Chương 626: Phiên ngoại: Tình yêu NaCl.
“Con về nhà rồi đây.”
Cánh cửa của một căn nhà chung cư nhìn qua có vẻ vô cùng bình thường được mở ra.
Bước vào từ cánh cửa là một thiếu niên với một mái tóc khá đặc biệt với phần chân tóc màu đen, nhưng nửa sau mái tóc ấy lại là một màu trắng bạch kim.
Nhìn qua, người ta sẽ lầm tưởng thiếu niên này là một thiếu niên cá tính, nổi loạn nên mới nhuộm tóc của mình như màu lông con lửng mật như vậy.
Nhưng chỉ thiếu niên ấy biết, màu tóc này không phải do cậu ta nổi loạn gì ở đây cả.
Trong 12 năm cắp sách đến trường, cậu ta luôn là một học sinh ngoan xuất sắc.
Còn hiện tượng này là do yếu tố di truyền ảo diệu nào đó, khi mà cha cậu tóc trắng còn mẹ cậu tóc đen gây ra.
Và còn ảo diệu hơn nữa, khi mà thiếu niên thấy những người cùng chăng lứa của mình nhuộm tóc, nhưng bị nhà trường trách phạt, kỷ luật các thứ.
Nhưng với màu tóc của cậu, tất cả mọi người đều giống như bỏ qua và không ai quan tâm tới cái màu tóc có vẻ đặc biệt ấy.
Những điều này đã khiến thiếu niên có một thời phải hoài nghi, liệu cha mẹ mình có phải là hiệu trưởng, hoặc những người đứng sau mấy ngôi trường mình đã học hay không nữa.
Cho tới khi thiếu niên tự mình nhìn qua, thấy được hiệu trưởng của trường là một người đàn ông trung niên to béo với mái đầu “Địa Trung Hải” đặc trưng, thiếu niên ấy có thể xác định người đó không liên quan gì tới cha mẹ mình.
Bước vào nhà cất cặp sách sang một bên.
Ngay lúc này, một tiếng vọng được vang lên từ phía phòng bếp của căn nhà.
“Bạch Dạ, con trở về rồi hay sao?”
Một tiếng gọi với một giọng đầy vẻ quan tâm, nhưng khi nghe thấy tiếng gọi này, thiếu niên Bạch Dạ lập tức phải nổi da gà.
Vì thường ngày, mẹ của cậu nhóc chắc chắn sẽ không thể nào nói chuyện với cậu bằng một giọng nói dịu dàng như vậy.
Và khi giọng nói ấy vang lên, chứng tỏ là trong nhà chắc chắn có chuyện xảy ra rồi.
Đi ra từ căn phòng bếp lúc này không phải một người quá xa lạ nào mà chính là Lâm Lục Dạ đang mặc một bộ trang phục vô cùng đơn giản, với áo trắng, quần jean đen, và một chiếc tạp dề hồng.
Bên cạnh căn phòng bếp ấy, có thể thấy rõ còn có một thanh niên với mái tóc trắng đang mặc quần đùi và áo ba lỗ, nằm nghiêng người trên sofa ngồi xem thời sự.
Và thanh niên ấy không phải ai khác chính là Bạch Hồn.
Lúc này, khi thấy con trai mình trở về, Bạch Hồn lười biếng quay đầu lại hỏi.
“Về rồi sao, con trai?
Bài tập về nhà đã làm đầy đủ chưa đấy?”
Nghe thấy bốn chữ bài tập về nhà, Bạch Dạ lúc này giống như xù lông.
Thiếu niên lập tức nổi đóa, chỉ thẳng vào bộ đồ tốt nghiệp mà mình đang mặc trên người.
“Ông già, chẳng lẽ ánh mắt ông có vấn đề hay sao?
Chẳng lẽ một học sinh vừa tốt nghiệp chương trình học cấp ba xong mà vẫn bị hai người ép làm bài tập nữa ư?
Có cái nhà nào trên đời như cái nhà này hay không chứ?!”
Thấy thằng con trai của mình to tiếng với mình như vậy, Bạch Hồn cũng chỉ bình tĩnh mà ném nhẹ một mẩu giấy nhỏ trên tay mình.
Dù cho có là một cục giấy nhìn qua vô cùng nhẹ nhàng chăng nữa, nhưng ngay khi qua tay Bạch Hồn.
Cục giấy ấy lại khiến cho Bạch Dạ có cảm giác như thể vừa có một cục gạch rơi thẳng vào đầu mình.
Thân là một thanh thiếu niên đã sống 18 năm tại cái xã hội hiện đại này, Bạch Dạ biết được lực ném vừa rồi của cha mình nặng như thế nào.
Chỉ cần một người bình thường trúng phải cục giấy ấy, chắc cũng phải c·hấn t·hương sọ não, vào viện nằm mười ngày nửa tháng cũng là bình thường.
