Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 37: Chạy tiếp tục

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 37: Chạy tiếp tục


Lựa chọn một phương hướng hai anh em vụt chạy đi vào. Trên miệng còn thì thầm!

“S·ú·n·g sắp hết đ·ạ·n, sắp tới chắc chiến đấu bằng đao rồi. Hơi máu me một chút, đừng có khóc nhe cậu. Phối hợp anh, nhớ không!” Lance thở dài quay sang dặn dò Nick, Lance lúc này cũng thấy sự bất cập của xạ thủ. Quá nhiều hạn chế, nào là đ·ạ·n các loại, nào là năng lượng mang theo, đủ thứ chuẩn bị cho một trận đánh.

“Em cũng không biết bắt đầu từ đâu. Ca, chuyện là như thế nào vậy?” Nick khó hiểu, hắn cũng không biết sự việc là như thế nào chỉ là một buổi chiều, thức tỉnh thiên phú tốt như vậy, đáng ra là một chuyện ăn mừng, theo lý hắn giờ này phải là ở nhà chuẩn bị để làm tiệc chúc mừng.

“Ca, ca thấy con chuột nào có thể bắt chước chúng ta không?”

“Nhà chúng ta thì sao? Có cần phải tới một bước như vậy không?” Nick khó hiểu nói, sao không thể hòa bình giải quyết mà phải quyết liệt như vậy.

Chương 37: Chạy tiếp tục

Lance quay qua nhìn thấy Nick đang như say mê bởi bộ giáp liền lên tiếng.

“Gia tộc chúng ta là vậy, nhưng cái gọi là bất ngờ là sẽ không cho chúng ta kịp chuẩn bị. Em thử nghĩ xem, cả một gia tộc như chúng ta có thể để chúng ta gọi bất ngờ thì sự việc ấy chắc chắn sẽ không nhỏ. Với chút vốn ít ỏi cỏn con của em trong cơn sóng lớn đó em sẽ làm được gì? Hay là sẽ bị cuốn theo bèo dạt mây trôi? Thậm chí bù cả mạng mình vào. Cảm giác mình không làm chủ được và không có lựa chọn. Em… muốn như thế sao Nick?”

“Ok, hôm nay anh cho chú thấy thế nào là “Nhất kiếm hàn quang vạn trượng mang.”

Khi mọi người tại căn cứ nam bộ quyết định tương lai của Nick, lúc này hắn vẫn không biết gì cả, chỉ cắm đầu chạy theo anh của mình, cùng với trầm trồ trước khả năng bắn của Lance. Trừ những người tinh anh thân thủ khá một chút, hoặc là thiên phú nổi bật có thể may mắn thoát khỏi. Còn lại một phát một bạn lên đường.

“Mẹ nó thế giới gì thế này! Thiên phú hư hóa, đầu cao su, rồi thì phân thân c·h·ế·t thế…móa!” Miệng tuy chửi nhưng chân thì nhanh chạy di chuyển vị trí.

“Em hay nói cái gì mà một kiếm hàn quang gì gì đó?”

Vì trong này khắp nơi đều là chuột nên Lance không có để ý nhưng Nick nói như vậy thì chính xác là có vấn đề. Vấn đề rất lớn. Đối phương có một người có thiên phú ngự thú, hay là ngự chuột. Lúc này Lance khởi động hack-map lên chỉ thấy xung quanh trong các đường cống từ bốn phương tám hướng bủa vây bọn hắn.

Ba viên đ·ạ·n liền nhau mà qua.

Ầm!

“Nhìn cái bộ dạng của em kìa, như c·h·ó c·h·ế·t vậy nha!” Lance cười cười chọc ghẹo đồng thời chỉnh lí lại trang bị. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nhìn Lance đang chỉnh trang lại trang bị cùng với suy tư Nick muốn hỏi lại thôi. Trong đầu hắn giờ biết bao nhiêu là câu hỏi cần trả lời. Lời sắp nói ra miệng nhưng không thốt lên được.

Một viên khác bay về một người khác chỉ thấy đầu tên này lượng qua một bên. Viên cuối cùng bắn trúng đầu mục tiêu nhưng tiếp theo đó từ một chổ khác đi ra một người giống y hệt.

Nick chỉ vào một con chuột đang cầm một mẫu bánh gặm ăn một bên trong một góc tối trông không khác gì một con chuột bình thường.

“Mẹ nó, giờ thì lại tới ngự thú, ép bố mày chứ gì. Chơi!”

“Hy vọng Phúc bá tìm thấy chúng ta trước khi chúng ta bị bắt.”

Nghe Nick hỏi Lance cũng thở dài, thật tình thì hắn cũng không biết phải xử lý tình huống như thế nào, không thể một mực trốn tránh như thế được. Lấy lại tinh thần Lance đứng lên vừa bước đi vừa nói.

Vừa nói xong Lance bắt đầu triệu hồi linh giáp, lần này là triệu hồi toàn chiến giáp. Khi thấy lục mang tinh tản đi cả người Lance được bao bọc trong một chiến giáp màu đen, các đường vân màu đỏ lóe sáng làm cho cả người toát lên vẻ tà dị. Nick nhìn vào Linh giáp mà say mê.

Hai người nhanh chóng di chuyển xuống cống thoát nước, hệ thống nước thải trong thành phố được xây dựng rất lớn, có nhiều nhánh rắc rối phức tạp. Dưới này chủ yếu là chuột và rác thải của thành phố cùng với những người nhặt rác. Mặc dù sống quen nhung lụa nhưng khi trên đường chạy giữ mạng thì hai anh em cũng bất chấp dơ bẩn mà chui lủi xuống cống chạy trốn.

