Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 517: Phiên ngoại, Xích Thiên và bản hợp đồng lao động.
Tại một đại thiên thế giới, một nơi có thể xem như khu nghỉ dưỡng ngắm cảnh nổi tiếng bên trong lãnh thổ Tiên Vực.
Giờ này, nơi đây lại chìm trong khói lửa c·hiến t·ranh.
Cả một thế giới vốn đang tươi đẹp nay đang dần bị đốt rụi, và thủ phạm gây ra cuộc chiến ấy lại là một chiến hạm màu đỏ với kích thước của một hệ sao.
Con tàu ấy đi đến đâu, nó không ngừng bắn phá, hủy diệt mọi thứ trên đường đi tới đó.
Con tàu đỏ ấy chính là soái hạm của Xích Thiên, một đứa con trai mà chính Bạch Hồn cũng chẳng hiểu nổi thằng nhóc này mọc ra từ đâu nữa.
Lúc này, thiếu niên với mái tóc đỏ như máu ấy và cuộc chinh phạt của hắn ta đã bị người ngăn trở.
Nếu như Lâm Lục Dạ ở nơi đây, chắc chắn cô ta sẽ nhận ra, đây chính là hai đối thủ cũ của mình.
Chính là Bạch Hổ Thần Nữ và Thanh Tùng Tử.
Hai thực thể nửa bước siêu thoát này sau khi vẩy nước trong trận chiến tại Đại Khương vương triều, và thoát ra khỏi được một m·ưu đ·ồ nào đó của Ghế Số 1.
Bọn họ đều nghĩ rằng mình thở phào nhẹ nhõm.
Muốn tới một đại thiên thế giới chuyên về nghỉ dưỡng, để có thể giải trí và ôn dưỡng lại tinh thần sau nhiều ngày căng thẳng nơm nớp lo sợ.
Nhưng khi tới thế giới này, bọn họ lập tức nhận ra một sự thật đáng sợ.
Có vẻ, m·ưu đ·ồ của những thực thể siêu thoát phía bên trên không đơn giản như họ đã nghĩ.
Hai người tránh được vỏ dưa nhưng cuối cùng lại chạm phải vỏ dừa.
Nếu ở trận chiến tại Đại Khương vương triều, đó là một trận chiến xâm lược, b·ị đ·ánh lui cũng không sao vì đó không phải đất của nhà mình, bọn họ thấy tình hình không ổn, có thể rút lui thì cũng không ai ý kiến gì.
Nhưng hiện tại, trong trận chiến tại thế giới này.
Đây là kẻ thù đã đánh đến tận nhà, nên thân là những thực thể nửa bước siêu thoát thuộc Tiên Vực, Bạch Hổ Thần Nữ và Thanh Tùng Tử không thể không ra tay.
Đối thủ của hai người họ là Xích Thiên, tuy cũng là một thực thể nửa bước siêu thoát, nhưng thiếu niên trước mắt họ lại không mạnh tới quá mức như Bạch Hồn hay Lâm Lục Dạ.
Trình độ cũng không hơn một trong hai người quá nhiều lần.
Vì vậy, hai thực thể bên phe Tiên Vực chỉ cần liên thủ với nhau, thì rất nhanh chóng, Xích Thiên đã bị áp đảo hoàn toàn.
Oanh!
Một v·ụ n·ổ lớn vang vọng không trung, năng lượng cuồng bạo đủ để san bằng cả đại thiên thế giới này thành từng mảnh vụn.
Nhưng nếu bên phía Liên Minh Nhân Loại có Nhân Đạo Đại Trận để đề phòng thế giới bị phá hư, thì tại Tiên Vực này, cũng có Chư Thiên Tinh Đấu Đại Trận làm một công việc tương tự.
Bay ra từ v·ụ n·ổ ấy giờ này là một Xích Thiên đã b·ị đ·ánh vô cùng chật vật.
Sức mạnh của thiếu niên dù cho rất mạnh chăng nữa, nhưng lấy một đánh hai vẫn là quá sức với hắn.
Mái tóc đỏ của Xích Thiên giống như đã mất đi sức sống, cả người thiếu niên lúc này toàn máu là máu, máu nhuộm đỏ luôn cả bộ đồ trắng đặc trưng của các Bạch Hồn Tinh Linh.
Thiếu niên cô gắng đứng vững trên không trung, nhưng thương thế nặng nề trên thân thể khiến hắn liên tục run rẩy vì đau đớn.
Mọi thứ đã đến cái nước này, Xích Thiên vô cùng hối hận vì đã t·ấn c·ông vào một thế giới mà chưa điều tra rõ về nội tình bên trong nó.
Vụ nổ trước mắt thiếu niên nhanh chóng được xé tan.
