Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 615: Lâm Bạch.
Nghe Richard nói như vậy, đồng thời cũng cảm nhận được khí thế tỏa ra từ những cánh cổng không thời gian kia.
Bạch Hồn giờ chỉ có thể thở dài.
“Trận chiến cuối cùng sao?
Ngươi nói rất đúng a.
Sau trận chiến này, chỉ có một người có thể còn sống sót, đoạt lấy vị cách cuối cùng của Liên Minh Nhân Loại và rồi siêu thoát hết thảy.”
Hiện tại, sắc mặt của Richard nhìn qua cũng giống như thể một người đang bị cắt thịt.
Giờ này, hắn biết được cơ hội để mình có thể đánh bại được Bạch Hồn gần như là bằng không, khi mà cả đội quân hắn chuẩn bị suốt bao năm qua đã tan thành mây khói.
Nhưng không vì thế mà hắn nghĩ tới việc chịu thua ở đây.
Thay vào đó, tên này trong đầu lại xuất hiện một kế hoạch khá điên cuồng, một canh bạc còn mạo hiểm gấp vô số lần mua vé số và cầu nguyện mình trúng giải độc đắc.
Nhìn vào những cánh cổng không gian kia, những hóa thân Bạch Hồn giờ chỉ lắc đầu đầy vẻ thất vọng.
“Ngươi gọi người vào giây phút cuối cùng như thế này sao?
Nhưng gọi người tới thì có ích lợi gì chứ, vì đằng nào thì chúng sớm muộn gì rồi cũng sẽ trở thành những hóa thân mới của ta mà thôi.
Dù sao công nghệ có thể đồng hóa các thực thể nửa bước siêu thoát khác thành hóa thân và quyến tộc của ta đã rất hoàn thiện rồi.”
Khi nghe Bạch Hồn thở dài đầy vẻ thất vọng như vậy, trên gương mặt của Richard giờ chỉ có một vẻ cười lạnh.
“Haha, đúng là cái trò đồng hóa và đoạt xá của ngươi đúng là rất mạnh đấy.
Nhưng đồng thời, ta cũng rất tò mò, liệu ngươi có thể đoạt xá được chính bản thân ngươi hay không đây?”
Nghe được những lời từ thủ lĩnh Diệt Thần Hội, ánh mắt Bạch Hồn không tự chủ được mà nhìn về phía bầu trời.
Từ vô số những cánh cổng không gian đang lơ lửng giữa không gian, Bạch Hồn cảm nhận được một cảm giác nguy hiểm.
Và cảm giác nguy hiểm ấy không phải tới từ sức mạnh, cũng không phải đi ra từ đó là những kẻ nào quá khó chơi.
Mà đi ra từ đó hiện tại là những kẻ khiến Bạch Hồn cảm thấy vô cùng chán ghét, khi mà một mùi hương kinh khủng như cả đầm lầy mục rữa đang đập thẳng vào mặt.
Có thể thấy, trên bầu trời.
Vô số những rễ cành của những gốc cây màu đen xám chui ra từ phía những cánh cổng không gian.
“Vị cách là của ta, không có bất cứ một kẻ nào có thể lấy đi nó!”
“Haha, đấu với vô số bản thân mình khác, đây cũng có thể xem như là một gia vị tuyệt vời trước khi ta bước lên trở thành một Chủ Thần của Liên Minh Nhân Loại a.”
Những tiếng la hét vừa quen thuộc, vừa khiến người đau đầu như một đám người mắc bệnh thần kinh đó.
Bạch Hồn nhớ ra chúng là ai rồi.
Tất cả bọn chúng, tất cả những kẻ đang đi ra từ vô số những cánh cổng không gian kia.
Chúng đều là hắn ta, đều tới từ những thực tại nơi Lâm Bạch đã dành chiến thắng.
Ngay khi cả đám Lâm Bạch tìm tới nơi đây, ánh mắt của tất cả bọn chúng đã đều khóa chặt vào những thực thể đang tỏa ra khí tức của linh hồn thuần khiết.
