Già Thiên
Thần Đông
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 108: Đánh Vào Mặt Tu Sĩ Thần Kiều Cảnh Giới
"Thái Cổ cấm địa được xưng làm 1 trong bẩy sinh mệnh cấm địa của Đông Hoang, từ xưa tới nay, không có người có thể phá giải, vô tận tu sĩ cường đại c·hết dưới vực sâu, đồ vật mai tang bên dưới nhất định là có lai lịch rất lớn."
"Sau khi g·iết 1 người, nếu bọn họ không nghe lời thì tiếp tục g·iết."
Mấy người Lý Tiểu Mạn, Chu Nghị, Lâm Giai đều giật mình, những kỵ sĩ khác đều kinh ngạc, không tưởng tượng nổi.
Khương Phong vươn tay, đánh tới mặt của Diệp Phàm, dùng thái độ cười lạnh nói:
Thanh âm của Khương gia trưởng lão băng lãnh vô cùng.
"Ngươi tới đây."
Mấy lão nhân gọi những kỵ sĩ tập trung 1 chỗ, bắt đầu thảo luận.
Một tên kỵ sĩ ở bên cạnh lắc đầu, nhìn Lâm Giai và Lý Tiểu Mạn, nói:
"Ngươi đánh giá mình quá cao, nhưng chỉ là 1 người phàm tục, không có tư cách gì uy h·iếp chúng ta, muốn cho ngươi nghe lời, sẽ có rất nhiều loại biện pháp."
Trước đây, nàng đã từng gặp mặt Diệp Phàm, cho nên vươn tay ngọc nhỏ dài, sờ sờ đầu Diệp Phàm, nói:
Chu Nghị mặc một bộ quần áo trắng, áo choàng đen, khí chất trầm ổn mà nho nhã, ung dung đáp:
Đột nhiên, Diệp Phàm buông tay, tát mạnh lên mặt Khương Phong, làm cho hắn bay ra ngoài xa mấy mét, cười lạnh nói:
Diệp Phàm đã trải qua rất nhiều sự, nhưng không có cách nào nói ra, nếu không bọn họ nhất định sẽ có phiền phức.
"Các ngươi đã từng ở trên ngọn Thánh Sơn nào?"
Vương Tử Văn vẫn giống như trước, ngoan ngoãn biết điều.
Không mất bao lâu mọi người có thể tiến tới 9 ngọn Thánh Sơn, đứng ở khoảng cách gần mà quan sát, trên ngọn Thánh Sơn nào cây cối cũng tốt tươi, cảnh sắc tú lệ, khí thế hùng vĩ, có thể được gọi là tráng lệ.
"Ta mặc dù biết đây là một thế giới cá lớn nuốt cá bé, nhưng không nghĩ tới các ngươi là Thánh Địa và Thái Cổ thế gia tồn tại siêu nhiên mà cũng làm hành động ti tiện như vậy."
"Ngọn Thánh Sơn kia có nhiều bạch cốt nhất, Thánh Dược ở nơi đó đã bị hái, chúng ta loại trừ nó, chọn 1 ngọn Thánh Sơn khác".
Chín ngọn Thánh sơn, nguy nga trầm hùng, khí thế bàng bạc, có vô số xương trắng đang giãy giụa ở bên bờ vực sâu, đặc biệt có 1 chỗ nhiều nhất, tới hơn 1000 bộ, xếp thành một ngọn cốt sơn nhỏ.
Khương Hán Trung hỏi đám người Chu Nghị và Lâm Giai.
"Ếch ngồi đáy giếng, thì sao biết được thế giới to lớn như thế nào, các ngươi là tu sĩ của nước Yến, cho nên chỉ hạn chế trong cửa ải Luân Hải mà thôi. Ngươi chỉ là 1 phàm nhân, không hiểu tu luyện, ta không nói nhiều lời với ngươi nữa."
Diệp Phàm nhìn về phía Khương Hán Trung, nói:
"Chính là ngon núi có chiếc quan tài cổ kia."
"Nơi này rất nguy hiểm, tại sao ngươi lại tới đây?"
