Thế giới giả lập, giang hồ cao võ thế giới.
Đã hơn 2 năm qua đi, kể từ ngày Lâm Lục Dạ cho máy bay n·ém b·om lãnh địa của Sở vương.
"Đại vương! Nhà đò đã chờ ở phía kia!
Chỉ cần chúng ta vượt qua sông Long Giang là có thể tới lãnh địa của Tiêu vương!"
Một đoàn người gồm 50 người ăn mặc như nạn dân, họ chạy trối chết như thể phía sau có thứ gì đó rất kinh khủng đang đuổi theo.
Sở vương giờ này ăn mặc bẩn thỉu, dáng vẻ gầy gò, còn đâu uy thế ngày xưa, khi mà hắn còn nắm trong tay ba phần thiên hạ.
Sau cái ngày hắn chứng kiến đầu của Huyết Sát Lão Ma được đặt trong lồng hấp ấy, mọi thứ đã dần hóa thành một cơn ác mộng tồi tệ.
Sở vương phủ của hắn là nơi trọng điểm ném bom của không quân Đông Châu, cả tòa cung điện khí phái biến thành một đống phế tích, đó là ngày đầu tiên Sở vương không ngủ trong cung điện.
Những ngày sau đó, mọi thứ càng trở nên gian khổ hơn.
Quân đội của Lâm gia chỉ có thể nói là vô địch, đánh đâu thắng đó, không có đối thủ có thể ngăn cản.
Những kẻ đầu tiên bị xử lý là liên minh các thế lực nhỏ hợp lại, nhằm tiêu diệt đứa con gái dám kiêu ngạo tự xưng Dạ Đế.
Tất cả đều bị hủy diệt.
Phi Thiên cảnh phía trên vốn ít ỏi nhưng tại Lâm gia, có quá nhiều người đã có thể đánh ngang với Chân Ý cảnh.
Binh lính và võ giả thông thường thành oan hồn dưới bánh xích của xe tăng.
Lâm gia một đường hát vang tiến mạnh, nhanh chóng chiếm đóng hơn 11 châu phủ.
Sau khi dẹp hết các thế lực nhỏ, con mồi Lâm gia để ý tiếp theo đương nhiên là lãnh thổ của Sở vương.
19 châu phủ của Sở vương nhanh chóng bị công hãm.
Tin thất bại bay đầy trời, quân đội giống như một đám phế vật, không thể chiến thắng dù chỉ một trận.
Việc có thể giết chết vài trăm binh lính của Lâm gia trong một trận chiến cũng có thể coi là một tin đại thắng, thứ được đánh đổi bởi hàng chục vạn quân đã tiêu hao.
Mất dần tất cả thành trì, cuộc sống của Sở vương ngày càng trở nên khó khăn.
Đặc biệt là khi thành trì cuối cùng sụp đổ, hắn và các thân tín của mình đã phải cải trang thành lưu dân rồi bỏ chạy.
Giờ này, Sở vương không muốn quyền lực gì nữa, hắn đã chịu giày vò quá đủ rồi, hắn muốn tìm một nơi nào đó ở ẩn làm một ông nhà giàu cho đến hết đời.
Hắn và 50 thân tín của mình nhanh chóng lên hai chiếc thuyền buôn lớn đã chuẩn bị sẵn trên bến, vượt sông tiến về lãnh địa của Tiêu vương.
"Đại vương, không ổn rồi, phía trước phát hiện một hạm đội mang cờ của Thần Dũng tướng quân!"
Nghe tới cái danh hiệu này, Sở vương sợ xanh cả mặt, hắn còn nhớ bóng người kinh khủng đó, một kẻ có sức mạnh kinh người đã vác cả trăm ngọn núi, dễ dàng đè bẹp liên quân của hắn và Tiêu vương như những con sâu kiến.
"Nhanh! Nhanh chóng quay thuyền cho ta nếu các ngươi không muốn chết!"
Sở vương điên cuồng gào thét, ra lệnh cho đám thuộc hạ của mình.
Cái danh hiệu Thần Dũng tướng quân đối với hắn chính là cơn ác mộng số 2 được xếp sau Dạ Đế.
Chiếc thuyền buôn nhanh chóng đổi hướng, né xa các chiến thuyền của Ung đế càng xa càng tốt.
Nhưng Sở vương đâu biết được, khí tức của hắn đã bị Thần Dũng tướng quân Trương Hổ khóa chặt.
Soái hạm chính của triều đình, trên boong tàu, Trương Hổ đang tán gẫu với mấy vị quân sư của mình.
"Lần này chúng ta đi thu thập phương đông 43 châu quận còn lại, các vị có ý kiến gì chăng."