Đi ra từ đó là Bạch Hổ Thần Nữ và Thanh Tùng Tử với một vài v·ết t·hương nhẹ trên thân thể.
Tình cảnh hiện tại khiến Xích Thiên cũng không biết phải làm sao đây nữa, khi mà Bạch Hổ Thần Nữ có thực lực không thua kém gì hắn cứ liên tục lao lên t·ấn c·ông.
Trong khi đó, Thanh Tùng Tử ở phía sau thi triển đủ các loại thuật pháp khác nhau.
Mà dưới Chư Thiên Tinh Đấu Đại Trận này, thực lực của lão họa sĩ kiêm trận pháp sư đó đã tăng thêm một tầng lầu.
Mỗi một bút mà lão ta vẽ ra đều chứa bên trong uy lực khó có thể tin nổi.
Đủ loại cảm giác điên cuồng cảnh báo, Xích Thiên cảm nhận được có nguy hiểm đang tới gần mình.
Và đầu nguồn của các mối nguy ấy tới từ khắp mọi nơi, khiến hắn muốn tránh cũng không thể tránh.
Ánh mắt thiếu niên khóa chặt vào lão họa sĩ Thanh Tùng Tử.
Có lẽ, lão ta đang chuẩn bị sử dụng một chiêu thức nào đó vô cùng nguy hiểm.
Không ngồi chờ c·hết, Xích Thiên lập tức lao về phía trước, cố gắng sử dụng tốc độ nhanh nhất để tiếp cận đối phương.
Nhưng rất tiếc cho hắn ta, vì nếu hắn muốn chạm vào người lão họa sĩ già kia, thiếu niên còn phải đi qua một cửa ải là Bạch Hổ Thần Nữ.
Một cú đấm bất ngờ được vị thần nữ tung ra, lập tức đánh văng thiếu niên đang trên đường bay tới, khiến Xích Thiên bay ngược ra xa, cày lên trên không gian vô số các vết nứt.
Lúc này, Xích Thiên muốn có thể làm gì thì cũng đã quá muộn.
Khí cơ nguy hiểm kia đã khóa chặt lấy hắn.
“Tiểu bối, mau đầu hàng đi, ngươi không thể nào cùng một lúc đánh lại hai chúng ta đâu.
Nên nếu không muốn bỏ mạng vô ích, vậy thì mau giơ tay chịu trói đi.”
Nhưng nhìn vào thái độ của thiếu niên, cùng với ý chí hiên ngang ấy, Thanh Tùng Tử cũng chỉ có thể lắc đầu.
“Hừm, đúng là không biết sống c·hết a.”
Chỉ thấy lão họa sĩ đưa cây bút lông về phía Xích Thiên, ngay lập tức, màu đỏ có trên người thiếu niên đã lập tức biến mất.
Cả thân thể Xích Thiên cũng xụi lơ ngay giữa không trung, khi mà phần lớn sức mạnh của hắn đã bị người lấy ra.
“Đây là…”
Lúc này, Xích Thiên trơ mắt nhìn thấy một con xích long với lớp vảy đỏ như máu đang được lão họa sĩ vẽ ra ngay trên không trung.
Hắn có thể nhận ra được, thứ mực nước được sử dụng để vẽ ra con rồng ấy được lấy ra từ chính bản thân hắn.
Vẽ rồng điểm mắt, trong phút chốc, một con xích long đã được hoàn tất, sống động như thật.
Con vật uốn lượn bay trên chín tầng trời cao, ngay sau đó, nó lao xuống, đâm thẳng vào trong người Xích Thiên giờ này vẫn còn đang suy yếu.
Xích long cắn chặt Xích Thiên trong miệng nó, và cả hai cùng nhau lao xuống lục địa phía bên dưới, gây ra một v·ụ n·ổ kinh hoàng, xé tan một mảng lục địa rộng lớn.
Khi khói bụi tan đi, cả Bạch Hổ Thần Nữ và Thanh Tùng Tử đều đã có mặt tại hiện trường, nhìn về phía những gì còn lại của thiếu niên tại trung tâm v·ụ n·ổ.
Tuy thân thể của Xích Thiên đã tan nát, da thịt đã tan biến hoàn toàn, nhưng bộ xương của thiếu niên ấy vẫn tồn tại ở nơi đây, một bộ xương đỏ long lanh như huyết ngọc.
Không hiểu tại sao, khi nhìn vào bộ xương trước mắt, hai người bên phía Tiên Vực lại cảm thấy nguy hiểm còn hơn cả khi thiếu niên kia còn là con người.
Giống như thể tất cả sức mạnh của Xích Thiên giờ này đã được dồn toàn bộ vào trong xương cốt của hắn ta.