Một kỵ sĩ bên cạnh thấy vậy, lớn tiếng quát.
"Ngươi bây giờ lập tức lên núi, hái tất cả Thánh Dược, nếu thành công, ta thu ngươi làm đồ đệ, để ngươi chính thức trở thành người của Thái Cổ thế gia".
Khương phong là 1 trong những kỵ sĩ 2 năm trước từng t·ruy s·át Diệp Phàm, bước lên nói với giọng chế nhạo:
"Vậy các ngươi trực tiếp g·iết ta đi, bằng không ta c·hết cũng không đi!"
Mặc dù Thần Lực Nguyên Tuyền của hắn khô cạn, nhưng thể chất tu sĩ vượt xa thường nhân, Vương Tử Văn đột nhiên nhảy lên, rơi đúng vào lưng con dị thú, rút chủy thủy đâm mạnh, con tọa kỵ này nhất thời tung vó.
"Chúng ta tính toán 1 chút, tìm biện pháp khả thi, làm sao có thể hái được Thánh Dược."
Lâm Giai vô cùng mỹ lệ, mắt phượng trời sinh, ở trong tình cảnh sống c·hết chưa rõ này, nàng khó có cười được, nhưng vẫn rất quyến rũ như cũ, đây chính là khí chất trời sinh của nàng.
Trong đôi mắt của Diệp Phàm bắn ra hai đạo hào quang chói mắt, hắn phát hiện ra chiếc quan tài lớn bằng đồng thau nằm ở 1 góc, không hề bị xương trắng bao phủ, trong lòng hắn dâng lên một tư vị không nói thành lòi, tất cả mọi chuyện đều do 9 con rồng kéo chiếc quan tài tới nơi đây.
Cơ gia trưởng lão Cơ Vân Phong hai mắt nheo lại, không ngừng đánh giá chiếc quan tài lớn bằng đồng thau.
Diệp Phàm nhìn về phía Lão kỵ sĩ của Diêu Quang Thánh địa Từ Đạo Lăng, lại nhìn về phía Cơ gia trưởng lão Cơ Vân Phong, nói:
Khương Hán Trung không có để ý tới 3 người Diệp Phàm, hét lớn 1 tiếng, 4 con dị thú lập tức quay đầu chạy trở lại.
Diệp Phàm bị đám người gạt sang 1 bên, tạm thời không để ý tới hắn.
Trưởng lão của Diêu Quang Thánh địa Từ Đạo Lăng mở miệng nói:
"Từ huynh không nên giấu giấu diếm diếm nữa, tên tiểu kỵ sĩ kia trước đây từng ăn Thánh Dược, hắn nhất định có thể kháng cự được lực lượng nguyền rủa, chúng ta hợp tại một chỗ, giúp hắn leo lên Thánh sơn, hái thần dược, thì có thể thỏa mãn sự cần thiết của 3 nhà."
Diệp Phàm lạnh giọng hỏi.
Hơn sáu ngàn năm trước, có một Thánh địa Tiên môn nào đó ở vào thời kì đỉnh phong, dốc hết toàn lực, tập trung mấy vạn tu sĩ cường đại xông tới đây, ý muốn đánh vào Thái cổ Thâm uyên (1) kết quả gần như hoàn toàn bị g·iết sạch, nơi này trở thành nơi có hung danh vô tận.
(1): Thái Cổ Thâm Uyên: Vực sâu Thái cổ.
"Các ngươi cũng có thái độ như vậy phải không?"
Vương Tử Văn rất thẳng thắn nói.
Nói tới đây, hắn chỉ hướng về Trương Tử Lăng, lấy thanh âm lạnh lùng, ra lệnh cho 1 tên kỵ sĩ, nói:
"Ta. . . Bản lĩnh thấp, sợ rằng đi không được tới trên núi, đã bị những bộ bạch cốt này bao phủ, hóa thành bùn đất rồi."
Vương Tử Văn không có cầu xin tha thứ.
"Muốn khống chế ngươi có rất nhiều thủ đoạn, trong đó cũng có thể trực tiếp khống chế tâm hồn ngươi!"