Hội quân sư và phó tướng không hề đưa ra bất cứ ý kiến gì mà chỉ đơn thuần là những lời nịnh nọt.
"Đại tướng quân giờ này uy danh khắp thiên hạ, người nào không biết ai mà không hay.
Lần trước tiểu tướng chỉ mượn một chút uy danh của tướng quân, dùng một lá cờ có ghi bốn chữ "Thần Dũng tướng quân" cũng có thể một mình đoạt lại 32 thành trì.
Chắc hẳn đám người dưới trướng Dạ Đế nhìn thấy lá cờ này cũng phải nhanh chóng mở cổng xin hàng."
"Bẩm tướng quân, tin tức triều đình đã dành lại 45 châu quận phương tây chắc chắn sớm muộn cũng lan truyền khắp thiên hạ, tại hạ cảm thấy chẳng mấy chốc các châu phía đông cũng sẽ đầu hàng, chúng ta sẽ không đánh mà thắng cuộc chiến này."
"Tướng quân, mạt tướng thấy chúng ta có thể dùng đại thế để thuyết phục quan lại đang cai quản các châu phủ phản loạn quay trở lại với triều đình, từ đó dần dần nhổ bật gốc thế lực của Dạ Đế."
Những người này đóng góp ý kiến thực ra cũng để cho có.
Kể từ khi vị Thần Dũng tướng quân này đột phá võ đạo, mọi mưu kế bọn họ đóng góp cho Trương Hổ đều không đáng nhắc tới.
Một người thành quân chính là từ ngữ chính xác nhất để miêu tả Trương Hổ.
Còn tại sao triều đình lại có thể thu thập đất đã mất nhanh như vậy, tất cả đều là vì thập hoàng tử Diệp Hiên đã xuống núi.
Vị hoàng tử này đã không hề ngần ngại dẫn dắt cả thế lực của mình là Vạn Kiếm tông đầu nhập triều đình.
Với cái tu vi đã vượt qua Phi Thiên cảnh không biết bao nhiêu lần, không có ai trong triều đình dám làm khó dễ cho hắn.
Thập hoàng tử Diệp Hiên nhanh chóng được hoàng đế phong cho danh hiệu Thần Kiếm vương, và đồng thời cũng là Đại Ung đế quốc đệ nhất cao thủ.
Ngay sau khi nhận chức và đất phong, Diệp Hiên nhanh chóng đi tìm một người anh em khác của mình là Tiêu vương để "bàn chuyện".
Nghe nói trước đó vài ngày, đầu của 45 tên Chân Ý cảnh, là đầu của những chưởng môn, gia chủ các gia tộc đứng sau ủng hộ Tiêu vương được treo lên cổng thành.
Kết quả là Tiêu vương "nằm bệnh" vài ngày sau đó, tất cả các hậu duệ của Tiêu Vương cũng đã giống như "bị lây bệnh" rồi đồng ý lệnh chiêu an của hoàng đế.
Tất cả các châu phủ do Tiêu vương cai quản cũng nhanh chóng về tay triều đình.
Các thế lực nhỏ cũng nhanh chóng đầu hàng.
Triều đình có hai vị Thần Kiếm vương và Thần Dũng tướng quân giống như đã khôi phục lại thời kỳ đỉnh cao của mình.
Chỉ sau ba tháng, cuộc chiến tranh kéo dài gần 10 năm đột ngột biến đổi, Đại Ung đế quốc tưởng chừng như sẽ chìm vào lịch sử lại trỗi dậy một lần nữa.
Có được Diệp Hiên thủ vững ở hậu phương, Ung đế có thể thoải mái phái Thần Dũng đại tướng quân đi chinh chiến khắp nơi, thu hồi lại đất đã mất.
Hiện tại, thiên hạ 180 châu quận, triều đình đã chiếm lại 137 châu.
Còn phần đất phương đông do Sở vương chiếm đóng, hay giờ là Lâm Lục Dạ chiếm đóng vẫn chưa quay trở lại.
"Đại tướng quân, trên đường đi mạt tướng có nghe thấy một tin đồn, đó chính là Sở vương không giữ nổi thành trì mà bỏ chạy về phương tây, mong nhờ có thể dựa vào Tiêu vương."
Nghe tới tin đồn này, Trương Hổ chỉ cười mỉm một cách khó hiểu.
Người đàn ông to béo nhặt trên bàn một quả óc chó, ông ta tung nó lên vài cái như thể muốn xác định cân nặng.
"Sở vương sao? Rất có thể vị đại vương này bị phản tặc Dạ Đế tập kích trên đường rồi bỏ mạng ấy chứ."
Nghe thấy lời này, tất cả mọi người xung quanh đều cảm thấy khó hiểu, vị Thần Dũng đại tướng quân này dường như có thâm ý gì đó trong lời nói vừa rồi.
