Chương 617: Tự dưng nói nhiều.
Thấy hóa thân của Bạch Hồn xoay sở mãi mà không thể khống chế được kim của Chư Thiên La Bàn.
Richard đang bị đè bẹp dưới đất giờ cười vang không ngừng.
“Hahaha, vô ích thôi, chỉ cần ta còn tồn tại thì đám các ngươi đừng hòng có thể lấy Thần Khí rời khỏi tay ta.”
Thấy đối phương cứng đầu như vậy, Số 4 cũng chỉ âm thầm cười nhạt.
“Ồ, thật vậy sao?
Như vậy thì để ta xem chút nữa ngươi có giao thanh đao ấy ra hay không đây?”
Nụ cười ấy khiến cho kẻ đối diện với Số 4 cảm nhận được một cảm giác vô cùng nguy hiểm.
Trực giác không ổn xuất hiện trong lòng, khiến cho Richard cảm thấy lạnh cả sống lưng.
“Khoan đã, ngươi định làm gì chứ?”
Hắn điên cuồng la hét, nhưng trong trận pháp áp chế này, chẳng có bất cứ ai quan tâm tới hắn ta.
Ngay sau đó, Richard đã phải nhíu mày lại trước một trận pháp mới đang được đám thuộc hạ của Bạch Hồn vẽ ra trước mắt mình.
Càng nhìn, hắn lại càng cảm thấy cái trận pháp trước mắt sao mà lại quen thuộc đến như thế không biết?
Và chỉ vài giây sau, hắn sực nhớ ra, cái trận pháp đang được đám người kia vẽ ra chẳng phải là cái trận pháp được hắn xem như một con bài tẩy hay sao?
Tên của trận pháp đó là Cung Phụng Trận.
Một trận pháp để cho tất cả những thuộc hạ của Richard phải dâng lên cho hắn toàn bộ năng lượng, tri thức của chúng để nuôi một mình hắn.
Nếu đối tượng được đem đi hiến tế trong trận pháp này là những thực thể nửa bước siêu thoát bình thường, hoặc là những thuộc hạ, những kẻ có năng lượng cùng nguồn cùng gốc với Richard thì không sao.
Nó vẫn là một trận pháp hữu dụng, có thể tăng cường sức mạnh của người sử dụng trong một thời gian ngắn.
Nhưng nếu vật hiến tế cho cái trận pháp đó là những kẻ mang trong mình tri thức cấm kỵ, hoặc là trong người chúng có sức mạnh của những thực thể vô hạn siêu thoát.
Như vậy, cái Cung Phụng Trận kia lập tức trở thành một con dao hai lưỡi, có thể khiến kẻ sử dụng trận pháp ấy bị ô nhiễm từ lúc nào không hay.
Ở hiện tại, tình trạng ô n·hiễm n·ặng nề của thủ lĩnh Diệt Thần Hội chính là một trong những ví dụ sống sờ sờ đó.
Vì trong quá khứ, Richard Đồ Tể Máu vì tham lam nên đã bị Ghế Số 3 gài cho một trận, làm hắn hấp thu phải năng lượng đặc thù của vị Chủ Thần ấy.
Kết quả thì ai cũng biết, khi mà hắn ta giờ muốn khống chế lại sức mạnh của mình cũng là một chuyện khó khăn.
Ngã đau một lần là đủ nhớ cả đời, nên Richard chắc chắn vẫn còn nhớ như in bài học ấy.
Nên ngay khi chứng kiến đối phương bày ra một trận pháp này.
Hắn cũng đã hiểu đám thuộc hạ của Bạch Hồn sắp sửa bày một trò gì với mình rồi.
“Đáng c·hết, thả ta ra!
Ta không cần cái thứ sức mạnh vớ vẩn từ tên Bạch Hồn tà đạo nhà ngươi!”
Mặc kệ cho đối phương có kêu gào như thế nào đi nữa, đám thuộc hạ của Bạch Hồn cũng đã sẵn sàng biến đổi hắn ta rồi.
