Chương 518: Phiên ngoại, Thử để cho ả biết yêu đi.
Trong một khoảng thời gian không xác định nào đó.
Tại một hành tinh nào đó chưa biết tên.
Mặt trời dần mọc lên từ phương đông.
Ánh sáng chiếu tới nơi núi cao rừng sâu, khung cảnh mịt mờ như tranh vẽ.
Trên đỉnh một ngọn núi vô danh, lúc này đang có hai bóng người đang ngồi ở nơi đây.
Một người ăn mặc vô cùng thần bí, với chiếc áo choàng đen gần như phủ kín toàn bộ thân thể, một biểu tượng hình con mắt được đúc bằng hoàng kim và trang trí bằng hồng ngọc đã che đi gần như toàn bộ gương mặt của hắn ta.
Người còn lại là một học giả với mái tóc đen cắt ngắn, gương mặt nhìn qua toát lên vẻ lạnh lùng nhưng cũng đầy tri thức, và dù cho có đeo một cặp kính cận tròn cũng không thể nào che lấp đi hào quang trí tuệ trong đôi mắt đỏ như hồng ngọc ấy.
Trên người vị học giả này là một chiếc áo khoác của các pháp sư đã cũ nát theo năm tháng.
Một vị học giả dù cho quần áo tả tơi, thậm chí đi chân trần đo đạc mặt đất chăng nữa, nhưng cuốn sách trên tay anh ta vẫn luôn sạch sẽ như mới, đủ để biết người này tôn trọng tri thức tới nhường nào.
Nếu có một khuyết điểm nào đó của thanh niên tri thức ấy, thì một là nhìn qua quá nghèo, và hai là chiều cao dưới mức trung bình của nam giới.
Giờ này, trên đỉnh núi cao.
Vị học giả vẫn đọc sách thưởng trà, nhưng bên cạnh anh ta, tên thanh niên bí ẩn kia giống như bị đủ loại xui xẻo quấn thân.
Không phải là uống nước muốn sặc gần c·hết, thì cũng là đang đi đường tự dưng lại ngã chổng vó ra mặt đất, ly trà nóng trên tay lúc này cũng không cầm vững, dội thẳng vào mặt hắn ta.
“Sư phụ, con biết lỗi rồi!
Người mau dừng lại đi!
Con không nên chê nhân dạng của người là ba mét bẻ đôi nữa.”
Nhưng trước những lời cầu xin tới từ đệ tử mình, thanh niên vốn đang bình tĩnh thưởng trà bỗng bóp nát ly trà trong tay.
“Trần Bình An, con hôm qua nói với ta là muốn học một loại vận mệnh thuật mới đúng không?
Nếu vậy thì ngay bây giờ ta sẽ dạy cho con một tuyệt chiêu của mình.
Đại Vận Mệnh Thuật: Mệnh Trung Chú Định.”
Tiếp đó, chỉ thấy vị học giả chỉ đơn giản là ném ra một hỏa cầu thuật, một phép thuật cơ bản của cơ bản.
Lúc này, dù không có con mắt để miêu tả tâm tình, như thái độ của Trần Bình An chính là không tin những gì mà sư phụ mình vừa nói.
Vừa rồi thì nhìn kiểu gì cũng chỉ là một hỏa cầu thuật vô cùng bình thường, ngoài việc nó mạnh hơn, bay nhanh và xa hơn so với những pháp sư cấp thấp thi triển ra một chút, còn lại cũng chẳng có gì lạ ở đây.
“Sư phụ, người đừng trêu chọc con như vậy chứ?
Đó chẳng phải là một hỏa cầu thuật vô cùng bình thường sao?”
Nhưng đáp lại, vị học giả kia chỉ đơn giản là lật ra những trang sách của mình.
“Ta nói, sau vài phút nữa, gương mặt con sẽ chạm vào viên hỏa cầu ấy, con liệu có tin hay không?”
Trần Bình An lúc này muốn nói không tin, nhưng chẳng hiểu tại sao, dưới chân hắn ta bắt đầu rung lắc mạnh.
Một khe nứt bỗng dưng xuất hiện, có thể thấy rõ ràng đang có dung nham lưu chuyển ngay bên dưới khe nứt ấy.
Oanh!
Một vụ phun trào bất ngờ xảy ra.
Dung nham và áp lực cao lập tức thổi bay Trần Bình An lên cao cả chục cây số, bay qua tầng khí quyển của hành tinh.
