Click quảng cáo, Mở shopee popup gia tăng khí vận 🤗
Chương 621: Mười phút cuối cùng.
Trước kia, Lâm Lục Dạ vốn đã không hề có ý kiến chút nào về việc cô kết làm một đôi với Bạch Hồn.
Nhưng hiện tại, Vĩnh Dạ Nữ Đế lại có thêm lý do để thích hắn hơn nữa.
Vì giờ này, Bạch Hồn đang làm một hành động vô cùng vĩ đại, đó là một mình khiêu chiến với vô hạn các thực thể nửa bước siêu thoát khác nhau.
Kể từ khi Chư Thiên La Bàn tông vào Liên Minh Nhân Loại, khiến cho cái vũ trụ ấy xuất hiện yếu tố siêu phàm.
Từ đó trở đi, vô số các thế giới song song, các thực tại khác nhau đã xuất hiện.
Có những thực tại mà người đầu tiên đột phá cảnh giới nửa bước siêu thoát không phải ba vị Chủ Thần đầu tiên của Liên Minh Nhân Loại.
Cũng có những thực tại nơi một con ếch cũng có thể đột phá nửa bước siêu thoát, có thực tại nơi một hạt nguyên tử cũng có thể thành đạo,…
Nhưng tất cả đều chỉ có một thực tại chính, nơi tồn tại 12 vị cách vô hạn siêu thoát.
Nên tất cả những thực thể tới từ các thực tại khác khi muốn đột phá siêu thoát sẽ chỉ có một con đường có thể đi.
Đó chính là chém g·iết các Chủ Thần ở thực tại gốc để có thể kiếm được một chỗ đứng cho bản thân mình.
Nhưng tại mốc thời gian này, 11 trên 12 vị cách đều đã có chủ, chỉ còn ghế cuối cùng là chưa nhập tọa.
Vì vậy, như một lẽ dĩ nhiên, một định mệnh không thể nào tránh khỏi.
Chúng phải chiến đấu chống lại Ghế Số 12, hay chính là Bạch Hồn ở hiện tại.
Lúc này, có một thứ nhìn như một dải lụa trắng đã được Bạch Hồn nắm trong tay.
Đây chính là vận mệnh, là thứ sẽ dẫn dắt tất cả những thực thể khiêu chiến tới với Bạch Hồn.
Và từ trong vận mệnh này, Bạch Hồn đã thành lập nhân quả với tất cả những thực thể nửa bước siêu thoát còn chưa có mặt tại nơi đây.
Nắm chặt như thể muốn bóp nát vận mệnh trong tay mình.
Ngay khi tia vận mệnh bị đè ép tới cực hạn.
Nó đã lập tức hóa thành vô số những tia vận mệnh riêng biệt, tiến về vô số các thời đại, vô số các thực tại khác nhau.
Khi những tia vận mệnh ấy bay ngang qua chiến trường, khiến những kẻ đang t·ấn c·ông nơi đây đều phải hoang mang, không hiểu cái sợi dây gần như trong suốt kia là cái quỷ gì.
Có kẻ thử t·ấn c·ông vào sợi dây vận mệnh, cũng có người thử chạm vào nó.
Nhưng dù cho có dùng cách nào, sự tồn tại của sợi dây vận mệnh và những kẻ đang cố chạm vào nó giống như là hai đường thẳng song song, không thể nào chạm được vào nhau.
Đương nhiên, cũng có một vài trường hợp ngoại lệ.
Đó là khi sợi dây vận mệnh chạm đúng vào người nó cần chạm, một kết nối giữa chúng với cái cây màu trắng kia ngay lập tức đã được thành lập.
Từ đó, nhân quả giữa Bạch Hồn và những thực thể nửa bước siêu thoát đã hình thành, và chỉ có thể được giải quyết khi một bên b·ị đ·ánh bại hoàn toàn.
Chẳng mấy chốc, tất cả mọi người đang có mặt ở nơi đây đều đã được liên kết nhân quả với lại Bạch Hồn.