Nhưng Trương Hổ không giải thích gì thêm nữa, hắn ném mạnh quả óc chó về một hướng bên phải của chiến hạm.
Long Giang là một con sông rất lớn của Đại Ung đế quốc, nó rộng hơn 30 km ở nơi rộng nhất nên nhiều lúc thuyền bè cách nhau quá xa cũng khó mà nhìn thấy nhau.
Trên tàu của Sở Vương.
"Đại vương, chúng ta an toàn rồi, không còn trong tầm nhìn của hạm đội triều đình nữa."
Thái giám bên cạnh thở phào nhẹ nhõm báo cáo.
Đây cũng là sắc mặt chung của nhiều người trên tàu.
Sở vương thấy mọi thứ dường như không vấn đề gì, hắn cũng an tâm đi xuống khoang dưới của tàu mà nghỉ ngơi.
Nhưng ngay khi ngồi vào chiếc ghế còn chưa nóng chỗ, hắn lại nghe thấy một tiếng rít.
Oanh!
Có vật thể nào đó bay tới với tốc độ cao đã phá hủy thân tàu, nhiệt độ do vật thể đó phát ra do ma sát với không khí nhanh chóng đốt cháy mọi thứ.
Còn về Sở vương?
Hắn đã tan xương nát thịt ngay từ giây phút đầu tiên, vì thứ vật thể ấy hướng thẳng tới khoang tàu nơi hắn nghỉ ngơi, tinh chuẩn đánh trúng người hắn.
Một quả óc chó bọc bởi một loại năng lượng kỳ lạ, được ném với tốc độ cao bắn xuyên qua hai tàu buôn của Sở vương, đánh chìm chúng ngay trên mặt sông.
Ở trên cột buồm của chiến hạm triều đình, một binh lính đang canh gác thì hắn chợt thấy có ánh lửa đỏ phát ra trên mặt sông.
"Báo cáo, cách chúng ta khoảng 7 dặm phía tay phải, giống như có một tàu buôn đang bốc cháy!"
Binh lính báo cáo rất to, dõng dạc nhưng Trương Hổ vẫn bình tĩnh như không biết chuyện gì đã xảy ra, trên tay hắn đang vê một quả óc chó khác.
"Cái thế đạo này giặc phỉ hoành hành, nếu tàu buôn đã bốc cháy thì tình hình cũng đã hết cứu rồi.
Nghe lệnh của ta, tiếp tục để tàu tiến về phía trước, ngăn chặn loạn thế này, chỉ cần các ngươi chậm một giây là loạn thế sẽ kéo dài thêm một giây, lại sẽ có thêm vô số bách tính chết đi."
Trương Hổ trình bày dõng dạc đầy lời chính nghĩa, biến hình tượng của hắn trong lòng toàn quân trở nên cao lớn hơn, vô số người muốn suốt đời đi theo hắn sau lời nói này.
Cả hạm đội hàng vạn chiến thuyền tiếp tục tiến về phía trước, bỏ mặc hai chiếc thuyền buôn đang bốc cháy dữ dội.
Thế lực của Sở vương chính thức bị hủy diệt.
Cùng lúc đó.
Sở vương thành, thành trì lớn nhất nằm ở trung tâm của 43 châu phủ phương đông.
Trên bàn trà của Lâm Lục Dạ, báo cáo từ các nơi đang chồng chất như núi.
Chỗ tài liệu này đã được rất nhiều quan văn tổng hợp lại các tin tức cần thiết, tuy vậy, số lượng báo cáo vẫn nhiều khủng khiếp.
Nhưng may mắn, Lâm Lục Dạ thân là một Pháp Lực cảnh võ giả, thủ đoạn đã không phải là người bình thường có thể hiểu.
Sóng pháp lực chỉ cần đảo qua, tất cả thông tin được ghi trên giấy giống như đã truyền thẳng vào não bộ.
Từ khi chỗ tài liệu này được đặt lên trên bàn, chúng đã bị Lâm Lục Dạ đọc qua toàn bộ.
Nhấp nhẹ ly trà một cách nhàn nhã, nhưng cô nàng lại thở ra với những lời vô cùng nghiêm trọng.
"Thật không nghĩ tới thế trận đế quốc này lại thay đổi nhanh như vậy, một người vừa xuất sơn lại có thể biến một đế quốc sắp sụp đổ trở lại quỹ đạo."
Nhìn cái danh hiệu của kẻ này, Lâm Lục Dạ nhíu mày lại, cô nhớ lại vài năm trước, ngày mà kiếm quang ngang trời suýt nữa chém trúng cô.
"8 năm trước ngươi cũng đã mạnh như vậy, không biết 8 năm sau, ngươi còn mạnh đến cỡ nào nữa."