“Ồ, thật kỳ lạ a.
Ta đã chứng kiến vô số những bản thân mình khác tồn tại ở vô số những thực tại khác nhau.
Tất cả chúng đều giống như ta, đều đã dành chiến thắng và báo thù thành công cho gia tộc chúng ta.
Nhưng ta không ngờ được, vẫn có những thực tại nơi ta đã thất bại, và có con tu hú chiếm tổ kia lại là người dành chiến thắng đấy.”
Tất cả những Lâm Bạch đi ra từ cánh cổng đều nhắm thẳng về phía các hóa thân của Bạch Hồn.
Với bọn chúng, chỉ cần gặp được phiên bản mà tên người xuyên việt dành chiến thắng là cảm thấy ngứa cả mắt.
Và tất cả các Lâm Bạch đều nhìn về các Bạch Hồn với ánh mắt hình viên đ·ạ·n.
Bạch Hồn nhìn vào thế trận hiện tại mà cảm thấy vô cùng khó chịu.
Vì giờ, hắn có thể cảm nhận được.
Đúng như tên Richard, thủ lĩnh của Diệt Thần Hội kia đã nói.
Bạch Hồn không thể nào ăn mòn, đồng hóa và đoạt xá đám người kia cho được.
Vì về cơ bản, hắn ta không thể nào đồng hóa được chính bản thân mình.
Nên hiện giờ, một cuộc chiến chính là điều không thể nào có thể tránh khỏi.
Hai bên chỉ nhìn nhau một lát, ngay sau đó, một cuộc đại chiến bất ngờ nổ ra.
Không có bất cứ sự thương lượng, cũng như không có bất cứ chuyện đàm phán nào ở nơi đây.
Cả hai bên ngày hôm nay sẽ chỉ được phép có một bên duy nhất còn có thể sống sót mà thôi.
Thấy hai bên giờ này đã quay sang đánh nhau, Richard thấy vậy cũng nhanh chóng bỏ trốn khỏi chiến trường này.
Vì dù sao đi nữa, hắn cũng thấy mình hoàn toàn không phải là đối thủ của một đám Lâm Bạch hoặc là tên Bạch Hồn với vô số những hóa thân kia.
Có thể nói, kế hoạch của hắn khi mưu đoạt vị cách số 12 đã thất bại toàn tập.
Nhưng ngay lúc này, có một tiểu đội các hóa thân của Bạch Hồn đã có mặt, chặn đường và chuẩn bị xử lý hắn ta.
“Bạch Hồn tà đạo, ngươi không đi mà chặn lại vị Lâm gia đại thiếu kia đi, ngươi chặn ta lại làm cái gì chứ?”
Hiện tại, dù cho sức mạnh đã rơi vào thung lũng, nhưng Richard vẫn vô cùng tự tin, rằng hắn có thể xử lý sạch toàn bộ những hóa thân của Bạch Hồn đang cản trước con đường của hắn.
Trước câu hỏi từ đối phương, người của Bạch Hồn cũng trả lời một câu khiến tên thử lĩnh của Diệt Thần Hội khó có thể tin nổi.
“Haha, chúng ta chặn thủ lĩnh ngài lại vì cái lý do gì chẳng phải là quá rõ ràng hay sao?
Đó là hi vọng ngài thủ lĩnh đây giao thanh đao trong tay ra, để cho chúng ta có thể dựa vào Thần Khí ấy để đóng cửa lại tất cả những cánh cổng không thời gian kia.”
Tiếng nói của những hóa thân này tuy không to lắm, nhưng chừng đó cũng là quá đủ để tất cả những thực thể trên chiến trường này phải chú ý.
Cảm nhận được đang có vô số những ánh mắt đang nhìn về phía mình, giống như thể một đàn sư tử đang khóa chặt con mồi.
