Qidian-VP truyện chữ, truyện convert hay dịch chuẩn nhất, đọc truyện online, tiên hiệp, huyền huyễn

Chương 44

Mục Lục

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 44


Trải qua ba đạo lôi kiếp mà vẫn còn giữ được một mạng, như vậy chẳng phải đã đủ rồi sao?

Tôi tuyệt vọng gào lên, cổ họng run rẩy, tai cũng chẳng còn nghe được gì.

“Nghiêm Ninh, xin lỗi cô.”

Có lẽ vì cảnh tượng này quá đỗi thân thuộc, lại quá lâu rồi chưa từng gặp lại, nên nước mắt bất giác rơi xuống.

Gương mặt bình thường kia chính là gương mặt mà tôi đã soi trong gương suốt mấy chục năm qua.

Vân Yên Ninh sau tấm rèm mỉm cười nhìn tôi, nhưng trong nụ cười ấy lại phảng phất nét buồn, như thể nàng đã sớm biết mình sắp phải mất đi điều gì đó.

Chẳng phải tôi là Vân Yên Ninh sao?

Xung quanh là những người tan ca, tôin học, ai nấy đều đang vội vã trên đường trở về nhà.

Toàn thân tôi, gân cốt đã đứt đoạn, không còn cử động được nữa.

Trên suốt quãng đường, dường như cậu không hề nhìn thấy tôi.

Cửa hàng văn phòng phẩm bên cạnh vẫn còn đó, trước cửa vẫn đặt một chiếc tủ lạnh.

“Tôi tên là Vân Yên Ninh, còn cô là?”

Tôi cắn chặt răng, nhưng cơn đau dữ dội đến mức khiến hàm răng gãy nát, đau đến nỗi không muốn sống.

Tôi luồn tay vào trong áo, chỉ chạm đến một nắm bột mịn.

Tiệm hoa đó mới mở, trước giờ tôi chưa từng thấy.

Khoảnh khắc bước vào, tôi có cảm giác mình vừa thở phào nhẹ nhõm, cả người rã rời, tê liệt trên mặt đất.

“Cô là ai vậy?”

Tôi mở mắt ra, chỉ thấy mình đang đứng giữa ngã tư đường, trước mặt người xe tấp nập.

Chỉ thấy cậu mập mặt đỏ bừng, đưa ly trà sữa cho cô gái bán hoa.

Chương 44

Vài bước ngắn ngủi, lại trở thành đoạn đường dài nhất trong đời mà tôi đi qua.

Tôi nghe chính mình cất tiếng hỏi, lời hỏi bật ra tự nhiên đến lạ.

Nhưng… sao tôi lại ở đây?

Tôi không thể bỏ cuộc vào lúc này.

Tôi đưa tay chạm nhẹ vào tấm rèm ấy, thì trong tiệm, cô gái kia như có cảm ứng, làm rơi bó hoa cẩm chướng trong tay xuống sàn.

Nhưng, chỉ cần còn một hơi thở thì vẫn là sống, đúng không?

Nàng từ từ xoay người lại, ánh mắt thẳng tắp nhìn về phía tôi.

Lan D·ụ·c vẫn đang chờ đợi.

Trước cổng trường, mọi thứ dường như vẫn như xưa, chỉ có bảng tên và cánh cổng sắt đã cũ hơn nhiều, không còn sáng bóng như trong ký ức.

Tôi sững sờ nhìn nàng, không hiểu lời xin lỗi ấy là vì điều gì.

Tôi… là ai?

Tôi ngẩng đầu lên, dù đôi mắt đã mù, dù trước mắt chỉ là một mảnh trắng xóa, tôi lại nhìn thấy được giữa khoảng không mờ mịt ấy, có một cánh cổng tỏa ánh sáng rực rỡ hiện ra trước mắt.

Cô gái ấy dường như không lấy gì làm lạ, chỉ tiện tay vén lọn tóc dài rủ bên tai, mỉm cười đáp:

“Tôi là… Nghiêm Ninh.”

Đèn xanh bật sáng, dòng người đổ về phía trước, cuốn theo tôi bước qua đường.

Chủ tiệm là bạn học tiểu học, khi xưa là một cậu nhóc bụ bẫm đáng yêu, giờ đã thành một chàng trai mập mạp, rụt rè.

Bỗng nhiên, n.g.ự.c tôi nóng rực.

Một người phụ nữ bình thường, quá đỗi bình thường, tên là Nghiêm Ninh.

Ngón tay phải của tôi khẽ động, chậm rãi lần về phía trước, chạm phải một mặt đá phẳng.

Chưa kịp phản ứng, tôi cảm giác có thứ gì đó xé toạc cổ áo và lướt qua má, bay thẳng lên không trung. (đọc tại Qidian-VP.com)

Nếu cô ấy là Vân Yên Ninh, thì tôi…

Cậu mập vui vẻ làm theo, hai người vừa nói cười một lúc thì cậu quay trở về tiệm văn phòng phẩm.