Nhưng chúng cũng không hiểu tại sao cái cây trắng đó lại làm như vậy.
Cho tới khi chúng nhận ra, không biết từ khi nào, trong thân thể mình đã xuất hiện một giọt linh chất được pha loãng không biết bao nhiêu lần từ Bạch Hồn.
Vì được pha loãng như vậy, nên trên chiến trường rất ít người có thể cảm nhận được nó, nhưng vẫn có những người nhận ra một mối nguy nào đó đang xảy ra với bản thân mình.
Chúng có thể cảm nhận được, thời gian của mình đang đếm ngược.
Còn lại mười phút để chúng có thể đánh bại được Bạch Hồn tà đạo, trước khi một chuyện tồi tệ nào đó có thể xảy ra.
Mọi chuyện vẫn chưa dừng lại ở nơi đây.
Vì khi các thực thể này muốn tổng tiến công, hủy diệt Bạch Hồn một lần và mãi mãi, chúng lại nhận ra một chuyện khá bất thường.
Đó chính là số lượng những cánh cổng không thời gian đang càng lúc càng trở nên nhiều hơn.
Đi ra từ đó, là những gương mặt vô cùng xa lạ.
Nhưng tất cả mọi người hiện tại đều có thể cảm nhận được một mối liên kết nào đó giữa bọn họ với nhau.
Đó là toàn bộ các thực thể đang có mặt ở nơi đây đều có chung một mục tiêu của mình.
Đó là hủy diệt cái cây trắng khổng lồ ngay trước mắt.
Chứng kiến một quân đoàn đông tới không tưởng nổi đang tiến về phía chân thân của Bạch Hồn.
Đám quyến tộc, các hóa thân của Bạch Hồn đều dần co cụm lại.
Chúng không dám để những mũi tiến công của mình cách quá xa Bạch Sắc Địa Phủ.
Đồng thời, việc co cụm đội hình lại có lẽ cũng không phải việc gì quá xấu, khi mà đám thuộc hạ của Bạch Hồn có thể sử dụng thêm những trận pháp quy mô quân đoàn.
Những phòng tuyến bảo hộ cho Bạch Hồn trước đạo quân vô cùng vô tận kia rất nhanh chóng đã được dựng lên.
Bên cạnh hóa thân chính của Bạch Hồn lúc này, Lâm Lục Dạ đang say mê khi nhìn vào hành động hiện tại của hắn.
“Chậc chậc, đạo lữ của ta, lần này ngươi đúng là muốn chơi một đợt lớn thật đấy a.
Đầu tiên là lấy ra cái vận mệnh phải chiến đấu chống lại Diệt Thần Hội, chống lại tất cả những thực thể nửa bước siêu thoát tới từ vô hạn các thế giới song song kia.
Đem nó chế tạo thành tọa độ, khóa chặt lấy sự tồn tại của tất cả những thực thể đối địch với mình.
Tiếp đó, ngươi sử dụng Chư Thiên La Bàn, lợi dụng cái đặc tính có thể kết nối không gian tới vô số các thực tại của nó.
Sau đó ngươi lôi tất cả những thực thể nửa bước siêu thoát kia ra.
Và cuối cùng, ngươi sử dụng linh chất của mình để từ từ ăn mòn, đồng hóa tất cả bọn chúng.
Đem vô hạn kẻ địch hóa thành vô hạn quân lương để mình có thể đột phá, một ý tưởng thật táo bạo đấy.”
Thấy Lâm Lục Dạ có thể nhìn thấu được kế hoạch của mình, Bạch Hồn cũng chẳng thấy làm gì lạ ở đây.
Nhưng ngay sau đó, Lâm Lục Dạ lập tức chỉ ra một điểm c·hết người trong kế hoạch của hắn.
“Một kế hoạch liều lĩnh, nhưng đồng thời nó cũng rất khả thi.
Nhưng vì là một kế hoạch liều lĩnh, nên trong đó chắc chắn vẫn có nguy hiểm nhất định.