Nhưng ngay lúc này, cảm ứng nguy hiểm của thanh niên bí ẩn ấy lại cảm thấy có gì đó không ổn sắp xảy ra với mình.
Một cánh cổng không gian đột ngột được mở ra.
Tiếp theo đó những âm thanh điện tử liên tục vang lên.
“Rider kick!”
Một kamen rider qua đường nào đó bỗng dưng bị dịch chuyển không gian tới nơi đây, đá bay Trần Bình An sang một hướng khác.
Chưa dừng lại tại đó, khi mà thanh niên bí ẩn còn chưa kịp định thần lại.
Từ vũ trụ xa xôi, đột nhiên một đầu đ·ạ·n từ phương xa bay tới, và tạo thành một v·ụ n·ổ đủ để hủy diệt cả một lục địa của hành tinh.
Bay ra từ đám mây bụi của v·ụ n·ổ.
Dù cho trên người không một v·ết t·hương, nhưng nhìn qua dáng vẻ của Trần Bình An lúc này lại vô cùng chật vật.
Hắn ta rơi tự do từ trên cao xuống, rơi vào lục địa phía bên dưới.
Cảm nhận nguồn nhiệt do đám mây dung nham ở phương xa phát ra.
Trần Bình An nhận ra, đó là nơi hắn vừa bị vụ p·hun t·rào n·úi l·ửa ném lên trên không trung.
Đúng lúc này, trong cảm nhận của hắn, một quả hỏa cầu đang càng lúc càng tới gần.
Khiến hắn muốn tránh cũng không thể tránh.
Và khi Trần Bình An muốn né khỏi phép thuật ấy, không hiểu tại sao, trong lòng hắn lại xuất hiện một dự cảm chẳng lành.
Rằng cho dù cả thế giới này có nổ tung, thời gian phải nghịch đảo, không gian muốn tan vỡ chăng nữa.
Cả thế giới cũng phải hoàn thành bằng được một định mệnh, rằng bản mặt của Trần Bình An phải chạm vào viên hỏa cầu ấy.
Nên Trần Bình An cũng hiểu ra, hắn thản nhiên đối mặt với vận mệnh đã được định sẵn của mình.
Ngay bên cạnh nơi núi lửa vừa phun trào, vị học giả vẫn thản nhiên uống trà, dù cho phía sau lưng hắn giờ này là cả một địa ngục rực lửa chăng nữa.
Nhưng nếu ai đó nhìn kỹ, có thể thấy nơi mà vị học giả ấy đang ngồi và phần còn lại giống như hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Một bên sinh cơ bừng bừng, bên còn lại là khói lửa của hủy diệt.
Ngay khi tách trà vừa được vị học giả uống xong.
Một bóng người từ trên trời rơi xuống, va vào mặt đất tạo thành một hố sâu hình người.
Trèo lên khỏi cái hố ấy dĩ nhiên vẫn chính là Trần Bình An, chỉ khác là gương mặt hắn ta giờ này đen như đáy nồi sau khi tiếp xúc với hỏa cầu do sư phụ của hắn thả ra.
Ngay khi trèo ra khỏi cái hố ấy, Trần Bình An đã lập tức quỳ rạp xuống đất, miệng hắn không ngừng nói ngon nói ngọt.
“Sư phụ, vận mệnh thuật của người đúng là tinh diệu có một không hai, cả đời con muốn học cũng không hết.
Nên mong sư phụ chỉ dạy cho đồ nhi, đồ nhi sau này chắc chắn sẽ báo hiếu đưa tang…”
Nhưng còn chưa nói hết câu, một cuốn sách đã đập thẳng vào đầu của tên nghịch đồ ấy.
“Nghịch đồ, ngươi biết rằng tuổi thọ của một thực thể siêu thoát như ta chính là vô cùng vô tận, thế mà ngươi muốn báo hiếu đưa tang là sao đây, muốn rủa ta c·hết chắc.
Với lại ta cũng chỉ là học giả một nghèo hai trắng, chẳng có gì cho ngươi đâu, nên tốt nhất ngươi bỏ cái tâm tư muốn kế thừa gia sản của ta đi.
Còn việc ngươi muốn học Đại Vận Mệnh Thuật…”
Chỉ thấy giờ này vị học giả lấy ra một quả cầu đen như màn đêm, bên trong đó phong ấn một thực thể hùng mạnh nào đó khiến Trần Bình An cũng phải sởn gai ốc.
