Giai Điệu Của Chiến Tranh
Unknown
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.
Chương 20: Cứu viện (2)
“Phi Tuyết tiểu thư đã thiếp đi, đang nằm bên kia hồi sức, tôi đã tiêm một mũi dịch cứu hộ. Richard do cực độ lao lực và thoát lực cũng đã bất tỉnh, Tiểu Linh đang sơ cứu bên kia. Chỉ có thiếu chủ tình hình rất nghiêm trọng. Tôi đã cho vào hòm cấp cứu. Đang chờ trị liệu sư từ trong quân chạy đến!”
Ngay tại hai người đang trò chuyện nhóm Diệp Chấn Thiên cũng đã tới thác nước. Chỉ thấy lúc này ở ngay giữa thác nước là một khối băng lớn dựng đứng nơi đó chia tách dòng nước ra làm hai.
“Rõ!”
“Mọi người an toàn rồi…” Diệp Chấn Thiên vỗ về Phi tuyết nhẹ lên tiếng.
Từ trong ánh sáng lui tán là ba người mặc chiến giáp hoa lệ chạy tới bên cả bọn. Ba người này là Veronica cùng Phúc bá và Phi Vân thành chủ cha của Phi Tuyết.
Diệp Chấn Thiên lúc này tâm trạng rất bối rối. Nhìn tình cảnh trước mắt hắn biết rằng hy vọng cho người sống sót còn lại rất mong manh. Ngay cả Rachel cô giáo cũng không thấy, đàn U Minh Lang chúng như những con quái thú đói khát, thôn phệ con mồi không sót chút gì.
Ngay cả những chiến sĩ mạnh nhất cũng không có thể nói rằng mình có thể sống sót trong sự truy sát của bầy U Minh Lang nói chi một đám học sinh mới là hoàng cấp trung giai, bên cạnh đó còn có một con U Minh Lang vương đang nhìn trông chừng. Một sự khủng hoảng chạy dọc lên trong lòng họ.
“Lance đâu?”
Giữa trung tâm lúc này Lance đang nằm trong một lồng thủy tinh, bên trong chứa đầy chất dịch cùng với các cánh tay máy đang khâu lại vết thương cho mình. Thảm trạng có thể nói là tồi tệ nhất, Lance lúc này như một tấm da rách nát. Vết thương từ một bên mặt kéo xuống sâu đến tận xương. Một phần mặt máu thịt be bét, trong hốc mắt là một phần trống rỗng.
Đầu bên kia Phi Vân thành chủ nghe con gái khóc cũng bắt đầu trở nên sốt ruột quát tháo xung quanh.
“Lance!”
“Chấn Thiên, đi vào sâu trong hạp cốc nơi thác nước, nhanh! Thiếu chủ đang nguy cấp.” (đọc tại Qidian-VP.com)
Veronica cùng Phi Vân thành chủ chạy tới bên Diệp Chấn Thiên hỏi.
Khi Mập mạp cùng Tiểu Linh mang Richard và Lance ra khỏi hang động. Trên bầu trời lúc này một chiếc máy bay xoẹt qua vùng thác nước. Từ trên đó ba đạo ánh sáng một xanh một cam một vàng bay thẳng xuống nơi mọi người tập trung.
Trong trại lúc này chỉ còn ba người bị thương và Veronica đang thút thít nói một mình trước lồng thủy tinh.
Một cuộc điện thoại kéo Diệp Chấn Thiên từ địa ngục vô vọng lên thiên đường. Hắn nhanh chóng kéo theo Tiểu Linh cùng Mập Mạp vọt thẳng về phía thác nước phía sâu trong hạp cốc.
Trong đám học sinh này có một người là con trai trưởng của Bá Tước, một người là con một của phó tướng của Bá Tước cũng là cấp trên của bọn họ. Nếu có chuyện xảy ra chắc chắn cả bọn sẽ ít nhất mất nữa cái mạng. Nên lúc này mọi người không ai bảo ai đều tự giác làm công việc của mình. Từ trong đống tàn chi, thịt nát kia xác định xem có thiếu chủ trong đó không. (đọc tại Qidian-VP.com)
Đầu bên kia Veronica giọng vang lên gấp gáp.
“Con gái ngoan đừng khóc!”
“Tản ra, tìm thiếu chủ. Mập mạp gọi tổng bộ.”
…
“Có thể hồi phục các phần thịt cơ bản, nhưng … một bên mắt đã không còn…”
“Dĩ nhiên không có là tốt nhất.” Lúc này ai cũng hy vọng như vậy.
“Ai đó?” Phi Tuyết thấy khối băng bị dở ra bỗng nhiên tinh thần căng cứng.
“Hai người này chỉ là thoát lực cùng với mất máu quá nhiều. Nghỉ ngơi và trị liệu không thành vấn đề. Chỉ là Lance thì…” Tiểu Linh vừa nói vừa thở dài nhìn về một bên.
“Thật là một biện pháp hay” Diệp Chấn Thiên khâm phục, cũng cảm thán người phát ra băng phong như thế thật phi thường. Dĩ nhiên với cấp độ của bọn hắn, những pháp sư phóng thích băng phong như vậy là điều đơn giản, nhưng vấn đề ở đây chỉ là một học sinh vừa thức tỉnh mấy tháng trước. Chưa kể phóng thích ra dưới sự truy sát của một bầy U Minh Lang.