Ta hiện có thể nhìn ra được, thứ linh chất mà ngươi đã đưa vào trong người đám thực thể nửa bước siêu thoát kia không phải là thứ có tác dụng ngay lập tức.
Mà cái thứ đó vẫn cần một khoảng thời gian nhất định để có thể đồng hóa kẻ địch đi.
Vì vậy, nguy hiểm trong kế hoạch của ngươi cũng ở đây.
Đó chính là chỉ cần đám nửa bước siêu thoát kia liên hợp lại với nhau, mỗi người cho ngươi một đòn t·ấn c·ông.
Như vậy, dù cho có là hình chiếu của một thực thể nửa bước siêu thoát cũng có thể b·ị đ·ánh tan, đừng nói gì tới một kẻ còn chưa đột phá như ngươi.”
Thấy Lâm Lục Dạ chỉ ra điểm yếu c·hết người bên trong kế hoạch của mình, Bạch Hồn cũng chỉ nhẹ nhàng cười mỉm.
“Ta biết được điều đó, nhưng đồng thời, ta cũng có thứ để dựa vào cho kế hoạch lần này.”
Nói rồi, đầu ngón tay của Bạch Hồn chạm nhẹ lên môi của Lâm Lục Dạ.
Thấy hắn hành động thân mật như vậy, ngay trong cái thời khắc quan trọng này, dù cho đang ở ngay giữa chiến trường chăng nữa.
Lần này, đến lượt Lâm Lục Dạ cảm thấy không vui với biểu hiện đó một chút nào.
“Thế nào đây, đạo lữ của ta?
Chẳng lẽ ngươi nghĩ chỉ cần dựa vào mấy cái thủ đoạn kia là đủ để xử lý toàn bộ kẻ địch hay sao?”
Biết cô vợ đang giận mình vì giờ hành động như một tên háo sắc, giống một phàm nhân hơn là một kẻ tầm đạo.
Nhưng Bạch Hồn vẫn nở một nụ cười vô cùng tự tin.
“Ta à, đương nhiên phải tự tin rồi.
Vì ai bảo, ta hiện tại có người lật tẩy cho cái kế hoạch của mình đâu.
Dù sao cũng không phải tự nhiên mà người nào đó để lại cái Thần Khí mặt nạ da người ấy cho ta, đồng thời, cái Thần Khí ấy được kích hoạt đúng vào cái lúc ta đang gặp nguy hiểm.
Em muốn giải thích tại sao mình lại có mặt tại chiến trường này, ngay lúc này đây? Lục Dạ?”
Bạch Hồn nói như thể khẳng định chắc chắn rằng, Lâm Lục Dạ ở nơi đây chính là để trợ giúp hắn vượt qua khó khăn trước mắt.
Và đồng thời, hắn cũng tin tưởng cô sẽ giúp mình.
Nếu không, với Thần Khí Chư Thiên La Bàn trong tay.
Bạch Hồn có thể đánh chắc thắng chắc, dụ một nhóm nửa bước siêu thoát tới nơi đây, sau đó truyền linh chất vào trong người chúng, hấp thu sức mạnh của chúng.
Rồi liên tục lặp lại những quá trình ấy, cho tới khi hắn đã mạnh tới vô hạn, thay vì một hơi gọi ra tất cả kẻ địch, rồi chuẩn bị quyết đấu một trận thư hùng như hiện tại.
Thấy Bạch Hồn trả lời như vậy, gương mặt vốn đang phẫn nộ của Lâm Lục Dạ giờ bắt đầu nở một nụ cười vô cùng thoải mái.
“Đúng vậy đấy, đạo lữ của ta, dù sao trong tương lai, ta cũng thấy ngươi đã nghịch ngu tới như thế nào rồi mà.
Vì vậy, đó là lý do ta có mặt tại nơi đây.”
Trong lúc Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ đang tâm tình, làm đủ mọi cử động thân mật với nhau.