Giờ này, Richard phẫn nộ không thôi, hắn biết được tên Bạch Hồn kia đã khiến cho đám Lâm Bạch mới được triệu hoán tới đây chú ý tới hắn.
“Ồ, ra là vậy sao?
Thì ra ta có mặt ở nơi đây là do thanh đao trên tay tên kia hay sao?
Nếu như vậy, phiền phức thủ lĩnh của Diệt Thần Hội để lại thanh đao đó, rồi sau thì ngươi muốn đi đâu thì đi.”
Thấy đang có vô số những gốc cây hư thối đang bay nhanh về phía mình.
Giờ Richard chỉ muốn chửi bậy.
“Các ngươi mắc bệnh tâm thần hay sao vậy?
Không thấy được tên Bạch Hồn tà đạo đó đang dụ dỗ các ngươi t·ấn c·ông để trừ khử ta!
Đám các ngươi không nhận ra điều đó hay sao?”
Rất tiếc với thủ lĩnh của Diệt Thần Hội, đám Lâm Bạch kia rõ ràng không nhận ra điều đó.
Vì dù sao đi nữa, chúng đều là những thực thể có thiếu hụt về mảng linh hồn, nên chúng bị bệnh tâm thần một chút cũng là chuyện hết sức bình thường đi.
Bị cả đám Lâm Bạch dí ngay sau lưng.
Richard giờ không đánh với đám thần kinh đó thì khó có thể đi được.
Nên hắn không ngần ngại mà hóa thành một gã tiều phu.
Với thanh đao trong tay, hắn chặt đứt từng gốc cây hư thối này tới gốc cây hư thối khác.
Cho dù một gốc cây đó nhỏ chỉ như một cây cỏ, hay lớn bằng cả vũ trụ chăng nữa.
Trong mắt Richard, mặc kệ cho có là Bạch Hồn hay Lâm Bạch đều không đáng nhắc tới, ai đi ra trước mặt hắn thì cũng dễ dàng bị hạ gục chỉ sau một đòn.
Nhưng đương nhiên người đàn ông này không phải vô địch.
Vì nếu hắn ta thực sự vô địch, hắn giờ đã không bị cả đám lùa chạy đi khắp nơi như thế này.
“Đồ ngu! Đồ ăn hại!
Đám các ngươi không nhận ra sao?!
Tên kia đang để chúng ta t·ấn c·ông lẫn nhau, khiến cho hắn làm kẻ thắng sau cùng!”
Tiếng thét của Richard giống như đem đám Lâm Bạch từ vô số các thực tại khác kia một lần nữa trở lại hiện thực.
Lần này, ánh mắt của đám Lâm Bạch vừa mới xuất hiện kia không nhắm vào Richard nữa, chúng nhắm thẳng vào đám hóa thân của Bạch Hồn ngay phía sau lưng.
Một cuộc chiến giữa những gốc cây đã nổ ra.
Từng gốc cây cổ thụ hư thối tập kích, khiến cho vạn vật xung quanh như thể bị ăn mòn qua vô số năm tháng.
Về sức mạnh, về mức độ năng lượng, đám cây cối của tên Lâm Bạch kia không hề khiến Bạch Hồn cảm nhận được một chút uy h·iếp nào.
Nhưng nếu bàn về linh hồn, cả đám Lâm Bạch này như thể là khắc tinh cứng của Bạch Hồn vậy.
Chỉ sau vài lần giao thủ, có thể thấy rõ trên những rễ cành trắng của Bạch Hồn giờ đã xuất hiện vô số những đốm đen giống như bệnh dịch đang lan tràn.
Phát hiện ra khả năng của đám Lâm Bạch này, các hóa thân của Bạch Hồn nhanh chóng thay đổi chiến lược.
Bọn họ lập tức chuyển sang t·ấn c·ông ở khoảng cách xa.
Nhưng tại một lục địa Cenplura đã bị p·há h·oại, những quy tắc giới hạn sức mạnh của các thực thể nửa bước siêu thoát đã không còn tồn tại nữa.