Một đội hình hàng triệu các hóa thân của Bạch Hồn đã có mặt tại trung tâm của trận pháp, sẵn sàng hóa thành tế phẩm bất cứ lúc nào.
Còn về đám quyến tộc là các Bạch Hồn Tinh Linh, chúng lại là những người vận hành, chuẩn bị cho trận pháp hiến tế sắp tới.
Ở chỗ những tà thần khác, đám quyến tộc sẽ luôn là những con pháo hôi, những kẻ phải hi sinh và trở thành tế phẩm cho những nghi lễ hiến tế đẫm máu.
Nhưng tại chỗ của Bạch Hồn, hắn thường sử dụng những hóa thân của mình để làm vật tế.
Dù sao thì hóa thân Bạch Hồn nghĩ muốn có bao nhiêu là có bấy nhiêu, nhưng với đám quyến tộc, chúng là những linh hồn độc nhất vô nhị, mỗi người đều có một tư tưởng riêng, một suy nghĩ riêng không ai giống ai.
Nên mất dù chỉ là một người cũng đủ để làm Bạch Hồn cảm thấy nuối tiếc.
Do đó, trong hệ thống phân cấp của Bạch Hồn, đám hóa thân của hắn lúc nào cũng xếp lót đáy.
Cung Phụng Trận rực sáng, cả tòa trận pháp khổng lồ bắt đầu được khởi động.
Đây là một phiên bản Cung Phụng Trận mới đã được Bạch Hồn nghiên cứu và phát triển, tất cả để có thể giúp cho tên thủ lĩnh của Diệt Thần Hội kia hấp thu linh chất của Bạch Hồn một cách tốt nhất.
Vì vậy, uy lực của trận pháp tăng cường này mạnh hơn rất nhiều so với bình thường.
Khi mà những hóa thân của Bạch Hồn dù cho ai nấy đều là những thực thể nửa bước siêu thoát chăng nữa, nhưng chúng đều hòa tan nhanh như sáp nến bên trong trận pháp ấy.
Từng dòng linh chất thuần khiết nhất bắt đầu chuyển động, truyền vào một phương hướng khác của tòa trận pháp, hay cũng chính là nơi mà Richard Đồ Tể Máu giờ đang không ngừng kêu gào.
Dù cho có vùng vẫy như thế nào đi nữa, thủ lĩnh của Diệt Thần Hội cũng phải hấp thu hết tất cả chỗ năng lượng mà Bạch Hồn đã giao cho hắn ta.
Chẳng mấy chốc, từ trên thân thể của một con ác quỷ đỏ như máu, từng đường vân màu trắng mang theo thuộc tính thần thánh bắt đầu được hình thành.
Giờ này, đến lượt đám thuộc hạ của Bạch Hồn phải nhíu mày lại khi cảm thấy mình vừa làm một chuyện gì đó ngu xuẩn.
Và quả thực, chuyện sử dụng Cung Phụng Trận để truyền linh chất, cố gắng đồng hóa ác ma c·hiến t·ranh kia là một sai lầm.
Vì hiện tại, đám người không hề cảm nhận được cái cảm giác quen thuộc ấy, cảm giác khi có một hóa thân mới của Bạch Hồn được tạo thành.
Thay vào đó, bọn họ chỉ cảm nhận được một cảm giác lạnh gáy khi gặp phải một đối thủ quá khó chơi.
Đến cả Đại Thiên Thần Số 1 hiện tại cũng đang run rẩy, hắn phải nắm chặt cây Phủ Định Trường Mâu trong tay, động viên chính bản thân mình trước một cuộc chiến không khoan nhượng sắp tới.
Răng rắc!
Tiếng vỡ tan liên tục vang lên giòn giã.
Thần Khí Phủ Định Trường Mâu đang đè lên người Richard Đồ Tể Máu cùng với trận pháp áp chế hắn giờ đang lung lay sắp đổ.
Mỗi lần kẻ đang bị trấn áp kia gồng lên cơ bắp là một lần Số 1 phải dồn toàn lực để áp chế lại đối phương.