Thì ở phía đối diện, đã có rất nhiều các thực thể không nhịn được trước cái cảnh bón cơm c·h·ó của hai đứa nào đó.
Xung phong đi đầu trong việc t·ấn c·ông cặp đôi đen trắng kia đương nhiên vẫn chính là cái đám Lâm Bạch đó.
Dù sao trên chiến trường cấp độ nửa bước siêu thoát này, chỉ có những tên Lâm Bạch kia là những kẻ đầu sắt nhất, những con lửng mật dễ nổi điên, không biết sợ là gì.
Cả đám Lâm Bạch tụ tập cùng một chỗ, chuẩn bị cho một đợt tổng tiến công.
Bỗng chợt, có một cái bóng khổng lồ nào đó xuất hiện.
Nó giống như một con cá mập, ngoi lên và liên tục cắn nuốt toàn bộ đám Lâm Bạch đang chuẩn bị đi lên chiến trường.
Những thực thể xung quanh giờ cảm thấy khó có thể tin nổi.
Họ không hiểu nổi có thứ gì đủ nhanh để có thể cắn nuốt hàng triệu thực thể nửa bước siêu thoát như vậy.
Cho tới khi mọi người định thần lại, cả đám mới nhìn ra.
Cái thứ vừa cắn nuốt hàng triệu tên Lâm Bạch kia lại là một cái cây với lớp vỏ đen xám liên tục tỏa ra khí tức của sự hư thối và mục nát.
Đó lại là một Lâm Bạch khác.
Nhưng có vẻ do thực thể này đã hấp thu quá nhiều năng lượng đồng tông đồng nguyên tới từ những Lâm Bạch đã bị Bạch Hồn rút đi phần lớn sức mạnh trên chiến trường.
Nên giờ, ngoài cái cây màu trắng khổng lồ kia ra.
Ở đối diện, một gốc cây hư thối màu đen cũng đã xuất hiện.
Nhìn vào cái hóa thân của Bạch Hồn vẫn đang vui vẻ vuốt ve Lâm Lục Dạ kia, giờ này Lâm Bạch phẫn nộ không thôi.
Hắn cảm thấy bản thân mình giống như đang bị đối phương xúc phạm theo cách nhục nhã nhất.
Thấy một thực thể có kích thước và mức độ năng lượng ngang ngửa Bạch Sắc Địa Phủ t·ấn c·ông về phía đội hình của mình.
Những quyến tộc và các hóa thân của Bạch Hồn dù biết không thể ngăn lại cái thứ to lớn đó, nhưng ít nhất, bọn họ cũng phải sử dụng tất cả những gì có thể sự dụng.
Từ phía Bạch Hồn, một Đại Thiên Thần giang rộng đôi cánh trắng.
Số 1 dẫn đầu một quân đoàn tiên phong, lao lên đánh thẳng về phía một Lâm Bạch khổng lồ đang lao tới.
Nhưng với kích thước nếu so với đối phương chỉ như một hạt phân tử.
Thì dù cho Số 1 có sử dụng quân trận, vận dụng đủ loại lực lượng hắn có trong tay.
Những gì mà Đại Thiên Thần ấy có thể làm được trên người đối phương đó chính là khiến cái cây hư thối kia ngừng lại một giây, gây ra sát thương nhỏ bé không đáng nhắc tới.
Và rồi, cả Số 1 lẫn đội hình của mình bị đối phương dùng một cành cây quất bay về một phương hướng khác.
Bạch Hồn nhìn vào hóa thân mạnh nhất của mình b·ị đ·ánh bay mà lòng không cảm xúc.
Dù sao đi nữa, chuyện Số 1 không đánh nổi Lâm Bạch tụ hợp thể kia cũng là chuyện hết sức bình thường đi.
Thấy cái gốc cây với vẻ ngoài quen thuộc, khá giống cái thứ mà mình từng đối đầu hồi còn ở Đại Khương vương triều.
Lâm Lục Dạ không nhịn được mà hồi ức một chút.