May mắn, Bạch Dạ sinh ra đã da dày thịt béo, có thể kháng đánh khác hẳn với những người khác, nên thiếu niên ấy mới có thể sống sót cho tới tận lúc trưởng thành.
Ngay sau khi đầu đã nổi thêm một cái bao mới do cục giấy mà Bạch Hồn đã ném ra.
Bạch Dạ lúc này phải ngoan ngoãn về phòng của mình, bắt đầu làm bài tập về nhà.
“Hừ, trên đời này có học sinh cấp ba nào vừa mới tốt nghiệp xong, thế mà lại phải làm bài về nhà hay không chứ?
Cái gia đình này đúng là quá kỳ lạ mà.”
Mồm dù vẫn phản kháng lại chính sách giáo d·ụ·c hà khắc của cha mẹ mình, nhưng Bạch Dạ vẫn rất thành thật làm đủ thứ bài về nhà được nhà trường giao cho.
Hiện tại, Bạch Dạ đang phải giải đề bài làm sao có thể chế tạo một hệ thống siêu phàm mới trong một thế giới mạt pháp, không đủ linh khí để tu luyện.
Đề bài cần làm tiếp theo của thiếu niên là một đề bài về cách chế tạo một con chip trong thời đồ đá.
Và những đề bài kỳ hoa như vậy vẫn còn hàng sấp dày được chất thành một ngọn núi nhỏ, chiếm dụng hơn một nửa căn phòng.
Còn những bài tập cơ bản về toán, lý, hóa?
Mấy cái thứ đó Bạch Dạ đã hoàn thành chương trình học từ lúc lên năm tuổi rồi.
Đây không phải do nền giáo d·ụ·c cùa cái thế giới mà thiếu niên đang sống tân tiến như thế nào.
Mà đây là do Bạch Dạ là con trai của hai người Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ mà thôi.
Từ khi sinh ra cho tới tận bây giờ, Bạch Dạ có thể nhận thức được thế giới của mình và cái thế giới ngoài kia giống như hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Khi còn ở trường tiểu học, trong lúc các bạn cùng bàn vẫn còn đang học một cộng một bằng mấy.
Thì riêng Bạch Dạ được đối xử vô cùng đặc biệt, với câu hỏi, làm thế nào có thể đánh tan được hộ thuẫn của Luyện Khí tu sĩ chỉ bằng thân thể phàm nhân?
Lên cấp hai, khi mà các bạn học còn đang chơi nhảy dây, đá bóng, đá cầu trong giờ thể d·ụ·c.
Riêng Bạch Dạ lại được huấn luyện theo một cách hoàn toàn khác, không dành cho một đứa học sinh cấp hai.
Đó là chạy bộ 10 km mỗi ngày, hít đất 100 cái, gập bụng 100 cái, ngồi xổm 100 cái.
Và quan trọng, đó là phải vật lộn với đủ mọi loại dã thú như c·h·ó ba đầu, gấu khổng lồ cao 15 mét,…
Bạch Dạ khi đó cũng chẳng hiểu nhà trường tại sao lại có thể đem những con vật nguy hiểm ấy đến cho học sinh học tập nữa.
Nhưng còn kỳ lạ hơn, đó chính là không có bất cứ ai nhìn vào và thấy rằng những bài tập đó quá bất thường cả.
Lên cấp 3, trong khi những người khác có thể thoải mái, thảnh thơi mà thực hiện những thí nghiệm vật lý cơ bản.
Với Bạch Dạ, bài tập thực hành của cậu thiếu niên ấy lại là sửa chữa cả một chiến hạm vũ trụ khổng lồ.
Khi nhìn thấy thứ v·ũ k·hí có thể hủy diệt cả một hành tinh ấy, Bạch Dạ chỉ cảm thấy thế giới mình đang sống quả nhiên không phải một thế giới bình thường gì.
Nó rõ ràng là một thế giới siêu phàm giống y như trong tiểu thuyết mà cậu ta từng đọc.
Nhưng thật đáng tiếc, khi Bạch Dạ muốn tìm lại căn phòng, nơi kết nối tới xưởng sửa chữa chiến hạm đó, thiếu niên lại chẳng thể tìm ra cái thứ to lớn đó đi đâu.
Điều này khiến cho Bạch Dạ từng có một thời hoài nghi chính bản thân mình, rằng cậu cảm thấy thế giới điên cuồng, không bình thường như vậy là do mình bị mắc bệnh hoang tưởng.
May mắn, tuy Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ giáo d·ụ·c Bạch Dạ rất nghiêm, nhưng ít ra, cặp đôi này vẫn cho cậu nhóc một chút thời gian để chơi đùa như bao đứa trẻ khác.