"Thần kiều cảnh giới."
Cuối cùng, đám người Chu Nghị, Lý Tiểu Mạn, Vương Tử Văn, Lâm Giai cũng bị mấy tên kỵ sĩ áp giải trở về.
Nghe thấy Khương gia lão giả Khương Hán Trung nói như vậy, Vương Tử Văn lập tức biến sắc, việc này rõ ràng là biến hắn thành pháo hôi, bảo hắn đi thăm dò đây mà.
Lâm Giai cũng lạnh lùng nói:
"Từ đầu đến cuối, các ngươi đều cao cao tại thượng, cảm giác có sức mạnh ưu việt, tu sĩ Thần Kiều cảnh giới thì mạnh lắm sao?"
Một kỵ sĩ rút ra 1 thanh kiếm hào quang lấp lánh.
"Ngày hôm nay chúng ta sợ rằng dữ nhiều lành ít, phải nghĩ biện pháp tự cứu lấy mình, những người này chắc chắn sẽ không quan tâm tới sống c·hết của chúng ta đâu"..
"Là một phàm nhân, đánh lên mặt của tu sĩ Thần kiều cảnh giới, thực sự rất thoải mái!"
Khương Phong cười to, khinh miệt nhìn lướt qua Diệp Phàm, vỗ vai của hắn, chế nhạo nói:
Trương Tử Lăng cũng nhanh chóng vọt tới, nắm lấy đầu vai Diệp Phàm, kích động lắc hắn, nói:
"Hai năm qua ngươi đi đâu vậy? Ta đã cùng trưởng bối sư môn tới Linh Khư động thiên, muốn thăm hỏi ngươi và Bàng Bác, kết quả thì chỉ biết 2 ngươi đã m·ất t·ích." (đọc tại Qidian-VP.com)
Hàn quang đã hiên lên trong mắt của Diệp Phàm.
"Thái cổ cấm địa phát sinh rất nhiều biến hóa kỳ lạ, mấy ngàn bộ bạch cốt giãy dụa leo ra, chẳng lẽ tất cả đều do chiếc quan tài bằng đồng thau này, nó có lai lịch như thế nào, tại sao lại xuất hiện ở nơi đây?"
"Ở bên trong sinh mệnh cấm địa, dị thú với chúng ta mà nói, nó trọng yếu vô cùng, không thể bị tổn thất được."
Nói tới đây, hắn chỉ về hướng Khương Phong, nói:
Chu Nghị cũng cau mày, nói nhỏ nói: (đọc tại Qidian-VP.com)
Vương Tử Văn nhìn như nhã nhặn, nhưng cũng không phải là một người nhu nhược, ánh mắt sáng ngời, đối diện với Khương gia trưởng lão, nói:
Khương gia trưởng lão vô cùng bình tĩnh, không hề bận tâm, dường như g·iết 1 người với hắn không đáng kể chút nào, tên kỵ sĩ kia rút lợi kiếm ra, đang muốn tiến lên.
"Trên núi có nhiều bạch cốt như vậy, làm sao đi tới đây? Một đi không trở lại, cũng không có 1 cơ hội nhỏ nhoi nào, đi tới chỉ có c·hết mà thôi"..
Liễu Y Y và Trương Tử Lăng rút lợi kiếm ra, đứng đối lập với mấy tên kỵ sĩ này, biết là hi vọng không lớn, thế nhưng họ cũng không bó tay chịu c·hết.
"Ngươi thật quá mức kiêu ngạo và cuồng vọng rồi !"
Diệp Phàm xoay người nhìn về phía Từ Đạo Lăng, Cơ Vân Phong, Khương Hán Trung, nói:
"Vậy ta sẽ trực tiếp g·iết ngươi!"
Mọi người cảm thấy kinh sợ, nhưng cũng không rõ vì sao.
Đúng lúc này, mấy người phía trước đã thương lượng xong xuôi, nhìn qua bên này, Khương Hán Trung trực tiếp chỉ Vương Tử Văn, nói:
Có một kỵ sĩ ở bên cạnh thở dài, nghị luận khe khẽ nói:
Lão kỵ sĩ của Diêu Quang Thánh địa cũng nhíu mày, tự nói:
"Muốn ta giúp các ngươi hái Thánh Dược, trước hết phải làm cho ta vui vẻ đã."