Khi hai người họ còn chưa biết nên xử lý như thế nào.
Một bóng người đã đột nhiên xuất hiện làm họ hú hết cả hồn.
Chư Thiên Vạn Cổ Duy Nhất Tiên giáng lâm, khiến cho hai người lập tức quỳ gối bái kiến.
“Bái kiến thượng tiên!”
“Bái kiến thượng tiên!”
Nhưng đáp lại họ, vị tiên nhân kia chỉ đơn giản là khoát tay nhẹ nhàng.
“Miễn lễ, ta có mặt ở nơi đây là để giải quyết vụ việc này.”
Bạch Hổ Thần Nữ và Thanh Tùng Tử quay sang nhìn nhau, hai người biết chuyện ở nơi đây không còn là thứ mà họ có thể nhúng tay.
Nên trong nháy mắt, cả hai đã cùng nhau biến mất.
Khi những thuộc hạ của mình đã rời đi, Chư Thiên Vạn Cổ Duy Nhất Tiên chỉ có thể thở dài khi nhìn vào bộ xương đang nằm trên mặt đất.
“Cái quái gì mà học sinh trao đổi chứ?
Rõ ràng Diệp Hiên chúng ta gửi sang ngoan hiền như vậy, còn bên phía Liên Minh Nhân Loại các ngươi lại gửi tới nơi đây một con báo con.
Mới tới ngày đầu tiên mà thôi đã khiến cho một cái đại thiên thế giới của ta tan hoang hết cả ra rồi.”
Lúc này, trong lòng vị tiên nhân chỉ có duy nhất một ý niệm, đó là trả hàng, phải trả lại hàng.
Đồng thời cũng phải để cho Diệp Hiên đi về, không thể để thằng nhóc làm việc trong cái môi trường của Liên Minh Nhân Loại như vậy được.
Nhưng suy đi nghĩ lại, mọi thứ trong đầu Chư Thiên Vạn Cổ Duy Nhất Tiên cũng chỉ là suy nghĩ thoáng qua mà thôi.
Dù sao vụ việc này cũng có hợp đồng giấy trắng mực đen đầy đủ cả, chữ ký cũng đã ký lên.
Như vậy thì cái giá để có thể trả lại hàng sẽ phải đắt gấp mười lần so với giá gốc.
Nên hiện tại, vị tiên nhân cũng chỉ có thể thở dài và đành chấp nhận sự thật.
Ngẩng đầu lên trời cao, Chư Thiên Vạn Cổ Duy Nhất Tiên nhìn thấy soái hạm của Xích Thiên vẫn đang tàn phá bừa bãi khắp nơi.
Nên chỉ bằng một cái vồ nhẹ, cả con tàu với kích thước của cả một hệ sao bỗng dưng thu nhỏ lại trong tay vị tiên nhân.
Tất cả những thành viên phi hành đoàn giờ này đều chỉ có thể hoảng loạn trong bất lực.
Chỉ một cái nắm nhẹ, cả con tàu lập tức bị nghiền nát.
Và khi vị tiên nhân xòe lòng bàn tay ra, một con mắt giả đã được chế tạo ra trong tích tắc, một con mắt đỏ như máu, rất hợp với tông màu của Xích Thiên.
“Cái này xem như kim thủ chỉ cho ngươi khi ngươi hoạt động trong lãnh thổ của Tiên Vực chúng ta đi.”
Chư Thiên Vạn Cổ Duy Nhất Tiên tới gần Xích Thiên, nhét con mắt giả vào trong bộ xương ấy.
Tiếp đó, trong lòng bàn tay vị tiên nhân cũng có luôn một bản hợp đồng lao động.
Trên đó đã có cả chữ ký của Ghế Số 1 và Chư Thiên Vạn Cổ Duy Nhất Tiên.
“Đây, còn có giấy tờ của ngươi nữa, thiếu niên, sau này ngươi muốn đi hay ở lại Tiên Vực của chúng ta thì tùy.
Chỉ hi vọng ngoài việc phá làng phá xóm ra, ngươi còn có thể góp sức xây dựng Tiên Vực chúng ta.”
Sau khi chứng kiến khả năng phá nhà của Xích Thiên, người đứng đầu Tiên Vực này giờ chỉ muốn ném hắn đi càng xa càng tốt, đừng nói gì tới việc muốn giữ hắn lại làm việc cho mình.
Nhấc bộ xương đỏ như huyết ngọc lên.
Chư Thiên Vạn Cổ Duy Nhất Tiên lúc này nhìn xuyên qua vô số các thế giới khác nhau.
“Xem nào, giờ ném ngươi tới nơi nào để bắt đầu thì hợp nhỉ?”