Nếu không, giờ này cặp đôi đen trắng kia có thể đã gặp gỡ con trai của mình trong viện tâm thần thay vì nhà riêng.
“Bạch Dạ, tới giờ ăn tối rồi, mau xuống đi con!”
Tiếng gọi của Lâm Lục Dạ ở ngoài phòng lập tức đánh thức thiếu niên còn đang nghĩ ngợi lung tung.
Khi nhìn ra ngoài cửa sổ, giờ Bạch Dạ mới thấy trời đã về đêm rồi.
Bước xuống nhà mình, thiếu niên ngạc nhiên khi mà một bàn tiệc thịnh soạn đã được bày ra cho cậu.
Lúc này, Bạch Dạ mới nhớ tới, có vẻ ngày hôm nay chính là ngày sinh nhật của cậu.
Ngồi vào trong bàn tiệc, thiếu niên giờ vô cùng thắc mắc tại sao cha mẹ lại không động dao động đũa gì, giống như thể họ còn đang chờ người nào đó.
“Cha, mẹ, chẳng lẽ tối ngày hôm nay cũng có người tham gia tiệc sinh nhật của con hay sao?”
Hai người Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ chỉ gật đầu, khẳng định cho suy đoán của cậu con trai họ.
Trong khoảng thời gian chờ đợi khách tới chơi, Bạch Dạ hiện tại bắt đầu nói ra tất cả những nghi vấn của mình từ nhỏ tới lớn.
“Cha, mẹ.
Con biết có hơi đường đột, nhưng con sắp bước sang tuổi 18 rồi, sắp là một người trưởng thành rồi.
Nên con rất muốn biết rõ, liệu gia đình chúng ta có phải là một gia đình bình thường hay không?
Hoặc là trong 18 năm qua, con đều luôn phải sống trong ảo tưởng của chính mình.”
Nói rồi, Bạch Dạ bắt đầu hỏi tất cả những thắc mắc từ nhỏ đến lớn.
Ban đầu, thiếu niên còn tưởng rằng mình sẽ nghe được một vài câu trả lời, như là gia đình mình là một gia đình siêu nhân, ai nấy đều có siêu năng lực, hoặc Bạch gia là một gia tộc thần bí nào đó, ẩn giấu sâu trong xã hội,…
Nhưng khi nghe được đáp án cha mẹ mình là những thực thể siêu thoát, cái loại có thể chế tạo ra vũ trụ, nằm mơ cũng tạo dựng cả một thế giới kia.
Giờ này, đến lượt Bạch Dạ không hoài nghi bản thân mình nữa, mà thiếu niên hoài nghi ông bà già nhà mình có phải bị hoang tưởng hay không.
Ngay sau khi nghe được những câu trả lời có phần thái quá kia.
Bạch Dạ hoài nghi, nếu cậu còn hỏi nữa, thì mình có thể đào ra chân tướng là cả thành phố nhà mình sinh sống đều là một cái trại tâm thần cỡ lớn nào đó.
Vì để tránh đi “sự thật” này, thiếu niên lập tức hỏi sang một vấn đề khác.
“Như vậy, nếu như hai người là những thực thể siêu thoát, đều không phải là người, đều không có những loại tiết tố tương ứng, để gây cảm giác kích thích kết đôi giữa giống loài.
Vậy hai người yêu nhau như thế nào chứ?”
Nói tới vấn đề này, Bạch Hồn và Lâm Lục Dạ cũng đã không ngần ngại chia sẻ cái kinh nghiệm yêu đương của họ.
Sau một hồi nghe xong, hai mắt Bạch Dạ giờ này co giật liên hồi.
Với mẹ cậu, bà ta coi cha là một con mồi, một loại mĩ vị đúng nghĩa đen chỉ thuộc về riêng mình.
Nếu như ông ta không phát triển theo kịp, rất có thể sẽ bị mẹ cậu săn mồi và cắn nuốt, hoặc biến ông ta thành thú cưng.
Và bà ta sẽ nổ như Natri rơi vào nước, nếu như có bất cứ người hoặc thực thể có ngoại hình giới tính nữ nào muốn tiếp cận Bạch Hồn.
Còn với cha cậu, ông ta lại coi mẹ là một kho tàng tri thức, đồng thời, cũng là một quân cờ hoàn hảo rất dễ để lợi dụng.
Mục đích ban đầu của ông ta khi kết làm một đôi với mẹ cậu chỉ đơn giản là những toan tính, bố cục mà thôi.
Một mối quan hệ độc hại tới thối cả phổi như khí Clo.
Ấy mà khi hai người họ kết hợp với nhau, tình cảm của hai người họ mặn nồng khiến cho Bạch Dạ ngày nào cũng phải ăn cơm c·h·ó tới từ cặp đôi đen trắng này.