"G·i·ế·t hắn đi."
Vương Tử Văn cũng bước nhanh đến, nói:
Đám người Chu Nghị, Lý Tiểu Mạn, Lâm Giai cũng giống như vậy, nhanh chóng nhảy lên, bay lên tọa kỵ, mạnh mẽ đâm một nhát, rồi chạy về hướng xa xa.
"Theo truyền thuyết, bên dưới vực sâu vô tận có chôn một đồ vật nào đó, năm đó cái Tiên Môn Thánh Địa hưng thịnh vô cùng kia, cũng chính bởi vì cái đồ vật hư vô huyền ảo đó mà t·ấn c·ông tới nơi đây, chẳng lẽ nó chính là cái quan tài lớn bằng đồng thau này?"
"Xin tiền bối khai ân." (đọc tại Qidian-VP.com)
"Ở trong mắt các ngươi, chúng ta không bằng những tọa kỵ này hay sao?"
Dường như đã đoán được Diệp Phàm sẽ cả kinh thất sắc, Khương Phong cười lạnh nói:
Lúc này, Khương gia trưởng lão Khương Hán Trung cũng nhìn thấy chiếc quan tài lớn bằng đồng thau, thần tình lập tức đọng lại, nói:
"Không nghĩ tới chúng ta lại gặp mặt ở nơi này, không biết nên chúc mừng hay nên bi ai đây."
"Cũng lớn hơn rồi đó."
Hai phe này không có trả lời, thần sắc vô cùng hờ hững.
Hắn vỗ vỗ đầu vai Diệp Phàm, nói:
Chương 108: Đánh Vào Mặt Tu Sĩ Thần Kiều Cảnh Giới (đọc tại Qidian-VP.com)
Khương gia trưởng lão Khương Hán Trung lắc đầu, nói
Cơ gia trưởng lão Cơ Vân Phong dường như cười mà không phải cười hỏi.
"Muốn cho ta đi chịu c·hết, thăm dò hư thực cho các ngươi, không có chuyện đó đâu! Ta tình nguyện bị g·iết luôn ở đây."
Khương Phong nhìn hắn, xem thường cười lạnh, nói:
Ở Bên cạnh, Liễu Y Y và Trương Tử Lăng mỗi người kéo một tay Diệp Phàm, muốn nhắc hắn đào tẩu, nhưng đã quá muộn rồi, bọn hắn đã bị mấy tên tu sĩ kia chặn đường.
Lúc này, Khương Phong tiến lên, liếc mắt nhìn hắn, nói:
"Những bộ xương trắng này không có sức sống sinh mệnh, nhưng tại sao chúng lại đang bò lên từ dưới vực sâu?"
"Yên tâm, ngươi sẽ sống lâu hơn bọn hắn, đại đa số mọi người sẽ phối hợp với ngươi, giúp ngươi leo lên Thánh sơn, thu thập Thánh dược cho chúng ta."
"Thế giới này đâu có phân biệt trắng hay đen, chúng ta chỉ cần đứng trên đa số người là được rồi, thỉnh thoảng hi sinh dăm, ba người không liên qua, thì cũng chẳng là cái gì cả."
"Chuyện nói ra thì rất dài. . ."
"Vậy các ngươi ra tay đi!"
Diêu Quang Thánh địa lão kỵ sĩ Từ Đạo Lăng thấy sự tình bại lộ, cũng không có cách nào khác, chỉ gọi Diệp Phàm lại. Khi thấy Diệp Phàm bỏ mũ xuống, bộ lộ một hình dáng thanh tú, đám người Liễu Y Y, Trương Tử Lăng, Vương tử Văn …tất cả đều lộ ra vẻ giật mình.
"Ba nhà chúng ta tách ra, hay hợp lại 1 chỗ, cùng leo lên 1 ngọn Thánh Sơn?"