Dạ Đế nở một nụ cười điên cuồng đầy hưng phấn.
"Cuối cùng cái thế giới nhàm chán này cũng có một kẻ có thể đánh với ta một trận, ta rất chờ mong thực lực của ngươi sẽ mạnh như thế nào đây."
"Thần Kiếm vương Diệp Hiên."
Một trận chiến nhìn như được vận mệnh dẫn dắt, nhưng thực chất lại có cái bóng của Lâm Bạch đứng sau bắt đầu được nhen nhóm.
Lúc này, thị nữ Tiểu Mai tiến tới, cô mang tới một chồng thật dày tài liệu, đặt lên trên bàn của Lâm Lục Dạ.
"Bệ hạ, lần này đại quân của Đại Ung sắp sửa xâm phạm biên cảnh, tàu ngầm của chúng ta đã sẵn sàng khai hỏa, liệu chúng ta có nên bắt đầu chiến tranh hay không?"
Nếu ở hoàng cung của Đại Ung đế quốc, một cung nữ dám làm như vậy không biết đã phải chết bao nhiêu lần.
Nhưng Lâm Lục Dạ luôn công nhận bản thân mình là người hiện đại nên không có nhiều quy củ, các nội quy trong cái gọi là hoàng cung của Lâm Lục Dạ hiện tại cũng chẳng khác nào nội quy của một công ty bình thường.
"Chuyện đánh chặn mấy cái thuyền gỗ kia ngươi không cần phải lo, cứ để cho quân của Đại Ung đổ bộ, sau đó để Lâm Dương đi ra thử sức với kẻ được gọi là Thần Dũng đại tướng quân kia trước.
Nếu hắn sau 10 phút chưa lấy được đầu tên đó, ta sẽ tự mình ra sân."
Lâm Lục Dạ vừa uống trà, vừa trả lời tùy ý, cô ta ngồi vào vị trí này giống như chỉ để mò cá giết thời gian hơn là một lãnh đạo.
Tiểu Mai gật đầu, cúi người chào rồi sau đó cô dùng một tay nhấc cả cái bàn làm việc và toàn bộ tài liệu đang chất chồng trên đó đi.
Thị nữ này biết chắc chắn vị lãnh đạo nhìn như mò cá này đã xem xong toàn bộ tài liệu.
Rất nhanh chóng, một người khác đã đem một cái bàn làm việc mới cho Lâm Lục Dạ.
Bình minh ló rạng.
Sau vài ngày đi thuyền mệt mỏi, cuối cùng đại quân của triều đình đã đặt chân tới lãnh địa của Dạ Đế.
Nhưng đại quân này vừa mới lên bờ, Thần Dũng đại tướng quân Trương Hổ đã cảm nhận được có chuyện gì đó không hay sắp phát sinh.
Ầm! Oanh!
Ánh lửa đỏ bừng như muốn so với mặt trời mới mọc, từng vụ nổ liên tiếp phát ra ngay phía sau, toàn bộ các chiến thuyền đều đang bốc cháy dữ dội.
Hàng vạn chiến thuyền giờ chìm trong biển lửa.
Cảm giác của Chân Ý cảnh cũng chỉ thăm dò được vài chục mét dưới mặt nước, làm sao có thể phát hiện tàu ngầm ở sâu dưới lòng sông bắn ngư lôi.
Bầu không khí vốn hào hứng của quân triều đình giống như bị dội một chậu nước lạnh.
Đường lui của bọn họ giống như đã bị chặn mất.
Ầm! Ầm!
Đất rung núi chuyển, có những thứ gì đó khổng lồ đang tiếp cận nơi đây với tốc độ cao.
Các binh lính người thường sợ hãi không nói lên lời trước kích thước của những gã khổng lồ bằng sắt thép đang lao tới.
Hàng trăm cỗ máy cao 50 mét đã tiếp cận vào bao vây 70 triệu quân triều đình.
Nếu giờ này chúng nổ súng, đây sẽ là một cuộc thảm sát.
Giác quan thứ 6 của tất cả các võ giả triều đình liên tục cảnh báo, nếu để thứ vũ khí kia khai hỏa, chỉ có một con đường duy nhất là đường chết mà thôi.
Là một đại tướng quân, Trương Hổ lúc này cũng cảm thấy bất lực, hắn có cảm giác mình bị một cao thủ nào đó khóa chặt, một kẻ mạnh ngang ngửa hắn đang núp trong bóng tối.
Chợt, một lời thách thức vang lên từ trên đầu của một cỗ máy.
"Tại hạ là đại tướng Lâm Dương dưới trướng Dạ Đế!
Kẻ nào là Trương Hổ?! Mau ra đây cùng bản tướng quân chiến một trận!"
0