Không nói nhiều, nhìn cả khối băng phong như thế hắn tất nhiên biết cả bọn Lance đang phía sau dòng thác liền nhanh chân phóng qua giải khai khối băng. (đọc tại Qidian-VP.com)
Cả ba người bắt đầu lao vút đi về phía hạp cốc chỉ để lại trên đường là tàn ảnh.
“Tiểu Linh quét sinh mệnh.” (đọc tại Qidian-VP.com)
“Nhanh lên tăng tốc, bọn mày nhanh lên cho lão tử. Con gái yêu đừng sợ, ba tới liền đừng cúp máy ba tới liền đây!”
Chương 20: Cứu viện (2)
Chiến đấu vừa kết thúc được một lúc phía sau lúc này những đội viên còn lại trong đội mới tới kịp hạp cốc. Mọi người chấn kinh trước hình ảnh trong hạp cốc. Lúc này cả đội trong lòng đều lắc đầu. Cơ hội sống sót của những học sinh này cơ hồ là bằng không.
Khi vào trong hạp cốc, cả ba người bỗng nhiên rùng mình. Trước mắt lúc này chỉ còn máu, thịt nát, tàn chi rơi vãi còn sót lại của những học sinh này. Một cảm giác chấn kinh chạy dọc theo sống lưng của cả nhóm.
“Con gái yêu cố gắng, cha đang tới! Nhanh thôi, đừng có ngủ quên, cha đang tới!” Vang lên tiếng là Phi Vân thành chủ thành Tiso, cha của Phi Tuyết. Cùng với tiếng Phi Vân thành chủ vang lên còn có tiếng động cơ ồn ào.
“Tiểu Linh nhanh đi theo, trong thác nước, Mập mạp chuẩn bị cứu thương thiếu chủ đang rất nguy cấp.”
Ngay lúc này trong hang động phía sau thác nước Phi Tuyết đang ngồi chờ đợi. Những vết thương đã ngừng chảy máu, tinh thần của nàng đã trở nên tê dại. Trên tay nàng đang cầm điện thoại bên trong đang vang lên tiếng nói gấp gáp của cha nàng.
“Diệp Ca!” Lúc này thấy người quen, Phi Tuyết như trút được gánh nặng trong lòng, chợt nhào về phía Diệp Chấn Thiên khóc nức nở.
Diệp Chấn Thiên lúc này như trút được gánh nặng chỉ về một nơi nói: (đọc tại Qidian-VP.com)
“Cha mau tới đi, con sợ…!” Phi Tuyết liên tiếng, kèm theo tiếng khóc nhói lòng. Lúc này Phi Tuyết chỉ muốn lao vào lòng của cha mình mà khóc để phát tiết ra nỗi uất ức của mình, chỉ muốn ôm cha mình rồi kể lể nhõng nhẽo để cho cha mình vì mình tìm về công đạo. Rất muốn khóc thật to để giải tỏa nỗi lòng.
Khi nhìn thấy các vết thương của Lance Veronica nước mắt chảy dài, vụt tới bên cạnh lồng thủy tinh nhìn trong đó Lance mà xót xa.
Nhóm Diệp Chấn Thiên cùng với Phi Vân cũng ra ngoài tiếp tục công việc cùng với giải quyết hậu quả phía sau để lại.
…
Veronica thút thít, nàng hiện tại lòng đau như cắt. Từ mấy năm nay một tay nàng chăm sóc hai anh em, rất ít khi có những chuyện bất ngờ xảy ra. Ngay cả khi Lance vì nâng cao mình lao vào luyện tập cũng làm nàng chua sót. Lúc này Veronica đang ước gì mình có thể chịu đau đớn thay cho Lance. Nàng ước gì người nằm trong đó là mình mà không phải Lance.
Lúc này xung quanh thấy thế cũng tự giác đi ra ngoài để cho Veronica một người nơi đó.
Đang quan sát xung quanh chỉ đạo mọi người tìm kiếm tung tích của Lance, lúc này tâm trạng của Diệp Chấn Thiên rối như tơ vò, càng tìm kiếm hắn càng lạnh người đi. Càng tìm kiếm hắn hy vọng càng vơi đi một phần. Tuyệt vọng cứ như bóng đêm đang bủa vây lại xung quanh. Ngay lúc Diệp Chấn Thiên tuyệt vọng nhất lúc này điện thoại vang lên là Veronica gọi tới.
“Rõ!”
“Lance, cố gắng lên... Khi Lance bình phục rồi muốn gì dì cũng chiều hết!”
“Phi tuyết đâu?”
“Phi Tuyết?” Diệp Chấn Thiên đi vào đầu tiên nhìn thấy Phi tuyết đang ngồi đó cảnh giác.
“Đã nói cho Phúc bá đi theo mà không chịu, cứ cố chấp làm gì không biết!”
Dứt lời cả ba tiến về phía trại cứu thương. Bước vào trong lúc này Phi Tuyết và Richard đang được băng bó cùng với sơ cứu vết thương cả hai đang nằm bất tỉnh trong đó. Tiểu Linh lúc này đang chăm sóc cho hai người.
Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.