Nhưng có thể thấy rõ, cây Phủ Định Trường Mâu to lớn như một hành tinh giờ càng lúc càng lung lay dữ dội.
Cho tới khi cả Thần Khí lẫn kẻ đang sử dụng nó không thể chịu nổi áp lực nữa.
Cả tòa trận pháp đang bao phủ, tất cả những Bạch Hồn Tinh Linh và các hóa thân của Bạch Hồn, cộng thêm với cả thứ v·ũ k·hí to bằng quả núi và Đại Thiên Thần đang cầm nó trong tay nữa.
Mọi thứ đều bị một thứ sức mạnh tuyệt đối hất bay về phương xa.
Sức mạnh đang có của họ đều trở nên bất lực, khi cố gắng chống lại dư ba do Richard thoát khốn gây ra.
Cả chiến trường đang ồn ào nay bỗng chợt trở nên yên lặng hơn bao giờ hết.
Trong bầu không khí tĩnh mịch đó, chỉ còn lại nơi đây những tiếng bước chân của thủ lĩnh Diệt Thần Hội trên mặt của Chư Thiên La Bàn.
Một ác quỷ với làn da đỏ như máu, trên thân thể là vô số những hình xăm trắng chạy qua chạy lại tạo thành những hoa văn huyền bí.
Cánh tay vừa bị giẫm nát không lâu nay nhanh chóng phục hồi như chưa từng có bất cứ chuyện gì xảy ra.
Richard giờ tự tin bước đi như thể hắn mới là nhân vật chính của thế giới này.
Nhặt lên thanh đao của mình, vung vẩy món Thần Khí trong tay.
Ánh mắt của Đồ Tể Máu giờ nhìn về phía đám thuộc hạ của Bạch Hồn, lẫn những tên Lâm Bạch đang không ngừng đi ra từ những cánh cổng không gian kia như nhìn heo c·h·ó.
Chứng kiến thái độ của đối phương, đám Lâm Bạch đang phủ kín bầu trời là những kẻ đầu tiên không nhịn được.
“Cái ánh mắt đó, cái ánh mắt đầy khinh miệt đó… thật giống, thật giống a…cái thứ ánh mắt đầy ghê tởm, y hệt như cái tên Diệp Hiên kia khi nhìn ta!”
Nghe thấy hai chữ Diệp Hiên vang lên, cả đám Lâm Bạch giống như đều phát bệnh cùng một lượt hết với nhau.
“A! Diệp Hiên!
Diệp Hiên ở nơi đâu? Ta muốn xử lý hắn!”
“Haha, không thể nào a.
Ta nhớ mình đã xử lý tên Diệp Hiên đó rồi mà, nhưng tại sao ở nơi đây lại có nhiều Diệp Hiên như vậy chứ?
Thật là muốn xử hết đám các ngươi đi.
Nhưng thôi vậy, ta phải xử tên Diệp Hiên nguy hiểm nhất ở dưới kia, hắn ta mới là bản chính, còn mấy tên yếu gà còn lại chỉ là phân thân đi!”
Với cái đầu có tố chất thần kinh từ trước, cả đám Lâm Bạch này nhanh chóng lao xuống mặt đất, như thể một đám thiêu thân lao đầu vào lửa.
Đây là lần đầu tiên trong đời, Richard Đồ Tể Máu chứng kiến những thực thể nửa bước siêu thoát có vấn đề thần kinh nặng tới như vậy.
Theo lẽ thường, đáng lẽ ra một kẻ có vấn đề não bộ như Lâm Bạch phải bị người xử lý từ lâu rồi mới đúng.
Chỉ có thể nói là thế giới song song có khác.
Trong vô số những thực tại của Liên Minh Nhân Loại này, chuyện xuất hiện cả đống những thực tại vô lý như Lâm Bạch còn sống và đột phá nửa bước siêu thoát vẫn có thể xảy ra.
