 cái hỗn độn thế giới, dù sao đi nữa đây cũng là một con số cũng khá đẹp, như cái gì mà ba ngàn đại đạo, đoạt mạng ba ngàn gì đấy…

Nên mấy người các ngươi đừng có được voi đòi tiên.”

Thấy Lâm Lục Dạ cứng rắn như vậy, những thực thể trước mặt cô cũng chỉ đành rút lui mà về.

Dù sao tin đồn về sức mạnh của vị Vĩnh Dạ Nữ Đế kia thì ai trong số họ cũng từng nghe qua.

Vả lại, cả đám chỉ quanh quẩn 20 người như thế này thì cùng lên cũng chưa chắc đã có thể thắng được con điên đó.

Nên những kẻ còn sót lại cũng chỉ có thể xám xịt mà đi về.

Nhìn vào đám người đang rời đi kia, Lâm Lục Dạ chỉ hừ lạnh.

“Hừm, ta đúng sau khi lấy chồng đúng là bình tâm tĩnh khí đi một chút, nhưng điều này không có nghĩa là ta hiền mà có thể bắt nạt.”

Vĩnh Dạ Nữ Đế vừa nhìn về phía đám người rời đi, trên tay cô ta giờ này vẫn không ngừng quơ thanh đại kiếm bóng tối như thể mấy bà hàng thịt đang dọa c·hém n·gười.

Chương 516: Phiên ngoại, Vĩnh Dạ Nữ Đế mau ra trả nợ.