Như vậy, tất cả các thực thể đang có mặt đều có thể t·ấn c·ông mà coi thường đi những quy tắc thông thường.
Giống như Bạch Hồn và Lâm Bạch hiện tại đang chiến đấu chống lại nhau với khoảng cách về không gian gần như không giới hạn.
Bất cứ đòn t·ấn c·ông nào của hai bên giờ này đều đánh xuyên qua không gian và có thể coi nó là những đòn cận chiến.
Còn về phía Richard Đồ Tể Máu.
Ngay sau khi hắn di chuyển sự chú ý của đám Lâm Bạch thành công, thì hiện tại, hắn đang phải chịu sự t·ruy s·át tới từ cả hai phe là Bạch Hồn và Lâm Bạch.
Dù sao phe nào cũng có thể chia ra một vài tiểu đội để bám đuôi hắn ta.
Mặc kệ cho thanh đao trên tay tên thủ lĩnh Diệt Thần Hội đó có thể điều khiển, mở ra hoặc đóng lại những cánh cổng không gian hay không.
Thì nắm được thanh đao ấy trong tay rồi nói gì thì nói.
Cảm nhận được đám người vẫn đang theo đuôi mình không thả.
Richard hai mắt bắt đầu trở nên đỏ như máu.
“Khốn nạn! Đây là đám các ngươi ép ta!”
Càng chiến đấu, càng nhiều máu chảy ra trên chiến trường thì các thực thể tại Cenplura này đều đang cung cấp thêm sức mạnh cho thủ lĩnh Diệt Thần Hội trở nên mạnh mẽ hơn.
Nhưng với Richard, hắn lại không muốn sử dụng thứ sức mạnh mà c·hiến t·ranh mang lại cho mình một chút nào.
Dù sao trong chư thiên vạn giới, từng ngày, từng giờ đều đang có vô số những cuộc chiến lớn nhỏ diễn ra.
Vì vậy, số lượng những thực thể lựa chọn c·hiến t·ranh làm con đường siêu thoát cho mình là vô cùng đông đảo.
Nên càng lúc, những kẻ tới sau càng khó đi khi bước vào con đường này.
Vì nếu sử dụng sức mạnh từ c·hiến t·ranh không cẩn thận, rất có thể chúng sẽ bị đồng hóa, bị ô nhiễm bởi những thực thể siêu thoát đi trước.
Và hiện tại, khi đã sử dụng thứ sức mạnh chỉ có thể nói là cấm kỵ ấy, một bên cánh tay của Richard đã lập tức hóa thành máy móc xen lẫn máu thịt, đây rõ ràng chính là ô nhiễm sức mạnh của Ghế Số 3 đem lại.
Còn về tay phải đã bị cắt cụt của hắn giờ bất ngờ mọc lại, nó là một cánh tay của loài quỷ đỏ, với những thớ cơ rắn chắc và sức mạnh vô song.
Không những vậy, trên người hắn ta giờ đã xuất hiện vô số những loại biến dị khác nhau, đủ để thấy, sử dụng quyền năng c·hiến t·ranh nguy hiểm tới nhường nào.
Dù cho nguy hiểm là vậy, nhưng không thể không phủ nhận một điều.
Đó chính là sức mạnh của thủ lĩnh Diệt Thần Hội đã mạnh lên vô số lần, ngay sau khi sử dụng thứ quyền năng ấy.
Từng cú bổ của hắn giờ đều không nhìn vào khoảng cách không gian.
Khiến cho bất cứ một vật thể nào trúng phải lưỡi đao của hắn đều phải đổ máu, mặc kệ cho cái thứ vừa bị bổ ra ấy liệu có máu chảy bên trong hay không.
Trong thoáng chốc, cả một góc chiến trường đã lập tức trở thành một cỗ máy xay thịt, với vô số những Lâm Bạch và các hóa thân của Bạch Hồn phải nằm xuống.