Không nghĩ quá nhiều về việc đám Lâm Bạch kia sao có thể sống sót và trưởng thành với cái bộ não thiếu hụt như vậy.
Thủ lĩnh của Diệt Thần Hội giờ nắm chặt lấy thanh đao trong tay, hắn bắt đầu vung chặt như thể đang có cả một đội quân đang không ngừng vung đao.
Nên chỉ trong thoáng chốc, một đạo đao khí chém ra bỗng chốc đã hóa thành hàng trăm triệu đạo đao khí khác nhau.
Chúng tạo thành một bức tường đao khí dày đặc, nghiền nát toàn bộ những kẻ dám liều mình bước qua bức tường ấy.
Trong thoáng chốc, vô số những thực thể hình cái cây đã bị đao khí xoắn nát, hóa thành một cơn mưa mảnh gỗ vụn rơi xuống Cenplura bên dưới.
Dù cho đám Lâm Bạch vẫn đang không ngừng đi ra từ phía cánh cổng không thời gian chăng nữa, nhưng Bạch Hồn cũng chẳng rảnh mà để ý tới đám người đó làm gì.
Vì hiện tại, tên Đồ Tể Máu giờ đã đổi mục tiêu, chuẩn bị săn g·iết tất cả những thuộc hạ dưới trướng hắn rồi.
Sau khi xử lý xong một lượng lớn đám cây gỗ mục nát.
Richard quay người lại, nhìn về phía các quân đoàn của Bạch Hồn vẫn đang cố bao vây lấy mình.
Giờ này, hắn không còn bất cứ một vẻ lo lắng nào trên gương mặt nữa, chỉ còn lại một nụ cười vô cùng tự tin trên gương mặt đã biến dị hóa thành ác quỷ đó thôi.
“Bạch Hồn tà đạo, ta không biết mình nên cám ơn ngươi như thế nào đây nữa, khi mà ngươi chính là kẻ đã ban cho ta sức mạnh mới này.”
Nghe được câu nói đầy vẻ châm biếm, chế giễu của đối phương, đám thuộc hạ của Bạch Hồn ai nấy giờ đều phải ngậm cái miệng của mình lại.
Nhưng ngay lúc này, Bạch Hồn vẫn cảm nhận được, hắn có thể điều khiến được một phần nào đó linh chất bên trong người tên thủ lĩnh của Diệt Thần Hội kia.
Với quyền điều khiển ít ỏi, cộng thêm với đường truyền gián đoạn khi trường lực và ô nhiễm không thể diễn tả bao quanh người đối phương quá là nồng đậm.
Khiến đường truyền của Bạch Hồn không được tốt cho lắm.
Tuy vậy, chừng đó vẫn là quá đủ để Bạch Hồn thao túng một chút ý chí của Richard.
Khi đang thong dong đi lại, bỗng dưng Richard cảm thấy đầu mình hơi nhói một chút.
Ngay sau đó, hắn lại có một cảm giác như thể ngứa mồm ngứa miệng.
Nên không nghĩ nhiều, tên này bắt đầu thao thao bất tuyệt, kể về những chuyện đã xảy ra với bản thân mình khi cái Cung Phụng Trận hoạt động.
“Khà khà, ta cảm ơn các ngươi.
Trong thân thể ta vốn đã có ba nguồn năng lượng chính là năng lượng bản nguyên thuộc về chính ta, năng lượng từ tên Ghế Số 3 đáng c·hết kia đã gài ta hấp thu trong quá khứ.
Và cuối cùng, đó chính là năng lượng tới từ một thực thể siêu thoát nằm ngoài Liên Minh Nhân Loại.”
Giờ này, Richard vừa đi vừa hồi ức.
“Khi các ngươi dồn ta vào đường cùng, đánh cho ta bị trọng thương.
Lúc đó ta có thể cảm nhận được mình đã xong rồi, khi mà thứ sức mạnh của tên Ghế Số 3 bị ta áp chế từ bấy lâu nay bắt đầu làm loạn, khiến ta không tài nào có thể khống chế lại nó.