“Đây là kẻ thù của ta, Cổ Thần Bóng Tối Spherias.
Dù cho đã bị ta đánh bại chăng nữa, nhưng cứ khoảng vài cái nguyên hội, ả ta lại khôi phục một lần và muốn báo thù ta, làm ta phiền không thôi.
Nên ta sẽ truyền lại Đại Vận Mệnh Thuật cho con, nhưng phải đáp ứng với ta một yêu cầu.
Đó là sau này xử lý ả cho ta, một lần và mãi mãi luôn ấy.
Nếu như con không thể làm được chuyện ấy, vậy thì cái giá phải trả sẽ nặng như thế nào chắc ta không cần phải dậy con nữa.”
Ánh mắt đỏ của vị học giả như ma quỷ tới từ địa ngục, khiến bất cứ ai nhìn vào đôi mắt ấy đều phải nổi da gà.
Nhưng trước những lời dọa nạt tới từ sư phụ mình, Trần Bình An vô cùng thản nhiên mà tiếp nhận nó.
Cầm quả cầu bóng tối phong ấn Spherias trong tay, thanh niên bí ẩn quay sang hỏi người thầy của mình.
“Sư phụ, người có cách nào giải quyết ả hay không?”
Đồ đệ dám hỏi thì vị học giả ấy cũng dám bịa ra một đáp án để trả lời.
“Cái đó ta cũng không biết, nhưng cứ thử để cho ả biết yêu đi.”
Nghe sư phụ nói những lời không đáng tin cậy như vậy, Trần Bình An cũng đối đãi bằng một thái độ không đáng tin cậy không kém.
“Sư phụ, vậy đối phương bao nhiêu tuổi rồi, mà tại sao sư phụ không thuần phục ả cho mình dùng?”
Nghĩ tới viễn cảnh mình và Spherias, với một thực thể chỉ có thể nói là mãng phu, là một con lửng mật trong làng vô hạn siêu thoát.
Vị học giả chỉ có thể đối đãi bằng một thái độ ghét bỏ.
“Ta vốn sinh ra đã không có cảm xúc của con người, ngoại hình hiện tại của ta cũng chỉ là một túi da, nên ta cũng không thể nào nảy sinh tình cảm với con ả đó được.”
“Sư phụ, nếu đây là kẻ thù cùng thời đại với người, chắc ả cũng phải lớn tuổi lắm rồi nhỉ, con không thích gái lớn tuổi hơn mình.
Và lại, do con vốn mù từ nhỏ, nên cũng chẳng biết được ai đẹp ai xấu mà yêu với chả thích.”
Cả hai thầy trò giờ này đều chỉ có thể trầm mặc với nhau.
Cuối cùng, Trần Bình An cũng chỉ có thể thở dài.
“Xem ra, chúng ta cần một thằng nào đó xui xẻo để tiếp cái bàn này.
Nếu như màu sắc của ả là màu đen, chúng ta cũng nên tìm một thực thể nào đó màu trắng…”
“Đệ tử, đừng nói như thể thầy trò chúng ta vừa giở cái trò không thể miêu tả gì với ả Cổ Thần Bóng Tối đó chứ?”
Chợt vị học giả nhớ ra điều gì đó.
“Đúng rồi, nếu như con chịu giúp ta giải quyết ả, ta sẽ dẫn cầu dắt mối, để cho mấy thế lực ta quen biết đầu tư vào cái Liên Minh Nhân Loại của con.
Con thấy sao? Đệ tử?”
Nghe những ngôn từ đầy vẻ dụ hoặc tới từ sư phụ mình, Trần Bình An lúc này chỉ có thể cắn răng đồng ý.
Nhìn vào quả cầu bóng tối trong tay, vị Chủ Thần đầu tiên của Liên Minh Nhân Loại cũng đã có cho mình một phương án.
“Chậc, thật không ngờ, lại có ngày ta phải thành lập một cái tà giáo ngay trên đất nhà mình.
Mà nên đặt tên cho cái tà giáo ấy là gì nhỉ?
Phải rồi, Ám Ảnh giáo đoàn đi.
Và ta cũng cần tìm thằng xui xẻo nào đó tiếp bàn, quản lý cái giáo phái ấy nữa…”