Ngay khoảnh khắc đó, ta ngửi thấy mùi cháy khét, là lôi hỏa trộn lẫn với mùi m.á.u tươi.

Tư D·ụ·c Tuyệt đã hóa thành tro bụi.

Bên dưới bàn tay, Thiên Ti lại bắt đầu chấn động, nhưng lần này, rất nhanh sau đó đã yên lặng.

Chỉ còn lại tôi — một thân thể rách nát, da thịt cháy khét, m.á.u me loang lổ.

Hai tai tôi lập tức đau buốt đến không chịu nổi, đầu óc chỉ còn lại tiếng ù chói gắt, như kim đ.â.m thẳng vào óc, ong ong không dứt.

Tôi lặng lẽ bước tới trước tiệm hoa, định vào trong thì phát hiện cánh cửa như được phủ bởi một tấm rèm mỏng, như thể đang ngăn tôi lại, không muốn tôi bước vào. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tôi có chút luống cuống, cúi đầu nhìn lại, thấy mình vẫn đang mặc bộ đạo bào trắng của phái Côn Luân, y phục chỉnh tề sạch sẽ, không vương một vết bẩn.

Cứ thế, không rõ qua bao lâu, tôi cuối cùng cũng vượt qua được cánh cổng kia.

Bầu trời không còn lôi kiếp, cũng chẳng có lấy một tia khí ẩm mang theo dấu hiệu của mưa giông.

Thiên Ty đã đến cuối rồi?

Cô gái mỉm cười, kiễng chân hôn lên gò má tròn trĩnh của cậu một cái, rồi nũng nịu bảo cậu cắm ống hút giúp mình.

Rồi là hai tiếng nổ nữa, như trời long đất lở.

36. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tôi khẽ nhấc chân, bước đến trước cửa tiệm. (đọc tại Qidian-VP.com)

Toàn thân như bị búa lớn đập, từng khúc xương vỡ vụn.

Đạo thiên lôi thứ ba giáng thẳng xuống lưng tôi.

Chỉ còn một chút nữa thôi.

Bên tai bỗng vang lên âm thanh ồn ào náo động, rất nhiều tiếng người nói chuyện, thậm chí còn có tiếng còi xe ô tô.

Đối diện bên kia đường, là trường tiểu học từng theo học khi còn nhỏ.

Mỗi lần cử động, vết thương toàn thân lại bị xé rách, giống như trải qua lôi kiếp thêm một lượt nữa.

Tôi ngây người ra trên bậc đá, đến khi lấy lại chút ý thức, vội đưa tay lên n.g.ự.c tìm kiếm nhưng không còn thấy Tư D·ụ·c Tuyệt nữa.

Đưa mắt nhìn quanh, tôi nhận ra nơi này chính là đầu con phố gần nhà mình.

Chỉ là, gương mặt trong gương ngày ấy có lẽ chưa từng mang nụ cười hạnh phúc như gương mặt trước mắt tôi lúc này.

Cô ấy có thể thấy tôi.

Vừa nghĩ đến đây, tôi liền thấy cậu ấy bước ra từ tiệm, tay cầm một ly trà sữa, vừa cười vừa đi sang cửa hàng hoa bên cạnh.

Nghĩ đến đó, chẳng biết sức lực từ đâu trỗi dậy, tôi liều mạng bò về phía trước.

Trường tiểu học đã tan học, trước cổng chỉ còn lác đác vài ba đứa trẻ, đứng cạnh xe bán xiên chiên, nài nỉ chủ quán làm thêm cho mỗi đứa một xiên đậu hũ.

Chỉ có tôi — đứng lặng giữa dòng người vội vã, như thể chẳng ai nhìn thấy tôi tồn tại. (đọc tại Qidian-VP.com)

Tôi nhìn kỹ lại nàng: chiếc váy dài màu vải lanh ấy, là món đồ tôi mua bằng khoản lương đầu tiên; chiếc áo len mỏng màu nâu nhạt kia, là quà sinh nhật bạn tôi tặng; đôi khuyên tai ngọc trai nhỏ xinh, là quà ba tôi mang về khi công tác ở Hải Nam. Còn cặp kính ấy, tôi vừa mới đi đo lại năm ngoái…

Một làn gió nhẹ thổi qua và rồi mọi áp lực tan biến.

Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ nửa vòm trời.

Nếu truyện bị loạn dòng, và bạn vừa chuyển chương rất nhanh, hãy đợi 1 phút và tải lại trang nhé. Nếu không được nghĩa là truyện bị lỗi, hãy bình luận xuống dưới hoặc liên hệ facebook cho mình nhé.

Chương 44