"Người ta phải tự biết mình, chỉ bằng ngươi có thể nói chuyện với chúng ta hay sao? Ngay cả đích thân 6 vị chưởng môn trong Yến quốc tới, cũng không đủ tư cách nói chuyện với 3 vị trưởng lão."
Khương gia trưởng lão Khương Hán Trung trực tiếp tiến lên, nói
"Diệp Phàm. . ."
Việc tiếp theo khiến mọi người đau đầu, chỉ có 1 bộ bạch cốt trước kia đã khiến mười mấy tên kỵ sĩ biến thành tro bụi, ở đây có ngàn vạn bộ bạch cốt, vậy thì làm sao lên được Thánh Sơn, hái được Thánh Dược?
Khương Hán Trung gật đầu, nói với mọi người:
Vương Tử Văn, Chu Nghị, Lâm Giai, Lý Tiểu Mạn vô cùng quyết đoán, lập tức nhảy xuống ngựa, chạy về phía sau, nhưng bốn con dị thú lại theo sát không rời, cản đường bọn họ lại.
"Ngươi đã đạt tới cảnh giới gì mà lại cuồng vọng như vậy?"
Khương Hán Trung lắc đầu, nói:
Liễu Y Y trước là người đầu tiên chạy tới, ba năm không gặp, nàng không có biến hóa quá nhiều, vẫn như trước kia, biểu hiện rất nhu nhược, đôi mắt hiện lên sự giật mình, nói:
Khương Hán Trung thần sắc bình tĩnh, lắc đầu, nói:
"Ba "
"Có một số việc cần nói rõ nữa ư?" (đọc tại Qidian-VP.com)
"Các ngươi cho rằng có thể trốn hay sao, tuy rằng linh mẫn, nhưng trốn không thoát được lòng bàn tay của ta đâu"
Diệp Phàm nắm lấy tay của hắn, không để cho hắn hạ xuống, nói:
"Ngươi làm như vậy để ép ta phải nghe lời ư. . ."
"Bảo ngươi lên thì ngươi lên đi, nói nhiều lời vô ích vậy làm gì!"
"Người phải biết chính mình, bằng vào một phế vật như ngươi, mà lại dám uy h·iếp chúng ta, còn muốn lấy tính mệnh của ta, đúng làkhông biết sống c·hết!"
"Những con dị thú đã thông linh từ lâu, ta chỉ tạm thời cho các ngươi mượn sử dụng, các ngươi tưởng rằng có thể khống c·hết nó ư?"
Diệp Phàm đích thực là cả kinh, không nghĩ tới Khương Phong đã đạt tới Thần kiều cảnh giới, so với hắn còn cao một đại cảnh giới, nếu 2 người trong tình huống gặp nhau, thì hắn phải c·hết không thể nghi ngờ gì nữa.
"Biện pháp thì có thể nghĩ ra, chúng ta cứ tới gần 1 chút rồi xem xét"
"Các ngươi làm như vậy thật quá tàn nhẫn, có thể dùng man thú thăm dò, sao phải bắt người khác chịu c·hết."
Hàn quang trong mắt Diệp Phàm lóe lên rồi biến mất, hỏi:
Lý Tiểu Mạn mặc một bộ bạch y, thần sắc bình thản, gật đầu với Diệp Phàm, không nói gì cả.
"Đối với chúng ta mà nói, ngươi chỉ có 1 chút giá trị lợi dụng mà thôi, để cho ngươi c·hết toàn thây đã là may mắn lắm rồi."
"Các ngươi cũng được coi là quốc sắc thiên hương, nếu là thường ngày, không ai có thể nhẫn tâm hạ thủ, nếu như không tuân lệnh, thì đừng trách chúng ta không thương hương tiếc ngọc."
"Ngươi ở trong 1 tầng lớp quá thấp, không thể nào hiểu được, nếu như không phải chúng ta có chuyện dùng ngươi, mà dám nói chuyện như vậy, thì ta đã chém ngươi từ lâu rồi."
Quan tài lớn bằng đồng thau!
"Trước tiên, g·iết người này đi!"
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.