Nhưng cô cũng chẳng thể nhớ được gì về cuộc chiến lần đó, vì đối phương quá yếu, bị cô nghiền ép từ đầu đến cuối trận.
Không suy nghĩ lung tung nữa, Lâm Lục Dạ quay sang phía Bạch Hồn hỏi.
“Đạo lữ của ta, ngươi tính để ta làm gì tiếp theo đây?
Dù sao ta cũng ở đây để trợ giúp ngươi rồi.”
Nói xong câu ấy, Lâm Lục Dạ đột ngột ra tay khiến cho không ai có thể ngờ tới.
Trong thoáng chốc, Thần Khí Hắc Ám Luân Hồi Vuốt của cô ta đã đánh xuyên qua không gian, gây ra những vết cào sâu tới không thể phục hồi trên người tên Lâm Bạch tụ hợp thể kia.
Giờ này, toàn trường đều phải hít khí lạnh, khi trong nháy mắt, một thực thể mạnh mẽ ngang ngửa với lại Bạch Hồn tà đạo bị chẻ dọc thành 5 phần.
Dù cho sức sống có mãnh liệt tới mấy, cấp độ năng lượng cao tới đâu chăng nữa.
Nếu không siêu thoát thì Lâm Bạch cũng chỉ là sâu kiến với Lâm Lục Dạ.
Từng phần thân thể đã bị chẻ dọc của gốc cây hư thối kia muốn một lần nữa có thể kết nối, tụ hợp cùng nhau nhưng đều thất bại.
Chỉ để lại một thực thể to lớn nằm ngang chắn lối giữa hư không.
Thấy Lâm Lục Dạ đã biểu hiện sức mạnh như vậy, Bạch Hồn bên cạnh vẫn rất bình tĩnh.
“Giúp đỡ kiểu gì sao?
Rất đơn giản thôi, Lục Dạ, em chỉ cần dựng một rào chắn, cầm chân đám nửa bước siêu thoát kia, ngăn không cho chúng tiếp cận trong vòng 10 phút là mọi thứ sẽ ổn thôi.”
Nghe yêu cầu của Bạch Hồn có vẻ đơn giản như vậy, Lâm Lục Dạ cũng gật đầu.
Nếu là bình thường, cô chắc chắn sẽ chẳng nghe lời hắn làm gì mà tự tiện hành động.
Sau đó là lao lên, xử lý tất cả những thực thể mà cô nhìn thấy trên đường đi, hủy diệt toàn bộ chúng.
Nhưng tại thời khắc này, đây chính là lúc mà Bạch Hồn chuẩn bị đột phá, trở thành một thực thể siêu thoát.
Nên cô vô cùng nghe lời mà chiều theo ý hắn.
Một tấm lá chắn giống như thủy tinh đen nhanh chóng được dựng lên, bao phủ toàn bộ Bạch Sắc Địa Phủ của Bạch Hồn.
Thấy đối phương chỉ thủ không công, những thực thể đang có mặt ở nơi đây đều nhìn nhau, muốn xem xem còn có ai muốn tiên phong đi lên phía trước.
Nhưng sau một hồi, cả đám vẫn không ai muốn làm quân tốt dò đường cả.
Chỉ có những người có linh cảm cao giờ mới nhận ra, đang có một nguy cơ càng lúc càng tới gần họ.
Nếu không hành động ngay bây giờ, thì chỉ sau khoảng 10 phút nữa, chúng sẽ phải hối hận.
Vì vậy, những người này điên cuồng lao lên t·ấn c·ông, mặc kệ cho những đòn t·ấn c·ông ấy liệu có hiệu quả hay không.
Thấy có những thực thể điên cuồng lao lên, cố gắng phá vỡ lớp màng chắn kia như thể tử thần đang đòi mạng.
Những kẻ còn lại cũng bắt đầu cảm nhận được một cảm giác bất an.
Chúng lập tức bắt chước những người đi trước mình.
Giờ khắc này, toàn bộ các thực thể đang có mặt đồng loạt t·ấn c·ông cùng một lúc.