“Rồi rồi, em hiểu rồi, em hiểu rồi, đừng đánh. Tiếp theo như thế nào đại ca?”

Nghĩ tới đó Lance cũng đồng cảm cho em mình, đưa tay lên vỗ vỗ vai của Nick thở dài sau đó… cho hắn một bàn tay vào đầu.

“À hay, còn tinh thần để dùng thiên phú luôn.”

Đi được một lúc Nick nắm áo Lance lại hỏi.

“Ừ! Hy vọng đi!” Lance ngước mặt lên trời thở dài.

Ầm!!

“Ngu nè! S cấp là sẽ chắc chắn thánh giả. Nếu em là đối địch em có cho một đứa tương lai chắc chắn là thánh giả đứng về phía đối diện không?” Đồng cảm thì đồng cảm nhưng chỉ dạy là phải chỉ dạy.

“Dừng lại nghỉ một chút đi.”

“Em nói sao?” Lance hỏi lại.

“Khốc không?”

Nhưng từ khi ra khỏi trường bọn hắn cứ một đường đi nhanh, một đường bị truy đuổi, một đường bắn g·i·ế·t. Sự việc làm hắn không thể suy nghĩ được. Nghĩ nghĩ một lúc Lance lên tiếng.

Một viên đ·ạ·n bay từ khoảng cách xa thật xa cắm thẳng vào đầu của một người địa cấp đang truy tung. Nhưng không thấy máu me chảy ra chỉ thấy tên này hóa thành hư vô, sau đó tụ lại thân hình thần kỳ né được một phát trí mạng.

Ầm!!!

“Nhất kiếm hàn quang vạn trượng mang” Nick nhanh chóng trả lời.

“Nó, mình đi nó đi, mình chạy nó chạy. Mình dừng lại nó dừng lại.”

“Tử vong như gió, thường bạn thân ta!”

“Quá khốc, quá huyễn!!!” (đọc tại Qidian-VP.com)

“Ui da, đau, Đánh đầu sẽ bị ngu đó!” Nick làm ra bộ ủy khuất.

Bọn người truy đuổi đang kết thành một tấm lưới để bao vây hai người bọn họ.

Từ đằng xa Lance mộng bức, mắt mở lớn, miệng thì lầm bầm.

Nhìn nhìn em mình một chút Lance thở dài, phải rồi suy cho cùng hôm nay cũng cho hắn ấn tượng quá sâu. Từ một học sinh bình thường lên đường trốn chạy, chém g·i·ế·t, bắn g·i·ế·t, tháo chạy. Một ngày này đã kéo hắn từ một thế giới này sang một thế giới khác.

“Thôi cứ chạy thôi, tìm hướng đi ra bờ sông, ít ra hướng bờ sông chạy một mạch lên thượng nguồn sẽ ra ngoại thành, trong thành đông người khó xác định truy tung không thể một mực nhắm chuẩn được.”

“Không biết nổ tung như vậy Phúc bá có bị sao không nữa!” Nick đi phía sau lo lắng. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Nhanh Nick, xuống cống thoát nước!”

Nick phía sau ngoan ngoãn chạy theo không nói tiếng nào, lúc này hắn muốn tham dự chiến đấu cũng không được. Một cảm giác ấm ức chạy xuyên cả người, hắn nhớ tới lời của Lance lúc trước kia:

“Không sao đâu, Phúc bá là thiên giai sẽ thoát được dễ dàng, bây giờ chắc cũng đang tìm kiếm chúng ta đó.”

“Ca cũng vậy chứ nói ai!”

“Là sao? Thôi đừng giỡn, tập trung đi thôi.” Lance nhăn mặt, giờ này lúc nào rồi còn nói mấy lời nhảm nhảm như thế… Khoan!

“Hỏi đi!” Cảm giác như Nick có tâm sự Lance lên tiếng.

Lance dừng lại một chút, dang hai tay ra hít thở một lúc. Hắn cần phải điều chỉnh trạng thái lại. Một lúc sau cả người xung quanh Lance bắt đầu trầm tỉnh lại, không còn rung động kịch liệt năng lượng từ bộ giáp phát ra, không khí xung quanh bắt đầu trầm thấp lại, nặng nề mà nguy hiểm.

Quả thật đây là lần đầu tiên hắn thấy Lance bê bết như vậy. Vì từ nhỏ tới lớn Lance lúc nào cũng đạo mạo chỉn chu, cùng với tinh ý không cho người khác bắt gặp mình trong tình trạng bết bát.

“Bám theo anh, anh hôm nay cho chú biết thế nào là đồ sát.” Bước ra một bước Lance quay đầu lại hỏi Nick. (đọc tại Qidian-VP.com)

Lần này tuy chưa tới sơn cùng thủy tận nhưng Nick đã cảm nhận được sự bất lực khi không có vũ lực cường đại mang tới, chỉ có thể núp phía sau lưng anh mình làm một tên vướng víu.

Chạy được một lúc Lance dừng lại để xác định vị trí cũng như cho Nick nghỉ ngơi. Triệt tiêu vũ khí Lance dựa vào một bên thở dốc, Nick thì cả người rã rời, một bên ngồi thở như c·h·ó c·h·ế·t. (đọc tại Qidian-VP.com)

“Đánh đầu sẽ bị ngu, câu này nghe quen ta? Kiểu mấy con nhỏ ẻo lã vô não trong mấy truyện tiểu thuyết hay nói đây mà. Ah lại còn học nói nữa chứ.” Lance đưa tay đánh tiếp lại bị Nick nhanh chóng né ra.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 37: Chạy tiếp tục