Thậm chí, cái thứ sức mạnh đáng ghét đó suýt nữa biến ta thành quyến tộc của kẻ thù mình.
Trong lúc tuyệt vọng, ta đã thiêu đốt bản nguyên, cung cấp nó cho sức mạnh từ thực thể siêu thoát còn lại, khiến cho nó trở nên mạnh mẽ hơn, áp chế lại toàn bộ sức mạnh của tên Ghế Số 3 kia.
Đồng thời, cũng để ta có thể đồng quy vu tận với các ngươi.”
Đến lúc này, trên khóe miệng của ác ma c·hiến t·ranh bắt đầu nổi lên một nụ cười điên loạn.
“Trong trạng thái đó, ta có thể nhìn thấy tất cả mọi chuyện đang diễn ra ngoài kia.
Nhưng thật đáng tiếc, ý chí của ta đã gần như không thể kiểm soát nổi thân thể của mình, làm ta hóa thành một con thú hoang chỉ có thể tàn phá mọi thứ mà ta nhìn thấy.
Trong cái lúc ta đã mất khống chế bản thân mình đó, đám các ngươi lại tự dưng muốn đồng hóa ta, để ta ngoan ngoãn giao ra quyền kiểm soát Cenplura này.
Nhưng mà ai biết đâu được chữ ngờ, khi mà đám các ngươi lại tốt bụng, cung cấp cho ta một nguồn năng lượng mới, hòa dịu cái thế cục hỏng bét trong người ta.”
Đến bây giờ, Richard vẫn chưa nhận ra được, hắn ta đã nói nhiều đến như thế nào.
“Haha, trong thân thể ta vốn đã để một loại năng lượng mất khống chế, phá vỡ thế cân bằng, khiến cho ta rơi vào trong trạng thái mất kiểm soát.
Nhưng khi cái thứ linh chất của ngươi tiến vào trong thân thể ta, nó đã bù lại chỗ còn thiếu cho bản nguyên năng lượng của ta.
Làm ta đã lấy lại được cân bằng vốn có, và nhờ đó, sức mạnh của ta cũng đã có thể tiến thêm một bước dài.
Từ giờ, ta cũng đã nhìn thấy một con đường siêu thoát mới cho riêng ta, con đường cân bằng vạn vật, hahaha!”
Richard cười to như chưa bao giờ thoải mái như vậy.
Nhưng cũng thật đúng lúc, ảnh hưởng từ thủ đoạn của Bạch Hồn lên trên tâm trí của hắn ta cũng đã bị gián đoạn vì nụ cười này đã làm nhiễu sóng liên lạc.
Đến giờ này, Richard mới bàng hoàng nhận ra.
Hắn của khi nãy là vô lý như thế nào, là ngu ngốc như thế nào.
“Cái, cái gì vừa xảy ra với ta chứ?
Tại sao ta lại có thể nói nhiều tới như vậy chứ?”
Trong lúc tên này còn đang hoài nghi nhân sinh.
Thì ở phía đối diện, sắc mặt của đám thuộc hạ dưới trướng Bạch Hồn từ trầm ngâm, chuẩn bị cho một trận tử chiến đã hoàn toàn thay đổi.
Nếu lúc trước, khi không biết được thủ đoạn của đối phương là gì, tại sao kẻ thù lại có thể trở nên mạnh mẽ như vậy.
Đám người này có thể còn lo lắng đôi chút.
Còn hiện tại, khi họ đã biết được nguyên lý mạnh lên của tên thủ lĩnh Diệt Thần Hội kia.
Như vậy, đối phương dù vẫn đang thả ra uy áp khiến người nghẹt thở chăng nữa.
Nhưng giờ này, trên gương mặt của đám Bạch Hồn Tinh Linh, và các hóa thân của Bạch Hồn.
Cả đám nào còn lại cái vẻ sợ hãi ấy nữa.
Dù sao thì sợ hãi đến từ không biết, nên khi sợ hãi hóa thành đã biết thì chẳng còn gì là đáng sợ.