Một địa ngục máu đã giáng lâm, với những vết đao chằng chịt phủ kín không gian, khiến cho hư không giờ cũng đang phải đổ máu.
Cả một biển máu cứ như vậy chảy ra, hóa thành một rào chắn ngăn cản mọi hoạt động t·ruy s·át tới từ Bạch Hồn và Lâm Bạch.
Bất cứ ai thuộc hai phe khi cố tiến vào biển máu sẽ chỉ có một kết cục duy nhất, đó chính là chúng bị biển máu ăn mòn, dung nạp và trở thành một phần của đại dương đỏ ấy.
Cũng có một vài thực thể của hai phe không tin rằng đại dương máu ấy lại có thể mạnh như vậy.
Nên chúng đã sử dụng một vài thủ đoạn như dùng nhiệt độ siêu cao, đủ các loại công kích bằng năng lượng để cố làm bốc hơi và thổi bay biển máu.
Nhưng cũng chẳng mất nhiều thời gian để đám người có thể nhìn ra được, cái thứ giống như máu kia không phải là máu.
Mà nó là một thứ nên được gọi là c·hiến t·ranh kết tinh thì phù hợp hơn.
Bên trong mỗi một giọt máu trong biển máu đó đều có thể khiến cho mọi vật chất, năng lượng và khái niệm rơi vào một trạng thái hỗn loạn của c·hiến t·ranh.
Vì vậy, chỉ cần nhiễm phải một chút ít thứ máu đỏ ấy.
Mọi vật chất, năng lượng của những kẻ xấu số đã chạm vào nó đều sẽ tự tổ chức một cuộc n·ội c·hiến, khiến cho sự tồn tại của bất cứ thực thể nửa bước siêu thoát nào đều sẽ tự c·hôn v·ùi, hao tổn trong một cuộc chiến tới vô hạn.
Bản chất của loại máu tươi này cũng kinh khủng chẳng kém gì hắc ám của Lâm Lục Dạ là bao.
Nên vì đó, không ai muốn chạm vào cái thứ của nợ ấy làm gì cả.
Và giờ, cả đám Lâm Bạch lẫn các hóa thân của Bạch Hồn cũng chỉ đành trơ mắt, nhìn bóng người của tên Richard kia dần biến mất nơi cuối đường chân trời.
Đến cuối cùng, chỉ có người của Bạch Hồn và đám Lâm Bạch quay ra hỗn chiến.
Quay đầu lại, Richard thở phào nhẹ nhõm, khi hắn chứng kiến đám người kia đã quay ra tự xử nhau.
Nhưng hắn còn chưa thở phào nhẹ nhõm được bao lâu.
Thì ngay lúc này, một cái bóng khổng lồ đã xuất hiện ngay nơi đây, che khuất cả nửa bầu trời.
Đại Thiên Thần Số 1 đã có mặt, và sau lưng hắn ta hiện tại là một đội quân vô cùng đông đảo những hóa thân và quyến tộc của Bạch Hồn.
Bất ngờ trước tình huống hiện tại, Richard lập tức thốt lên.
“Thế quái nào…”
Và lời của hắn còn chưa kịp nói xong, một nắm đấm to lớn đã xuất hiện, như thể một hành tinh lao tới với tốc độ ánh sáng, thổi bay thủ lĩnh Diệt Thần Hội về phương xa.
Trong thời khắc này, khi vừa bay ngược về sau, vừa xoay tròn như chong chóng.
Richard cũng có thể nhìn ra, pháo đài Vand tại đường hầm không thời gian không biết đã bị mở ra từ khi nào.
Nhưng suy nghĩ lại, chuyện này cũng chẳng có gì để ngạc nhiên cho lắm.
Vì đến cả nội thành Cenplura cũng đã bị người của đối phương tiến vào, thay thế hàng loạt nhân sự rồi, thì một cái pháo đài Vand nơi biên giới còn có thể làm gì chứ?